Ở ngàn năm trước định mệnh an bài, khiến ta trọn đời khó quên mạt tím thê lương nơi chân trời.
Gió trên thượng giới không có hương vị hoa gừng hoang dã, cây cối tịch mịch nhưng vẫn có thể lay động về đêm như trước.
Thời gian trôi nhanh, như mộng như nước, thoắt đã thương hải tang điền.(7)
Ngồi nhìn tịch dương, cảm giác tất cả dường như biến chuyển bất định, chỉ có một dòng tưởng niệm vẫn trước sau như một.
Ngươi ở đâu? Ngươi… sống có tốt không?
Ta hoàn thành sứ mệnh, lập tức thành phật. Đứng ở trên cao cho bao người khấn bái, thật giống như trước kia khi ta nắm tay ngươi, ngươi cực kỳ hâm mộ những vị thần như vậy. Nhưng cho tới bây giờ, cớ sao ta lại không thể mỉm cười dù chỉ một lần?
Trong cuộc sống yên ả này, tất cả khí lực của ta đều dùng để tưởng niệm ngươi.
Nhưng ngươi ở nơi nào?
Kẻ đầu đầy bướu kia nói, ta cần phải thành phật, ngươi nên quên. Giờ đây ta đã làm được, ngươi thì sao? Ngươi đã quên ta rồi ư?
Ngày cuối cùng đó, ngươi khóc nói, trên trời dưới đất trọn đời không gặp lại. Chẳng lẽ ngươi nói thật?
Vì sao đến tận bây giờ, dường như ta mới bắt đầu cảm thấy hối hận?
Ngươi có thể đừng quên ta được không? Cho dù chỉ là thỉnh thoảng, hãy nhớ tới năm ấy khi hoa gừng hoang nở, ta cõng ngươi, chầm chậm đi từ chân núi lêи đỉиɦ, chúng ta khi đó thật tốt. Ngươi đừng quên, được không?
Giang sơn dễ đổi, tình tự khó dời. Ta vẫn còn tưởng niệm nơi Hoa Quả sơn một sắc vải phất phơ bay trên động.