Nếu Còn Có Ngày Mai

4.2/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bảy năm trước Tống Thừa Huân đã gặp một tai nạn nghiêm trọng khiến anh quên đi chính mình và cả người mà anh yêu. Bảy năm qua anh luôn chìm đắm trong mảng khuất của quá khứ và tìm kiếm lại mọi thứ như …
Xem Thêm

Chương 8: Tò mò
Vừa mới sáng ra, Tống Thừa Huân đã đến tập đoàn DCL để đưa mấy văn kiện liên quan đến pháp vụ. Hạ Quân Dật ký xong những văn kiện kia thì ngẩng đầu lên nhìn Tống Thừa Huân, thấy anh gương mặt mệt mỏi thiếu ngủ, không khỏi ngạc nhiên bèn hỏi:

- Này Thừa Huân, sao trông cậu mệt mỏi như thế? Pháp vụ của DCL có nặng nhọc gì đâu? Hơn nữa mình cũng chẳng bắt ép cậu phải làm việc gì quá mức khó khăn cả.

- Phải, đúng là pháp vụ của tập đoàn DCL cũng chẳng nặng nhọc gì, nhưng gộp lại Từ Thị, Trình Thị, Lưu Thị rồi Hạ Thị, cậu có thể làm hết trong mấy ngày liền không?

- Bọn mình có bắt ép cậu phải làm việc suốt ngày đêm để nhanh chóng hoàn thành công việc đâu. Mà văn phòng luật cũng đâu phải chỉ có một mình cậu mà phải khổ sở như thế chứ.

Tống Thừa Huân thở dài, cầm mấy văn kiện kia rồi đi ra chỗ sofa ngồi, tự rót cho mình một cốc nước lọc.

- Phòng làm việc của cậu bây giờ không trưng bày rượu nữa à? Trước thấy có nhiều lắm mà?

Hạ Quân Dật cũng rời bàn làm việc ra sofa ngồi, tự rót lấy cho mình một cốc nước lọc rồi nói:

- Tôn Hạo lần trước bảo dạ dày của mình không tốt nên cấm uống rượu với cafe, Vũ Tranh cũng nói rằng không muốn thấy mình uống nhiều mấy thứ đó nên mình bỏ rồi. Từ nay hạn chế uống rượu và cũng không đi trưng bày rượu ở phòng làm việc nữa.

- Sao mà nghe lời em gái Lương quá vậy? Chẳng biết ai ngày trước từng nói là sẽ không hạ mình trước phụ nữ ấy nhỉ? Thế mà bây giờ vợ bảo gì nghe nấy, giống y hệt Minh Viễn với Cảnh Dương.

- Mình nói câu đấy bao giờ chứ?

Để tránh việc Tống Thừa Huân lại tiếp tục đem chuyện của mình ra “chọc ngoáy”, Hạ Quân Dật nhanh chóng đổi chủ đề:

- Thừa Huân, hôm nọ mình nhìn thấy cậu và Trình Thiên Lam nói chuyện rất vui vẻ trong một quán café. Mối quan hệ giữa cậu và cô ta không phải tiến triển đến mức thần tốc như vậy chứ? Nhân tiện hỏi luôn, hai người đã tính đến những chuyện gì rồi?

- Đừng có suy nghĩ vớ vẩn như thế, mình với Trình Thiên Lam chỉ là bạn bè bình thường thôi.

- Bạn bè bình thường? Nghe như dối lòng ấy. Nhưng mà không phải là Trình Thiên Lam có bạn trai rồi?

- Không phải.

Nghe đến đây, Hạ Quân Dật bỗng bật cười, vỗ nhẹ lên vai của Tống Thừa Huân và nói:

- Trình Thiên Lam không có bạn trai, sao cậu không nghĩ đến việc tiến tới với cô ta đi? Hai người kể ra cũng đẹp đôi lắm. Nếu như cậu với Trình Thiên Lam thành đôi, mình nhất định ủng hộ nhiệt tình. Bọn Minh Thành với Tôn Hạo chắc cũng có ý kiến giống mình.

- Thế bây giờ bảo cậu bỏ em gái Lương rồi đi yêu người khác, cậu có làm được không đây?

- Giảo biện, cậu mất trí nhớ rồi tỉnh lại, cậu có khẳng định được cậu vẫn giữ trọn tình yêu với Trình Gia Nghi hay không? Đã quên hết từ 7 năm trước rồi. Mà bắt đầu với Trình Thiên Lam có sao chứ? Nên nhớ rằng, cậu với Trình Gia Nghi đã kết thúc từ lâu rồi.

Lời nói của Hạ Quân Dật lại khiến Tống Thừa Huân nhớ đến lời “hẹn ước” kia với Trình Thiên Lam. Tống Thừa Huân còn nhớ Trình Thiên Lam đã từng nói, nếu sau này cả hai đều không tìm được nửa kia thích hợp thì sẽ suy xét về việc hẹn hò với đối phương. Nhưng Tống Thừa Huân cũng chẳng hy vọng quá nhiều lời nói này sẽ thành sự thật, có lẽ sẽ rất nhanh thôi, Trình Thiên Lam sẽ tìm được người phù hợp với cô ấy.

- À phải rồi, ngày kia Tuyết Dao và Minh Thành sẽ tổ chức một bữa tiệc kỷ niệm 1 năm ngày cưới của bọn họ đấy, chắc cậu cũng phải nhận được lời mời rồi đúng không?

- Nhận được rồi. Hạ Tuyết Dao này lần trước giới thiệu cho mình một cô gái tên Đường tiểu thư gì đấy. Cuối cùng sau khi gặp mặt mình xong, cô gái kia sợ quá chạy mất rồi.

- Thế không phải do cậu à? Chính cậu mới là người khiến cho Đường tiểu thư kia sợ quá chạy mất đấy. Tuyết Dao nói bao nhiêu điều tốt về cậu mà cậu không biết lợi dụng điểm ấy.

Tống Thừa Huân hơi nhún vai nói:

- Mình bảo sẽ quên những chuyện cũ nhưng không có nghĩa là muốn ngay lập tức đi xem mắt như thế này. Nếu như có duyên thì chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được người thích hợp thôi, không cần các cậu phải hao tâm tổn sức đi tìm đối tượng cho mình nữa đâu.

- Tống Thừa Huân cậu mà cũng tin vào duyên số sao? Thế mẫu người mà cậu thích là như thế nào?

- Mẫu người mình thích hả?

- Đừng bảo là chính cậu cũng không biết đấy nhé?

Bị nhắc đến chuyện này, Tống Thừa Huân ngồi trầm ngâm một hồi, phải mãi đến khi Hạ Quân Dật giục thì anh mới chịu nói:

- Mẫu người mình thích phải là một cô gái xinh đẹp, mạnh mẽ, quyết đoán và tài giỏi, phải chung tình và luôn quan tâm, hiểu rõ mình.

Nghe Tống Thừa Huân nói vậy, Hạ Quân Dật ngồi đơ người ra, chẳng thể nói được gì hơn.

- Làm gì mà cậu ngồi thừ ra như thế?

- Cái gì mà xinh đẹp, mạnh mẽ với quyết đoán vậy? Cậu đang miêu tả Tuyết Dao hay Tuyết Tâm thế? Không phải là cậu thầm yêu hai cô em gái này của mình đấy chứ?

- Nếu mình mà thầm yêu Hạ Tuyết Dao thì ngay ban đầu khi cậu giới thiệu, mình đã ngay lập tức theo đuổi cô ấy rồi, còn phải đợi đến khi cô ấy gặp Minh Thành nữa à?

- Cũng phải.

Vừa dừng lại một lát nhưng dường như lại nhớ ra điều gì đó, Hạ Quân Dật tiếp tục nói:

- Nếu không phải Tuyết Dao và Tuyết Tâm, là cậu đang nói về Trình Thiên Lam đấy hả? Trình Thiên Lam cũng xinh đẹp, trong làng thời trang được khen là mạnh mẽ, quyết đoán và rất tài giỏi. Hay là Tống Thừa Huân cậu sau vài lần gặp đã thích Trình Thiên Lam rồi?

- Phụ nữ như kiểu người mình thích trên đời này nhiều lắm, không chỉ gói gọn trong mấy người thôi đâu.

- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trình Thiên Lam và cậu rất hợp nhau. Vừa nãy mình cũng nói rồi còn gì.

- Không biết nữa.

Không biết vì sao khi nói đến hình mẫu lý tưởng, Tống Thừa Huân lại ngay lập tức nhớ đến Trình Thiên Lam. Không lẽ mẫu người như Trình Thiên Lam mới thật sự là người mà anh muốn tìm?

……………………………

Trình gia.

Vì có một buổi tiệc nên hôm nay Trình Thiên Lam về nhà khá muộn. Cả ngày mệt mỏi, Trình Thiên Lam chỉ muốn tắm rửa và đi ngủ ngay.

Vừa vào trong, cứ nghĩ là bố đã đi ngủ nhưng không ngờ ông vẫn còn đang ngồi ở phòng khách.

- Bố, cũng đã muộn rồi sao bố không đi ngủ? Thức muộn như thế này không tốt cho sức khỏe đâu.

- Bố không ngủ được. Hôm qua bố đi cùng mấy ông bạn về muộn, hôm nay ngủ dậy muộn nên bây giờ chưa thể ngủ sớm được. Nào, ngồi xuống đây nói chuyện với bố một chút.

Trình Thiên Lam mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh ông Trình Cẩm Hoa, giọng nhẹ nhàng hỏi:

- Nghe giọng của bố có vẻ nghiêm túc quá. Vậy để xem bố của con muốn hỏi chuyện gì nào.

- Thiên Lam, từ trước đến nay bố không hỏi quá nhiều về chuyện tình cảm riêng tư của con. Nhưng mà con gái à, không phải là con đang hẹn hò với Tống Thừa Huân đấy chứ hả?

- Dạ?

Trình Thiên Lam cảm thấy hơi ngạc nhiên khi ông Trình Cẩm Hoa hỏi về điều này. Giữa cô và Tống Thừa Huân vốn dĩ có gì đâu, tại sao ông Trình Cẩm Hoa lại cho rằng cô đang hẹn hò với anh? Phải chăng là đã có ai nói chuyện với bố? Là Cố Phong? Nhưng thật sự, Trình Thiên Lam không nghĩ rằng Cố Phong lại rảnh rỗi đi nói chuyện của cô cho ông Trình Cẩm Hoa nghe.

- Bố, bố bảo con đang hẹn hò với Tống Thừa Huân sao? Bố nghe chuyện này ở đâu vậy ạ?

- Có phải con đang nghĩ liệu có ai đó đã kể chuyện này cho bố nghe hay không, đúng như vậy chứ? Thật ra là bố không nghe từ ai cả, chỉ là bố nhìn thấy con và vị luật sư Tống đi với nhau thôi.

- Bố, nếu như con và Tống Thừa Huân thật sự đang hẹn hò, chẳng lẽ bố muốn phản đối hay sao?

Nhìn sắc mặt không vui của ông Trình Cẩm Hoa, Trình Thiên Lam biết là ông không thích Tống Thừa Huân. Từ trước đến nay ông vẫn luôn thích Cố Phong và rất thích tác hợp cô và anh ấy.

- Con hiểu bố mà, bố không thích Tống Thừa Huân. Con gái à, Cố Phong là một người đàn ông rất tốt, hiếm có lắm đấy, con không tìm được người thứ hai đâu. Chuyện này suy nghĩ kỹ lại đi.

- Bố vì Cố Phong nên mới không đồng ý cho con và Tống Thừa Huân đúng không? Nhưng bố đã gặp Tống Thừa Huân đâu mà biết anh ấy không tốt bằng Cố Phong chứ?

- Nói chung là bố vẫn thích Cố Phong hơn.

Nhìn thấy ông Trình Cẩm Hoa lúc này, Trình Thiên Lam bỗng bật cười. Cô ôm lấy cánh tay của bố mình và nói:

- Thôi được rồi bố, con biết là bố thích Cố Phong. Con và Tống Thừa Huân chỉ là bạn bè thân thiết thôi. Việc tiến xa hơn đến chuyện tình cảm hẹn hò với anh ấy, con chưa nghĩ đến.

- Vậy Cố Phong có hy vọng rồi?

- Vâng.

- Thế thì còn được.

Trình Thiên Lam ngồi nói chuyện với bố một lúc rồi trở về phòng. Có một sự thật đó là cô chỉ coi Cố Phong là bạn bè thôi, còn muốn cùng anh tiến xa hơn là một điều không thể. Còn Tống Thừa Huân, đúng là cô rất có cảm tình với anh, nhưng họ có thể trở thành một cặp không thì rất khó nói.

Thêm Bình Luận