Chương 1 – Nỗi đau đầu đời…
Quê em vùng núi lối nhỏ vào nhà quạnh quẽ quanh co , hai bên lối vào là hai hàng xoan nhỏ khẳng khiu . Tháng ba đến hoa xoan rơi đầy ngõ nhỏ , cánh tím nhạt nhòa mong vương tóc quyện vai, hoa xoan là người bạn duy nhất của em .
Khi em chín tuổi không lớn cũng không nhỏ , nhưng đủ để em hiểu về cay đắng kiếp người. Tên em là gì ư ? Em cũng có tên đấy cái tên khá đẹp, mà ở vùng quê núi xa xôi này ít được đặt , tên em là Lan Anh một bông hoa Lan vùng sơn cước . Nhưng từ bé không ai gọi em là như vậy cả , người lớn gọi em là “ con hoang ” còn trẻ con be bé gọi em là “ con điên ” . Bởi em là con của một người điên , em lúc đó cũng không biết cha em là ai cả , mẹ khi điên khi tỉnh khi khóc khi cười . Mẹ xinh lắm đúng như người ta hay nói “ ..chè Thái gái Tuyên …”, mẹ người con gái Tuyên Quang dịu dàng xinh xắn . Mẹ tên mộc mạc cùng tên với hàng cây trước ngõ , “Xoan ” một cái tên đơn giản hơn cuộc đời mẹ …
Mẹ xinh đẹp nhất thị xã phố núi này , mười bốn tuổi mẹ sinh ra em trong cay đắng của miệng đời . Mẹ sinh em ra không biết khi ấy là mẹ điên hay tỉnh , nhưng có lẽ điên vẫn hơn là tỉnh để mẹ phải nghe những lời đắng cay . Ngoài từ điên ra họ còn gán thêm cho mẹ từ “ đĩ ”, và dù là “ đĩ” hay “điên” đứng trước vẫn là chữ “ con ” . Phải “ con” chứ không phải người , vì phần người của mẹ bị người ta tước đoạt lâu rồi . Chỉ còn lại phần con mà thôi , không phải “con gái” mà là “ con cái ” một con cái đơn thuần trong mắt người cha . Mẹ xinh lắm nên mới dậy thì mười hai thôi , trai phố đã vây quanh rất nhiều tán tỉnh . Hồng nhan một kiếp truân truyên , không ai biết trinh trắng ngàn vàng kia mẹ mất bởi tay ông ngoại . Người là cha đẻ của cả hai chúng em tức là em và mẹ , trong bất lực của bà ngoại chỉ biết nước mắt lưng tròng . Không làm gì hết căng mắt ra nhìn, khi đứa con gái nhỏ tội nghiệp gào khóc khi bị chính cha đẻ hϊếp . Mẹ cũng có bạn trai người trai mẹ thích ngoan hiền học giỏi , ngày ấy cũng tháng ba mùa hoa xoan nở, mưa phùn nhạt nhòa lối nhỏ ngoài kia . Mẹ nghẹn nghào trả lại hộp kẹo cho bác ấy , nước mắt mẹ tràn mi khi nói :
– Tùng về đi đừng tìm Xoan nữa , chúng ta có duyên mà không phận ! Xoan chỉ là cánh hoa nhỏ cho người ta giày xéo …Tùng đi đi và đi thật xa vào sang bên Hàn với gia đình ấy , quên Xoan đi nhé….!
Mẹ lê bước vào nhà trong cái ê ẩm đau rát bên dưới , thành đàn bà khi còn quá nhỏ và trong nỗi đau ê chề . Mẹ và bác Tùng từng là thanh mai trúc mã , thủa nhỏ bên vui đùa tận khi lớn vẫn như vậy . Ngõ nhỏ hoa xoan rơi đã từng phủ kín những “ô ăn quan ”, những màn đánh chuyền với quả bòng hay chơi bán đồ hàng của mẹ và bác . Nhà bác Tùng giàu có do có họ hàng bên nước ngoài , hai nhà ban đầu chỉ cách nhau một rặng cúc tần . Nơi mà đôi trẻ thường thụt thò qua lại với nhau , mẹ thích chocolate nên bác hay dấu cho mẹ . Ngày ấy thị xã còn lạc hậu không như bây giờ , trẻ con không biết đến smart phone hay những đồ ngon vật lạ .Bởi thế kẹo Chocolate từ Hàn Quốc là món rất hớp dẫn … Lần nào cũng vậy bác lấy một ít kẹo bôi vào miệng và bôi ra tay , rồi đưa tất cả cho mẹ số kẹo có được . Lần nào cũng thế bác cười hì hì nói :
– Xoan ăn đi nhé Tùng có nhiều mà , ngày nào có Tùng cũng mang cho Xoan ăn được…
Mẹ cứ vô tư ăn và hồn nhiên cười tươi tắn , một nụ cười xinh xắn với hàm răng trắng ngần . Có lẽ đó là thứ bác muốn đánh đổi chăng , mẹ mang hộp kẹo đi vào nhà bác mới nhặt vỏ kẹo lên liếʍ láp . Cũng chỉ là trẻ con khó cưỡng nổi thèm thuồng , không ngờ mẹ quay lại bắt gặp . Mắt tròn xoe mẹ hỏi ngạc nhiên :
– Tùng sao bạn lại ăn vỏ kẹo bỏ đi thế ….!
– Hì hì …thật ra Tùng chỉ muốn thử xem Chocolate như nào , mà Xoan thích và ăn ngon lành thế …!
Bác gãi đầu gãi tai thú thật trong ngượng ngập , chỉ bởi bác luôn hy sinh cho mẹ hết thảy mọi thứ bác có . Mẹ ngượng ngập xòe bàn tay nhỏ bé trắng muốt ra, trong đó còn một chiếc kẹo mà mẹ chưa kịp ăn . Mẹ bóc hẳn ra ngậm một nửa rồi mớm vào miệng bác , khi thanh kẹo ngọt ngào tan đi thì môi chạm môi . Bác ấy run lên khi chạm vào nụ hàm tiếu hồng xinh ấy , nụ hôn đầu đời tuổi mười ba của cả hai . Nhưng mà con số mười ba có lẽ là con số của quỷ , hôm ấy cũng thứ sáu ngày mười ba định mệnh . Nụ hôn đầu đời trắng trong ấy đã bị một con ác quỷ trông thấy , ác quỷ mang tên người cha . Ông ta tức tối ôm hận khi nhìn đứa con gái mình hôn con của kẻ thù , nhưng chỉ là kẻ thù của ông ta chứ đâu phải của mẹ của bà . Ân oán từ đời trước nữa khi bà ngoại là người yêu của cha bác Tùng , nhưng bà ngoại xinh xắn lại nhu nhược yếu đuối . Thay vì đến với người mình yêu để cho hạnh phúc trọn vẹn , bà lại đi kết hôn với kẻ cưỡиɠ ɧϊếp mình và sinh con cho hắn, chứ không đủ dũng cảm tố cáo hắn ra pháp luật . Ngày cưới cận kề với cha của bác Tùng , thì bà ngoại đã đùng đùng trả lại lại lễ hỏi . Sau đó bà đi cưới ông ngoại con ác thú hình người , chỉ vì ông ta đoạt trinh trắng của bà trong một đêm tối trời vài tháng trước , khi bà ở nhà một mình trong khi cha mẹ đi viếng đám tang . Tình yêu khi xưa thánh thiện và không nɧu͙© ɖu͙© , nên bà chắc đã chẳng bước qua nổi định kiến đường đời . Một tấm thân không còn trinh trắng sẽ là nỗi nhục vô bờ , lại vô tình bị mang cốt nhục của hắn ta…rồi bà ngoại sinh ra mẹ “ thiếu tháng ” trong con mắt của người đời . Ai ai cũng hiểu ra bà ngoại đã “ ăn cơm trước kẻng” rồi , mà khi còn đang yêu cha của bác Tùng . Nhưng ông ấy cũng là người đàn ông độ lượng như bác Tùng , ít năm sau ông hiểu ra sự thật thì tha thứ cho bà . Hai gia đình vẫn sống cạnh nhau thân thiết , là hàng hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau…
Là kẻ chiến thắng dù là chiến thắng bằng thủ đoạn đê hèn , nhưng ông ngoại là kẻ âm hiểm thâm độc khôn lường . Bề ngoài ông vẫn ngọt nhạt với cha của bác Tùng , để xã hội nhìn vào không nhận ra bộ mặt khốn nạn ấy . Còn cha của bác Tùng ông đã quá độ lượng và tốt bụng , hay là ông nhịn nhục đi để cho bà ngoại hạnh phúc . Bác Tùng sinh sau mẹ tận chín tháng tuy là cùng năm , bởi ban đầu hận bà ngoại cha của bác Tùng đã cưới ngay một cô gái khác . Nay thấy con gái mình yêu con của kẻ thù , kẻ mà đã làm bà ngoại yêu tha thiết , còn ông ấy chỉ đoạt được xác chứ không đoạt được hồn . Cha của bác Tùng lại giàu có hơn hẳn ông ấy , làm ông ta căm hận đến thấu xương dã tâm ác độc của ông ngoại nảy sinh . Ông ấy không muốn mẹ trao trinh trắng cho bác Tùng , ông ta sợ “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” mẹ sẽ trao nó đi . Sự ghen tuông làm ông ngoại mù quáng , hay lương tâm ông thực sự chẳng hề có , điều này em không biết vì em khi ấy còn quá bé . Ngay đêm đó ông ngoại đã hϊếp mẹ , trước mắt cả bà ngoại mà lẽ ra bà nên phản kháng . Thì bà chỉ biết quỳ cạnh giường nhỏ nhẹ van xin ông , bà cũng không dám nói to sợ hàng xóm biết . Bà giữ cái sĩ diện hão đê hèn để làm gì , khi đời bà có vì nó mà điểm phấn tô son lên được đâu . Bà sinh ra mẹ đủ cân đủ lạng như vậy ai người ta cũng đoán ra đâu phải đẻ non , nhưng bà gạt qua xì xào cố sống trong cái huyễn ảo thanh cao đó …
Danh dự để làm cái gì khi con gái nhỏ bị tước đoạt trinh trắng , bà chỉ biết khóc lóc mà nhìn từng mảnh vải rời khỏi cơ thể nó mà bất lực trong nhu nhược . Đến khi mẹ một thân tuyết bạch tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong tay ông ngoại , kẻ mẹ gọi là cha đẻ và mẹ ú ớ đến tuyệt vọng bởi bàn tay to lớn thô ráp của ông bịt miệng . Không thể kêu la lấy nữa lời cho thành tiếng, đến khi ông cầm đôi chân trắng ngần nhỏ bé của mẹ xoạc rộng ra . Thì cũng là lúc mẹ cố gắng đã nhè ra được cái qυầи ɭóŧ, lúc ông chuẩn bị cho tay giữ chân mẹ đã nhét vàomiệng và định la lớn . Thì ông ngoại gầm gừ rít lên bảo bà ngoại :
– Con kia bịt miệng nó lại cho tao , mày có muốn cả làng cả xóm biết không ? Hay để tao kể nốt cả vụ ngày xưa hϊếp mày nhỉ …!
Tình mẫu tử trong bà ngoại không cao hơn cái sĩ diện đê hèn ảo ảnh , bà chồm lên bịt miệng mẹ không cho mẹ kêu la . Thế mẹ đã oằn lên đau đớn cùng con tim vỡ , khi khúc thịt nóng bỏng to lớn của con thú ấy xuyên vào trong . Cái l*и mong manh của đứa con gái mười ba ứa máu , bởi chính cái ©ôи ŧɧịt̠ gớm ghiếc kia từng phá trinh bà ngoại . Để sau cái đêm oan nghiệt đó mẹ được sinh ra , rồi lịch sử lặp lại em sinh ra trong đêm oan nghiệt này . Trong những tiếng giường chiếu cọt kẹt rung rung , tiếng “ ..bạch.. bạch…” kinh hoàng nện xuống tấm thân yếu ớt của mẹ . Rồi sau đêm đó mẹ trầm cảm và u uất , nhưng ông ngoại không buông tha mẹ ông tối nào cũng chơi mẹ hết . Bởi mẹ trẻ xinh và non nớt hơn bà ngoại , hay vì nỗi hằn thù trong kẻ chó má như ông chưa nguôi . Phát hiện ra mẹ có thai với mình , ông ngoại đã âm hiểm bày đặt quỷ kế , ông ép mẹ phải dụ dỗ bác Tùng cho được . Không thành ông ấy dùng hạ sách lột truồng mẹ ra nhốt trong phòng , đúng lúc bác Tùng sang chơi thì lu loa ăn vạ . Và rồi ông đổi trắng thay đen bằng tiền , và đúng là mẹ đã mất trinh và còn có thai . Nhưng khi xưa lạc hậu lại không có giám định ADN , còn người thực thi bị đồng tiền làm tha hóa , minh bạch không còn nên bác Tùng bị xử tội hϊếp da^ʍ. Nhiều sự can thiệp nên bác đã không bị rơi vào vòng lao lý lâu , tránh dư luận cả nhà bác đã di cư sang Hàn sinh sống . Sau vụ ấy mẹ phát điên thật sự , dù là khi tỉnh khi điên nhưng mẹ không thoát khỏi cay đắng miệng đời . Nên tên mẹ thành “con điên” hay “ con đĩ” vừa nứt mắt ra đã dụ trai , còn em tên thành “con hoang” dù kẻ làm cha của em vẫn sờ sờ ra đó . Người ta còn gọi là “con của người điên ” dần dần ngắn gọn hơn em cùng một tên với mẹ là “ con điên”…
Tên “con điên” của em xuất phát từ hai cái chết liền kề, đầu tiên là ông ngoại kẻ đốn mạt đã phải trả giá . Hay là lương tâm trong bà ngoại thức tỉnh , một bữa ông say rượu bà đã chồm lên bóp cổ ông đến chết , ông chết đi trong dư luận miệng đời : “ … uống say quá cảm mà chết…” . Đám ma ông đi qua ngõ nhỏ hoa xoan rơi , hoa rắc lên quan tài ông tím ngắt đó là chút ân huệ cho ông . Hay là sự khinh bỉ căm thù xoan ném nhị quăng hoa lên thi hài kẻ đốn mạt, mấy ngày sau đó bà ngoại cũng chết do bị cảm ngã ngoài sân . Trời trừng phạt sự nhu nhược của bà ngoại , hay linh hồn quỷ dữ của ông vẫn ở lại ám ảnh gia đình em . Ông bắt bà đi theo chăng ? để cùng ông xuống bảy tầng địa ngục , hai đám tang liên tiếp trong lối nhỏ quanh co u uất . Bà mất khi ấy em mới ba tuổi không biết thiệt hơn , em chẳng ai chăm sóc cứ lê la hết chỗ này chỗ kia . Mẹ thì lúc tỉnh lúc điên như người ta vẫn nói “ rồ hoa mướp” , cơn điên lên theo mùa của những cánh mướp vàng rực trên giàn . Cùng tiếng vo ve của đàn ong lấy mật , mẹ điên nhưng mẹ vẫn xinh nên nhiều người đàn ông dòm ngó .
Giống những cánh hoa mướp rực rỡ kia vẫn có ong bướm vo ve , nhà còn hai mẹ con nên đêm đêm thi thoảng vẫn có kẻ xuất hiện . Họ đè mẹ ra và làm việc đó trước mắt em , nhưng em chỉ nghĩ như là một trò đánh vật mà thôi . Còn em ai cho gì thì ăn nhặt được gì thì nuốt , ba tuổi không ai dạy em đâu là cứt đâu là cơm, cái gì ăn được cái gì không cả . Người em vấy bẩn hôi hám lấm lem , mái tóc em vàng khè xơ xác như lá ngô ngoài ruộng . Mẹ bị hϊếp đến có thai rồi vẫn bị hϊếp , băng huyết và trụy thai mẹ chết trong một đêm mưa gió cũng tháng ba . Đám ma của mẹ một “ con điên” không mấy người đưa tiễn , chỉ có rặng xoan u uất nghẹn ngào trong mưa bụi tháng ba . Mẹ đi trong hoa xoan tím biếc ngõ nhỏ , cánh trắng mịt mù trộn lẫn mưa rơi . Mẹ ơi trời khóc cho mẹ đấy ! một kiếp hồng nhan bạc mệnh éo le … Mẹ chết em thành con điên trong xóm , không ai dạy em học chẳng mấy người cho em ăn . Chỉ một vài phụ nữ đứng tuổi thương hại cho em gì đó , em bẩn thỉu lê lết nên chẳng ai nhận ra em xinh xắn cả . Mặc dù em thừa hưởng mọi vẻ yêu kiều , thậm chí em còn đẹp hơn cả mẹ và bà ngoại , để rồi em lại kiếp hồng nhan bạc phước đường trần …
Rồi em bị đưa vào trại tâm thần nơi em cứ nghĩ là nhà của em , em vào đấy ở cạnh những cô chú kẻ thét người gào . Họ như những cuốn băng bị lỗi , dừng lại ở khoảnh khắc nào đó trong đời , có thể là phẫn uất hay bi ai hoặc thơ thẩn . Năm năm sau em tám tuổi tự lê la khắp trại , họ không nhốt em như các cô chú khác vì em không phá phách . Em chỉ thẩn thơ lang thang mọi chỗ , thật ra đơn giản là em chơi mà thôi thú vui con trẻ . Hơn nữa em cũng được việc em có thể đổ rác , nhặt lá quét sân một “ con điên ” có ích , mà thật ra ở cái trại điên này mọi “con điên” đều có ích cả . Những tên bác sĩ y tá xấu xa khi say rượu thường tụm năm tụm ba lại , lùa những chị còn xinh còn trẻ chút rồi lột truồng họ ra . Để họ đi lại ngắm nghía thỏa mãn cơn du͙© vọиɠ của họ , đôi lúc họ còn sờ soạng các chị ấy chỉ có làʍ t̠ìиɦ thì không . Xem ra khoác lên màu áo trắng y đức những tên ấy đỡ đốn mạt hơn , so với những kẻ mà đã hại mẹ chết trong vũng máu ngay trước . Rồi năm em chín tuổi cơ thể em , đang dần chuyển mình thành thiếu nữ . Em chưa có ngực có mông nhưng hóc môn nữ trong em , đã kêu gọi người con gái trong em tỉnh giấc …
Em soi gương thấy mặt bầu bĩnh hơn mắt to hơn , và người em cũng mềm mại dần ra . Em không biết thế nào là xinh cả , nhưng các kẻ đốn mạt khoác áo trắng thì nhận ra điều đó . Nhưng may cho em Viện trưởng mới của trại , cô ấy là nữ nên đồng cảm chăng , mới thay thế ông viện trưởng cũ vài ngày xem xét hồ sơ cô ấy không cho rằng em điên . Mà em chỉ như con thú hoang không được dạy dỗ mà thôi , bà có chuyên môn cao từ nước ngoài về nên có tiếng nói . Mấy tay bác sĩ bệnh hoạn cũ cũng bị cấm mấy trò dơ bẩn kia , thế là viện tâm thần trở về đúng nghĩa của nó . Cô chính thức thăm khám cho em , dạy em học hành phân biệt cái gì phải trái , để sau giờ đây chính em mới có thể viết được lại những dòng ký ức ai oán này … Ở đời cái gì càng cấm càng mạnh mẽ , càng kìm hãm nó càng phát triển khủng khϊếp . Em được viện trưởng cho ở phòng riêng , bà nói em không tâm thần cần trả cho em quyền của thiếu nhi . Được ăn mặc sạch sẽ chải chuốt tử tế , em lột xác từ “ con điên” hóa ra công chúa nhỏ . Nhưng Vịt con xấu xí nó lột xác hóa ra thiên nga thì hạnh phúc , còn em lột xác là chính em… lại là bắt đầu một kiếp hồng nhan đa truân….
Từ khi đó em nhận ra ánh mắt soi mói , của những tên bác sĩ y tá bệnh hoạn đó . Họ nhìn em khác hẳn khi xưa lúc em nhem nhuốc bẩn thỉu , em không biết em xinh mà chỉ biết qua lời cô Lan Nhi viện trưởng :
– Con gái ạ con rất xinh đấy , nhưng sao số kiếp con lại ra thế này …
Họ sợ bà nên không dám ho he gì nhiều , nhưng em luôn thấy ánh mắt họ rực sáng khi nhìn em đi đái . Vì em sống hoang dại không biết gì là xấu hổ , từ trước đến nay em cứ bạ xó nào tiện là ngồi xuống tè . Chỉ khi những dòng nước trong em “xè xè” tuôn hết , em mới đứng dậy thản nhiên bước đi ra chỗ khác . Nhưng gần đây em thấy đám người đó luôn để ý em , dù cô Lan Nhi có dạy em nên tìm đúng nhà vệ sinh mà tè . Nhưng bản tính hoang dại chưa hết em vẫn như vậy , em không hề biết rằng hai múi thịt nhỏ nhắn của em nó khıêυ khí©h họ đến vậy . Nhưng mà cái ánh mắt họ sáng rực lên như muốn đốt cháy l*и em , em đâm ra sờ sợ không dám chọn chỗ quang đãng trên sân trong viện . Mà em tự tìm những chỗ khuất hơn tránh ánh mắt của họ , nhưng họ vẫn luôn rình rập dõi theo em , có người còn lén vỗ mông em hay sờ vào háng em qua lớp vải quần. Một buổi tối cô Lan Nhi không trực cô ra sân bay đón chồng con , thì ông Toán viện phó trực tối hôm đó gọi em vào , ông ta ngồi trong phòng trực vẫy vẫy em :
– Ê con kia vào đây !
Em ngơ ngác không hiểu gì hết , ở đây họ gọi người điên theo số bệnh án . Em thì lại có số là 2422 , tức là “con điên” thứ hai ngàn bốn trăm hai hai . Mọi bệnh nhân đều đã vào phòng khóa lại , chỉ riêng em cô Lan Nhi cho em ở ngoài . Nhưng gọi thế thì em không biết thật , em ngơ ngác mặc kệ thẩn thơ cầm quyển sách cô cho xem tranh . Gọi mãi không thấy em vào lão điên tiết sai chị Hoa hộ lý lôi em vào , trong căn phòng ánh đèn neon sáng trắng . Lão nheo nheo mắt nhìn em trầm trồ :
– Mày xinh đấy nhỉ con nhóc con , lớn chút nữa thì ngon phải biết . Ở ngoài chắc mày đắt giá phết đấy , khối giai nó thèm nhỏ dãi ra , tiếc là ở đây mà chỉ là một con điên ha..ha..
Rồi lão chậm chạp đứng dậy đi vòng quanh em ngắm nghía , đột nhiên lão ra lệnh với em :
– Cởϊ qυầи áo ra nhanh !
Em như một cái máy tụt luôn bộ đồ bệnh nhân ra , ở viện tâm thần mãi rồi việc quát tháo khi khám em biết . Không cởi nhanh họ sẽ lấy thước đánh vào đầu vào người , trong khi chị Hoa thảng thốt bảo :
– Anh Toán anh định làm gì đấy ? Nó còn bé lắm vả lại chi Nhi có nói mấy hôm nữa lập hội đồng giám định bệnh án cho con bé, nó không có biểu hiện tâm thần đâu mà chỉ là diễn biến tâm lý vô thức do thiếu giáo dục . Anh làm thế chị Nhi biết không hay đâu…làm gì có kiểu khám ấy , lại giờ buổi tối ca trực này có mấy người bận việc . Chỉ có anh và em như vậy có gì chị Nhi sẽ nói cho đấy …
– Cô im ngay ! Có muốn vào biên chế không đấy ? Chưa kể hôm cô đi với tôi ở khách sạn tôi đã ghi lại rồi , tôi hứa sẽ cho cô vào biên chế là sẽ cho được . Nhưng đừng quá đáng quá ! không tôi sẽ gửi băng video cho chồng cô hiểu không ?
– Thôi em kệ anh đấy ! Có gì anh đi mà nói với chị Nhi , còn anh nói giúp em là phải giúp chứ . Anh chẳng bảo là anh chỉ cần một đêm sao , em đáp ứng rồi nhé không ngờ anh lại….
– Cút ra ngoài nhanh …!
Lão Toán gằn lên đuổi chị Hoa ra ngoài , rồi đóng “ sầm” cửa một cái khiến em giật bắn mình . Lão trở lại nhìn xoáy vào thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của em , rồi nhếch mép nói một cách đầy da^ʍ dật :
– Dáng ngon đấy chín tuổi mà đã cao mét rưỡi , mỗi tội mày vẫn thẳng đuột thế này , nhưng được cái da trắng ngọc trắng ngà mặt lại xinh . Để vài năm nữa mày lớn hẳn có mông có vυ" chắc hết xẩy , nhưng tới lúc đó e rằng biết đâu có thằng xơi mất . Ăn quả non mà con trinh vẫn cứ sướиɠ hơn khà khà …!
Em không hiểu những gì lão nói chỉ sau này va vấp lớn hơn em mới biết , còn hiện tại em chỉ như tờ giấy trắng tinh . Vô thức hoàn toàn về tìиɧ ɖu͙© dẫu là em thấy cảnh đó nhiều , lão quát em ngồi lên bàn rồi hô em dạng chân ra . Em làm theo như cái máy mà không phản ứng gì , nhưng đây là lần đầu tiên em thấy ngượng khi có người săm soi l*и mình . Của em chưa lớn cái mu vẫn xẹp xuống chỉ có hai múi múp míp , nó khít rịt hồng hào che kín hai lá thịt xinh xinh bên trong . Nhưng mắt lão sáng rực dán vào háng em , miệng lão lẩm bẩm khoái trá :
– L*и mày vẫn chưa lớn hết , hơi bé thật nhưng trắng hồng như này thật hiếm . Chứ bình thường l*и con nào nó cũng hơi sẫm màu hơn ở đó , mày thì khác hẳn đã thế lại cực xinh . Nhìn thế này là muốn ȶᏂασ rồi , sao tự nhiên có con rồ xinh đẹp như mày ở đây nhỉ …!
******************
@ Vịt : Hơi ngắn nhưng Vịt đăng luôn cho mọi người đọc , đây là thể loại sεメ suy ngẫm. Ở Mỹ nó là một nghệ thuật sεメ được đánh giá cao , kén người viết em để mọi người thử cảm thụ xu hướng ” SAD IN Sεメ”