Khi cánh cửa phòng vừa khép lại cũng là lúc bộ dạng kiên cường lạnh lùng kia biến mất , đôi chân cô mềm nhũn khuỵu xuống sàn nhà , giọt nước mắt cố gắng chịu đựng bấy lâu như được giải thoát , tuôn chảy như mưa , từng tiếng nấc nghẹn ngào bị bàn tay nhỏ chặn lại trong miệng , không được thoát ra . Một tay còn lại ôm chặt lấy l*иg ngực đang nhức nhối muốn vỡ tung
Hình ảnh ấy mới đau lòng làm sao
Cô ngàn vạn lần không muốn chia tay , không muốn xa anh đâu . Ước muốn duy nhất trong cuộc đời này của cô là được ở bên anh mãi mãi , gian khổ mấy cũng được . Nhưng giờ , tấm thân này đã không còn được sạch sẽ , cô lấy tư cách gì để tiếp tục ở bên anh ? Cô đâu còn xứng đáng với tình yêu thuần khiết trong sáng của anh nữa
Đau đớn lắm , tiếc nuối lắm , không nỡ đâu . Nhưng , phải buông tay thôi
Đưa tay lau đi khuôn mặt ướt đẫm , cô chống tay đứng lên , lặng lẽ lấy đồ vào phòng tắm , tắm rửa lại thân thể giơ bẩn . Lặng lẽ thu dọn hành lí , lưu luyến nhìn căn phòng gắn bó mấy tháng qua
Thời gian không nhiều , nhưng có nhiều kỉ niệm giữa anh và cô
Những đêm anh ôm cô ngủ , sau này sẽ không còn cơ hội nữa . Những kí ức đó , cô sẽ không bao giờ quên
Sợ anh nhìn ra đôi mắt đỏ hoe , cô đeo thêm chiếc kính đen mới ra ngoài . Cửa phòng đóng lại , bộ dạng lạnh lùng hờ hững từ đâu lại trở về . Khuôn mặt bi thương đôi mắt sầu khổ lập tức bị nhốt kín trong lòng
Cô mạnh mẽ kéo hành lí đi xuống , đôi mắt sau lớp kính âm thầm lưu lại mọi hình ảnh thân quen trong ngôi nhà . Phải lưu lại thôi , sau này sẽ không còn được nhìn thấy nữa
Ngôi nhà này , cô sẽ không bao giờ quên
Anh vẫn ngồi dưới phòng khách , không có quay lại , hờ hững nhìn vào không trung , lạnh lùng , cô tịch
Nhìn tấm lưng rộng vững chắc kia , từng kí ức lại trỗi dậy . Trái tim thổn thức theo từng nhịp
Lúc này đây , cô rất rất muốn chạy tới ôm lấy tấm lưng ấy . Chỉ là , chút lí trí còn sót lại ngăn cản không cho phép cô làm điều đó . Cô sợ khi lại gần anh , quyết định kia sẽ tan thành mây khói
Chỉ còn cách cố gắng bước qua , một bước này chính là xa nhau mãi mãi
Một bước này , chính là không thể quay đầu lại
Chân mạnh mẽ bước , lệ tràn đầy mi
Từ đầu tới cuối , họ không nhìn nhau lấy một cái , cũng không nói một lời . Tới khi bóng cô sắp khuất sau cánh cửa , anh mới nhìn theo , muốn mở miệng nói mà chẳng thể nên lời . Cuối cùng chỉ biết lặng thinh nhìn theo cho tới khi bóng dáng nhỏ bé ấy khuất dạng
Thực lòng , anh đã rất mong cô quay lại nhìn anh một lần , chỉ một lần thôi cũng được . Chỉ cần cô quay lại nói xin lỗi , anh sẽ bỏ qua tất cả mà giữ cô lại . Nhưng đến cuối cùng , cô vẫn cứ thế bước đi , không một lời hối tiếc
Cô đã quyết ra đi , anh còn muốn níu giữ làm gì . Xét về mọi thứ , anh biết mình không thể bằng Hồ Hạo Thần . Gia thế địa vị anh không bằng , thời gian bên cô anh thiếu thốn , cả bảo vệ cô anh cũng không làm được , ba lần bảy lượt mỗi lần cô gặp nguy đều do Hồ Hại Thần cứu chữa . Đã vậy lại không thể công khai chuyện tình cảm , lúc nào cũng phải giấu diếm . Cô mệt mỏi cũng phải , cô thích người như Hồ Hạo Thần cũng phải . Cứ đi đi , nếu cô muốn
Một đêm định mệnh cay nghiệt vô tình đã khiến tình yêu đôi lứa chia xa . Bông hoa tình yêu vừa mới nở đẹp bỗng chốc bị bóp nát tan tác
Người đi đau quằn quại , người ở lại khốn khổ chẳng kém gì . Nhưng vẫn phải buông tay
Chia ly rồi liệu còn có thể quay lại ? Hay buông tay rồi sẽ chẳng bao giờ còn nắm lại được một lần nữa ?
Cô kéo hành lí lê lết như cái xác không hồn trên còn đường phủ đầy tuyết trắng , trông thật mỏng manh bi thương
Trong đầu cô rỗng tuyếch , không định hướng được điều gì . Cũng không biết nên đi đâu , chỉ biết đi vậy thôi . Cô đi mãi , đi mãi , cuối cùng trước mắt chỉ còn một màu đen đặc . Rồi thân hình nhỏ bé ấy đổ xuống lớp tuyết dày lạnh giá
....
Khi cô tỉnh lại , đã thấy bản thân nằm trong một căn phòng ấm áp , không khí tỏa ra mùi thuốc sát trùng , trên tay cô còn găm kim truyền dịch
Ý Như đã từng nằm bệnh viện nhiều lần , nhiều tới nỗi mỗi khi nhắc tới hai từ bệnh viện , da gà lại nổi lên , cơ thể cũng rùng mình đến phát sợ
Cho nên , lần này cô không khó nhận ra , nơi đây chính là bệnh viện
Chỉ là , sao cô lại ở đây ? Cô nhớ mình đã ngất đi khi đang bước trên đường phố . Vậy là ai đã đưa cô vào đây ?
_ Cô tỉnh rồi à ?
Còn đang ngẩn ngơ , bên tai đã truyền tới một giọng nói vang trong . Cô ngước lên nhìn người nọ , bất chợt đôi mẳt hơi nhướng lên nghi hoặc
_ Anh là ... Lưu Vũ Bằng ?
Vũ Bằng cười , tiện tay đặt cái túi trong tay lên bàn , kéo ghế ngồi
_ Thật may cô vẫn nhớ tên tôi !
_ Sao anh lại ở đây ?
_ Lúc trưa tôi đi qua đường , thấy cô ngất bên đường mới đưa tới đây . Cô đã gặp chuyện gì mà lại ra nông nỗi này ?
_ Không sao , chắc tại tôi hơi mệt . Bác sĩ có nói tôi bị sao không ?
_ Bác sĩ bảo cô bị kiệt sức thôi , không vấn đề gì lớn , nằm nghỉ ngơi là được !
Thực tế , bác sĩ nói với anh nhiều hơn như vậy . Bác sĩ nói , trước đó cô từng bị thương nặng , cả trong lẫn ngoài . Hiện tại , sức khỏe cô vẫn chưa bình phục hoàn toàn , thương tổn vẫn còn trong thời kì bình phục . Do tinh thần bất ổn , không được nghỉ ngơi tốt , lại nhịn đói mới dẫn đến tình trạng kiệt sức rồi ngất xỉu
Rốt cuộc , cô đã gặp chuyện gì lớn mà đến nỗi kiệt sức như vậy . Nhớ lại hôm qua khi gặp cô , anh thấy cô không được vui . Lẽ nào chuyện đó với chuyện cô bị ngất xỉu là có liên quan ?
Tò mò , Vũ Bằng vẫn biết chừng mực im lặng . Anh ta mở cái túi lấy ra tô cháo , đưa cho cô
_ Cô ăn ít cháσ ɭóŧ dạ đi !
_ Cám ơn !
Cô chỉ thuận tay đón , thuận tay bỏ vào miệng , vô thức nuốt chứ đâu để tâm vào hành động của bản thân . Càng không biết thứ mình đang ăn có vị gì , cứ nhét vào như một cái máy
Vũ Bằng nhìn không nói nên lời . Cô rốt cuộc bị sao thế này ?
Đợi cô ăn xong , nhớ tới cái vali to đùng của cô , Lưu Vũ Bằng hỏi
_ Cô định đi đâu sao ?
_ Phải !
_ Sức khỏe cô không được tốt , tôi nghĩ cô nên nghỉ ngơi vài bữa rồi muốn đi đâu thì đi !
_ Tôi không sao đâu , sức khỏe của tôi , tôi biết mà !
_ Cô định sẽ đi đâu ?
_ Tôi không biết , chỉ cần rời khỏi đây là được !
Đi đâu ? cô không biết . Cô chẳng có chỗ nào để đi cả
Chỉ cần đi xa nơi này , đi đâu cũng được
Ánh mắt cô buồn lắm , nhìn xa xăm vô vọng , chất chứa đầy nỗi bi thương dằn vặt . Vũ Bằng nhìn thấy không khỏi giật mình xót xa . Cô là đã gặp phải chuyện đau buồn lớn như thế nào mới mất phương hướng thế này ?
Hai người bỗng rơi vào im lặng , lát sau Vũ Bằng lại lên tiếng
_ Nhà tôi ở Tứ Xuyên đang cần nhân viên hái chè , nếu cô không ngại có thể đến đó làm !
_ Nhưng mà tôi không biết hái chè !
_ Dễ lắm , mấy hôm này tôi cũng rảnh , tôi sẽ cùng cô về rồi dạy cô cách hái . Có một thầy giáo giỏi như tôi , đảm bảo cô sẽ học được rất nhanh !
Trước giọng nói hài hước kia , Ý Như không nhịn được , bật cười . Người đàn ông này cũng dễ thương quá đi
Nhất thời , Vũ Bằng bị nụ cười kia hớp hồn làm cho ngây ngẩn . Cô cười thật đẹp
Đi Tứ Xuyên , có lẽ cũng không tệ . Giờ cô không thể về nước , mà ở Bắc Kinh tiếp tục học tập lại càng không được , nếu đi học , cô vẫn sẽ gặp anh , như vậy cô sợ mình không thể tiếp tục chống đỡ nổi . Việc cô nói dối rồi cũng sẽ bị anh phát hiện
Chỉ là , cô không biết hái chè , lại không quen biết thân thiết gì lắm với Lưu Vũ Bằng . Nhận sự giúp đỡ của anh nhiều , cô rất ngại
_ Cám ơn í tốt của anh , nhưng tôi sợ làm phiền gia đình anh . Tôi ...
_ Phiền gì chứ , nếu cô chưa biết đi đâu thì cứ đến nhà mẹ tôi , quyết định vậy đi , ngày mai xuất phát nhé !
Lưu Vũ Bằng hăm hở nói luôn một lèo , quyết định thay cô luôn , biểu cảm chính là không cho phép cô từ chối . Không còn cách nào , Ý Như bất đắc dĩ gật đầu
Ngày mai !!!! cô sẽ rời khỏi Bắc Kinh , không trở về đây nữa ...
Ngay ngày hôm đó , cũng có một người lặng lẽ rời khỏi Bắc Kinh , ôm trái tim rỉ máu trở về Thượng Hải
Ngày hôm đó , cũng có một người rời khỏi Bắc Kinh . Ôm vết thương lòng rách toạc trở về Trùng Khánh
Ngày hôm sau , có một người rời Bắc Kinh đến vùng đất mới , Tứ Xuyên . Không trở về nữa
Ba con người từ cùng một thành phố đi đến ba địa điểm riêng biệt . Đi trên ba con đường khác nhau , không có chung điểm dừng . Khoảng cách giữa họ , đã xa nay càng xa hơn
Xa lắm !!!!