Thẩm Tử Tất đột nhiên nhớ ra: Mấy ngày nay vui vẻ bên nhau, nàng thế mà không hôn hắn.
Dưới cơn giận dữ, hắn liền buồn bực đi hỏi cho ra lẽ.
Trên đường, mấy hộ pháp chào hỏi hắn cũng không để ý.
Một cước đá văng cánh cửa.
Từ hai cánh cửa lắc lư có thể thấy hắn tức giận thế nào. Trong phòng không chỉ có một mình Mộc Thích Linh, còn có Phong Chi Cẩn và mấy hộ pháp khác.
Chúng hộ pháp vừa thấy tình hình không ổn, lập tức trốn đi.
Phong Chi Cẩn mơ màng một hồi, cũng bỏ trốn.
Mộc Thích Linh đứng dậy kéo hắn ngồi xuống, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Ai khi dễ chàng?" Lời này hỏi cũng bằng thừa, ngày thường đều là hắn bắt nạt người khác.
Thẩm Tử Tất nhìn một vòng, tuy rằng hơi thẹn thùng, nhưng hắn tuyệt đối không thể lùi bước.
"Nàng không hôn ta, có phải nàng không thích ta không? Nàng không muốn hôn ta đúng không..."
Mộc Thích Linh duỗi tay che cái miệng lải nhải của hắn.
Nàng bật cười.
Thẩm Tử Tất đỏ mặt.
Lúc nhìn xung quanh, môi nàng đã thay thế ngón tay phủ lên môi hắn. Tay thon dài chuyển ra sau cổ, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thẩm Tử Tất cười trộm trong lòng, ôm lấy nàng.
OoOoO
Đêm cùng ngày, một hồi mây mưa.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tử Tất ngủ nướng không dậy nổi.
Sau khi Mộc Thích Linh mang đồ rửa mặt vào, Thẩm Tử Tất liền chôn mặt trong chăn, thẹn thùng.
Mộc Thích Linh thở dài, cảm thấy mình chiều hư hắn.
Nhưng trong lòng lại không có ý muốn sửa.
Nhẹ nhàng đặt đồ trên bàn, nàng kéo hắn ra.
Chóp mũi chạm chóp mũi, mặt đối mặt, hơi thở ấm áp phả lên mặt đối phương. Mộc Thích Linh hôn hắn một cái, mặt Thẩm Tử Tất lập tức đỏ lên.
Hắn dời mắt đi, nhỏ giọng oán trách: "Ta còn chưa đánh răng rửa mặt!"
Mộc Thích Linh khẽ cười.
Đưa đồ tới cho hắn rửa mặt, lại đút hắn ăn một chén cháo.
Hắn sờ bụng: "Gần đây bị nàng nuôi béo, khó coi thì phải làm sao đây!"
"Béo cũng đẹp. Ta càng thích."
"..."