Sau khi về đến nhà, anh đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng khác nhau, chẳng hạn như Thẩm Tri Ý sẽ nhận sai rồi xin lỗi, hoặc ngoan cố như trước và không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình… Nhưng anh không thể ngờ rằng lúc anh về nhà, trong phòng toàn là máu, anh tìm khắp tòa nhà cũng chẳng thấy Thẩm Tri Ý đâu.
Lúc đó anh bỗng cảm thấy hoảng sợ, trái tim như thiếu đi một mảnh, không thể diễn tả nổi cảm giác đó. Nếu phải miễn cưỡng giải thích thì nó giống như một món đồ chơi anh luôn yêu thích đột nhiên biến mất, anh không bao giờ tìm thấy nó nữa.
Cả biệt thự trở nên yên ắng, anh gọi tên Thẩm Tri Ý thật lớn, nhưng chỉ có sự im lặng trả lời lại anh.
Anh bước ra ban công dẫm lên mảnh vỡ thủy tinh, cúi xuống tháo chiếc còng tay còn treo trên lan can dính đầy máu, anh vặn như rỉ sét.
Anh không biết Thẩm Tri Ý biến mất từ khi nào, trong biệt thự cũng không có camera, cách nhanh nhất để biết cô ở đâu là báo cảnh sát.
Nhưng sự chiếm hữu trong lòng anh buộc anh phải tự điều tra. Anh gọi cho Thẩm Tri Ý, điện thoại đổ chuông, nhưng tiếng chuông lại vang lên ở trong phòng.
Lệ Cảnh Minh lần theo tiếng chuông, phát hiện điện thoại di động của Thẩm Tri Ý ở trên giường, điện thoại có mật khẩu, anh cố mở thế nào cũng không được.
Cô không mang theo điện thoại, rất có thể không phải tự mình bỏ trốn.
Ai có thể đưa cô đi? Trong đầu Lệ Cảnh Minh hiện lên cái tên Tần Mặc, anh nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Lệ Cảnh Minh xuống phòng giám sát xem lại camera, điều chỉnh đến khoảng thời gian xác định.
Quả nhiên, khoảng tám giờ sáng, Tần Mặc đã dẫn người vào, phá khóa đưa Thẩm Tri Ý đi.
Hình ảnh hơi mờ, không nhìn rõ mặt Thẩm Tri Ý, nhưng có thể thấy cô ngoan ngoãn dựa vào vòng tay của Tần Mặc như một con mèo con.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lệ Cảnh Minh hơi nheo mắt lại, trong đầu lóe ra một tia tà ác.
Cơn tức giận trong l*иg ngực như muốn thiêu đốt trái tim anh thành trăm mảnh, anh nắm chặt nắm đấm, khóe miệng nhếch lên.
Hai người còn lại trong phòng giám sát bị bầu không khí lạnh lẽo làm cho khϊếp sợ không nói nên lời, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Rõ ràng anh đã cảnh cáo cô không được tiếp xúc gần với Tần Mặc, tại sao cô không nghe lời?
Anh vốn định đến nhà họ Tần, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa.
Lệ Cảnh Minh bình thường không vui không giận, nhưng lúc anh thật sự nghiêm túc, uy lực trên người không phải ai cũng chịu nổi, trên mặt rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến người ta khϊếp sợ.
Anh không đi tìm Thẩm Tri Ý ngay lập tức mà trở về biệt thự. Anh vừa rời đi, người trong phòng giám sát đều thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Cảnh Minh trở về biệt thự, nhìn bát vằn thắn anh mua cho Thẩm Tri Ý sáng nay, càng nhìn càng thấy mỉa mai. Anh đi qua hất tung bữa sáng xuống đất, túi rách ra, vằn thắn đổ khắp sàn.
Lúc này, Lệ Cảnh Minh vô cùng tức giận, cả người hừng hực lửa hận. Anh kéo cà vạt, hít một hơi thật sâu, rồi ngồi xuống sô pha gọi điện.
Tiếng chuông đầu tiên vang lên, bên kia đã nhấc máy.
“Tổng giám tốc Lệ”.
“Chấm dứt mọi hợp tác với tập đoàn Tần Thị!”
“Nhưng một dự án của chúng ta và đối phương sắp kết thúc rồi, nếu dừng lại đột ngột, chúng ta sẽ mất…”
Hai mắt Lệ Cảnh Minh đỏ ngầu, cười nửa miệng nói: “Số tiền đó tôi chịu được. Ngừng mọi sự hợp tác, ngoài ra tung thêm tin, tôi muốn tập đoàn Tần Thị không còn chỗ đứng trong Thành Đô!”
Triệu Tiền ở đầu bên kia điện thoại rùng mình. Xem ra người nhà họ Tần đã đắc tội với Lệ Cảnh Minh không nhẹ. Hành động này của Lệ Cảnh Minh rõ ràng là muốn diệt đường sống của Tần Thị ở Thành Đô.
Triệu Tiền vâng dạ rồi bắt đầu làm theo sự dặn dò.
Sau khi cúp máy, Lệ Cảnh Minh kéo danh bạ đến tên Thẩm Tri Ý, anh bấm gọi rồi lại ngắt, ném điện thoại lên bàn.
Anh muốn đợi Thẩm Tri Ý cầu xin anh quay lại, đây là cái giá phải trả cho sự không nghe lời của cô.