(1)
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã biết mình không được yêu thích trong gia đình này.
Mẹ tôi khi đi công tác trở về, chỉ mang theo hai món đồ chơi mới, đưa cho Hứa Trạch và Hứa Kiều.
Sau khi chia xong hai món đồ chơi, lúc bà định rời đi, tôi ngăn mẹ lại, khẽ nhắc nhở: "Mẹ ơi, của con nữa."
"Con cũng muốn à?"
Mẹ tôi chau mày, mất kiên nhẫn nói: "Nó đắt lắm, mẹ lại không mang đủ tiền theo nên không có phần của con."
Khi đó tôi mới chỉ vừa năm tuổi, nhưng đã mơ hồ nhận thức được cảm xúc của người khác.
Hơn nữa, người đó lại chính là mẹ ruột của tôi.
Mà hiện tại.
Tại đám cưới của chị gái tôi, sau khi mẹ tôi chào hỏi quan khách và mấy người họ hàng xong, bà đi đến một góc, quay lưng lại, bấm điện thoại gọi cho tôi hết lần này đến lần khác.
Không một ai trả lời.
Khi gọi đến lần thứ ba thì bị cúp máy.
Bà ấy giống như bị ai đó bóp cổ, hai mắt mở to để lộ dáng vẻ không thể tin: "Hứa Đào, tao là mẹ của mày đó!"
Hứa Trạch đi tới, vỗ nhẹ vào lưng bà trấn an.
"Mẹ, mẹ đừng giận, Hứa Đào không đáng đâu. Mẹ còn không biết sao, chị ta chính là lúc nào cũng như vậy."
Sự tức giận và cảm xúc tủi thân của mẹ tôi cuối cùng cũng tìm thấy được lối thoát từ đứa con trai nhỏ yêu quý nhất của bà.
"Trong ba đứa các con, Hứa Đào là đứa mẹ dốc hết tâm sức. Khi sinh nó ra, rõ ràng là thai song sinh, ngay chính cả bác sĩ cũng nói nó sống sót được là nhờ cướp mất chất dinh dưỡng của anh trai con..."
Từ khi còn nhỏ, tôi đã nghe bà lặp đi lặp lại những lời này không biết bao nhiêu lần.
Cho đến cuối cùng, người chịu phạt đều là tôi, bị nhốt trong phòng, nhìn gia đình bốn người họ ra ngoài vui chơi thư giãn.
"Mẹ đừng tức giận, cũng đừng lo lắng. Hôm nay cho dù có phải trói, con cũng sẽ trói chị ta đem về cho mẹ."
Hứa Trạch an ủi mẹ tôi, sau đó vừa quay lại gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn WeChat.
⧼Hứa Đào, tốt nhất trong một tiếng nữa chị nên xuất hiện⧽
⧼Sao chị lại ích kỷ như vậy, rõ biết sức khỏe của mẹ vốn không tốt, lại còn cố tình chọc giận bà ấy⧽
⧼Một người đàn ông chẳng đáng để chị ghi hận đến tận bây giờ, huống hồ gì, chị gái của tôi không phải cũng là chị gái của chị hay sao?⧽
Sau khi gửi xong những tin nhắn, ngón tay của em trai dừng lại trên bàn phím.
Vài giây sau, nó cất điện thoại đi, quay lại phụ giúp việc tiếp đón khách mời.
Phải rồi, ngay cả chính bản thân của em trai cũng không tin.
Hứa Kiều là chị gái tốt của nó, và còn là đứa con gái ngoan ngoãn của ba mẹ tôi.
Sao có thể là chị gái của tôi được?
(2)
Tôi bay lên lầu nhìn thấy Hứa Kiều đang ngồi trong phòng thay đồ.
Chuyên viên trang điểm đang đánh phấn mắt cho chị ấy.
Chị ấy nắm chặt tay ba tôi, trong ánh mắt còn rưng rưng nước.
"Ba, Đào Đào thực sự không tới sao? Em ấy là em gái của con, ngày qyan trọng nhất trong cuộc đời con, con hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc từ em ấy."
Ba tôi, người trước giờ đều nghiêm khắc và lạnh lùng trước mặt tôi, lại vỗ vai Hứa Kiều, nhẹ nhàng an ủi chị ấy: "Không đâu, ba sẽ nói A Trạch liên lạc với nó, sẽ không để lại cho con bất kỳ sự tiếc nuối nào."
Ông ấy tìm thấy Hứa Trạch ở ngoài hành lang, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Con nói với Hứa Đào, nếu hôm nay nó còn không đến, gia đình chúng ta sẽ xem như chưa từng sinh ra đứa con gái này."
"Ba, chị ta còn không hề trả lời lại tin nhắn của con, thậm chí còn không nhận điện thoại của mẹ con nữa."
Hứa Trạch nghiến răng nói tiếp: "Con biết mà, loại người như chị ta, trời sinh đã không có lương tâm. Ngay từ đầu chị ta thỏa hiệp với chúng ta, chính là cố ý cho chúng ta hy vọng, lại muốn làm cho ngày quan trọng nhất của chị gái con lại trở thành ngày không vui."
Hôm nay là ngày quan trọng nhất của Hứa Kiều.
Chị ấy mặc chiếc váy cưới, kết hôn với người đàn ông chị ấy đã yêu hai năm, Tống Phi.
Hai năm trước, khi tôi đưa Tống Phi về nhà, Hứa Kiều đã đem lòng yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, khoảnh khắc khi chị ấy nhìn thấy Tống Phi, đôi mắt Hứa Kiều sáng lên.
Buổi tối, chị ấy tìm một cái cớ hẹn tôi ra ngoài đi dạo.
Hứa Kiều mua cho tôi một ly trà sữa, nắm lấy cánh tay tôi lắc lắc.
"Đào Đào, chị rất thích kiểu con trai như Tống Phi. Em tài giỏi như vậy, nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn. Vậy nên, em nhường Tống Phi cho chị được không?"
Tôi đã từ chối.
Nhưng sau khi trở về trường học, Tống Phi đã đề nghị chia tay tôi.
Tôi nhiều lần cố hỏi lý do, có lẽ anh ấy cảm thấy tôi phiền phức nên liền hất tay tôi ra.
Tôi ngã xuống đất, lòng bàn tay bị mặt đất thô cứng cào xước, một cảm giác đau nhói truyền đến.
Còn Tống Phi thì vẫn dửng dưng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.
"Cô còn muốn giấu tôi sao? Ngay cả đến người nhà của cô còn không chịu nổi, nên đã nói hết cho tôi biết rồi."
Một buổi sáng, mẹ tôi đột nhiên rủ tôi cùng ra ngoài mua rau với mẹ.
Em trai của tôi, lôi lôi kéo kéo Tống Phi, kể cho anh ấy nghe một số "sự thật" về tôi.
Nhân cách thối nát, ăn trộm tiền của gia đình, bắt nạt bạn học cùng lớp.
Chen chân vào mối quan hệ của người khác, khi học Trung học còn từng phá thai.
Cuối cùng, Hứa Trạch còn tỏ ra chính nghĩa thở dài:
"Hứa Đào là chị gái của em, em thật sự đứng về phía chị ấy, nhưng mà... Em lại không thể trơ mắt đứng nhìn anh rơi vào hố lửa".
Lòng bàn tay trầy xước của tôi vẫn còn đau nhói, tôi ngồi bệt dưới đất, ngước nhìn Tống Phi, lắng nghe những chuyện đã xảy ra từ miệng anh ấy thuật lại
Khi từ cuối cùng được nói hết, tôi đột nhiên bật cười.
Anh ấy nhíu mày: "Cô còn cái gì để biện hộ hay sao?"
Tôi lắc đầu, mỉm cười đáp: "Họ đều nói đúng hết."
Tống Phi vốn không có tình cảm sâu đậm với tôi, huống hồ, người đã nói với anh ấy rằng tôi tồi tệ như thể nào lại chính là gia đình của tôi.
Những người thân yêu nhất của tôi, gia đình.
Khi tôi còn sống, không một ai quan tâm đến tôi.
Sau khi tôi chết đi, tất nhiên, cũng không ai biết.
(3)
Trong khi bọn họ nói chuyện, Tống Phi đã đến.
Anh ấy mặc một bộ vest, tóc cũng được tạo kiểu đặc biệt, trông anh ấy lại càng đẹp trai hơn.
Tống Phi hôn lên má của Hứa Kiều, dịu dàng hỏi: "Hứa Đào vẫn còn chưa đến sao?".
Hứa Kiều gật đầu, khóe mắt rưng rưng.
"Bỏ đi, đừng quan tâm đến cô ta nữa". Sắc mặt Tống Phi tối sầm lại: "Loại người này, cho dù hôm nay cô ta có đến thì cũng chỉ làm bẩn hôn lễ của chúng ta. Kiều Kiều, hôm nay em là cô dâu, đừng rơi nước mắt chỉ vì một kẻ không đáng."
Hứa Kiều ôm lấy cổ Tống Phi, vẻ mặt buồn bã: "Dù thế nào đi nữa, Đào Đào cũng là em gái của em."
Diễn xuất của chị ấy, dường như lúc nào cũng chân thành như vậy.
Cũng giống như ba năm trước, tôi với tư cách là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, nhà trường đề xuất vào ngày lễ tốt nghiệp, ba mẹ tôi có thể có mặt và phát biểu vài lời trên sân khấu, điều này cũng thuận tiện cho phía nhà trường trong việc chụp ảnh tuyên truyền.
Tôi tập đi tập lại phần phát biểu của mình, sau đó lại gọi điện thoại về nhà, cẩn trọng đưa ra lời thỉnh cầu của mình.
Mẹ tôi đã đồng ý.
Nhưng vào buổi sáng ngày hôm đó, mẹ đã gọi điện cho tôi và nói bà và ba tôi không thể đến được.
"Kiều Kiều bị ốm rồi, ba mẹ không yên tâm khi để con bé ở nhà một mình."
Trong video, Kiều Kiều với gương mặt hơi tái nhợt nhìn tôi, áy náy xin lỗi:
"Thật sự rất xin lỗi, Kiều Kiều. Chị cảm thấy không được khỏe... Em từ trước đến nay vẫn luôn có thể tự lập được mà đúng không, nếu như ba mẹ không đến được, em nhất định vẫn xử lý tốt được mà."
"Đào Đào, tốt nghiệp vui vẻ."
Tốt nghiệp vui vẻ.
Làm sao tôi có thể vui vẻ được.
Vào ngày tốt nghiệp của tôi, tôi đã phải xin lỗi các giáo viên, phía trường Đại học, xin lỗi các giảng viên và những nhân viên trong bộ phận hoạt động.
Lúc đi ngang qua camera, tôi vô tình nghe thấy có ai đó phàn nàn:
"Quy trình đã được diễn tập xong hết, bây giờ chúng ta lại phải làm lại lần nữa. Đúng là loại rác rưởi, sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc là đây sao?"
Khi buổi lễ kết thúc, tôi lấy điện thoại ra, tình cờ lại thấy được thứ Hứa Kiều đăng lên vòng bạn bè.
⧼Thật ra cũng chỉ là cảm nhẹ thôi, nhưng ba mẹ đã chăm sóc tôi rất tận tình. Đó là hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc sống~⧽
Đính kèm là hình ảnh chụp chung của gia đình ba người họ.
Bối cảnh là phòng ngủ của Hứa Kiều.
Họ thậm chí còn không đến bệnh viện.
Thực sự, thực sự là một căn bệnh vô cùng nghiêm trọng.