Diệp Châu nhanh chóng quay lại bãi đỗ xe. Nghe thấy tiếng khóc của Bạch Nguyệt Sa, cô lo lắng chạy tới hỏi:
- Hiên, cậu ấy sao vậy? Cậu làm cho cậu ấy khóc đúng không?
- Không phải... - Hạo Hiên nhẹ giọng giải thích - Ban nãy... Nói chung là cậu ấy khóc vì chuyện đó...
- À... Tên khốn này! Tôi phải quay lại gϊếŧ hắn! Khó khăn lắm Sa Sa mới sống xa nhà ổn định một mình, vậy mà có mình hắn dám làm tổn thương cậu ấy như vậy! - Diệp Châu tức giận đập mạnh vào chiếc xe bên cạnh.
- Giờ cậu có làm gì hắn đi nữa thì cũng không làm Sa Sa khá hơn được. Chuyện này có gì để tôi. Cậu cứ chăm sóc cho Sa Sa trước đi. Mấy hôm nay cậu qua ở với cậu ấy nhé?
- Tất nhiên rồi! Tôi cũng không muốn để cậu ấy ở một mình trong tình trạng này...
Mất một lúc lâu Bạch Nguyệt Sa mới bình tĩnh lại. Cô quay ra nhìn hai người bạn của mình nói, giọng lạc đi:
- Tao không sao đâu... Giờ tao muốn ở một mình... Hai đứa... Cảm ơn hai đứa mày đã giúp tao... Giờ hai đứa đi về trước đi... được không?...
- Không được! Nhỡ mày...
- Không sao... Để tao ở một mình chút đi... Mai hai đứa qua... vẫn được mà...
- Nhưng...
- Hai đứa mày... vẫn luôn chiều theo ý tao mà đúng không?... Thêm một lần này nữa thôi... nhé?
- Thôi được rồi! Mày đi cẩn thận nhé! Về đến nơi nhớ gọi điện cho bọn tao nhé!
- Ừ...
Diệp Châu và Hạo Hiên nhìn chiếc xe của cô đi khuất rồi mới quay lại đi lấy xe của mình để về. Trong lòng họ vẫn không ngừng lo cho cô.
- Sa Sa bị khó ngủ rồi... Liệu tối nay cậu ấy có ngủ được ngon không đây? - Diệp Châu thở dài.
- Những lúc như vậy cậu ấy cũng sợ ở một mình nữa... - Hạo Hiên cũng thở dài theo.
Nhưng vẫn còn một người lo cho cô hơn họ. Cố Tư Vũ cũng biết tính cô. Anh biết anh làm vậy với cô sẽ gây tổn thương cho cô nhưng anh biết làm vậy sẽ tốt cho cô hơn. Thời gian này có thể cô sẽ rất đau nhưng với tính cách mạnh mẽ vốn có của cô thì một thời gian ngắn nữa thôi cô sẽ quên anh.
Nhưng anh đã lầm rồi...
Về đến nhà, sau một hồi bê vác đồ của chú mèo lên phòng, tâm trạng của Bạch Nguyệt Sa có chút khá hơn. Cũng nhờ việc sắp xếp chỗ ở rồi chăm sóc chú mèo nhỏ mà cô tạm quên được chuyện cũ. Nhưng ìn chú mèo nhỏ ngoan ngoãn quấn lấy mình, bất giác cô lại nhớ đến những kí ức không mấy vui vẻ...
Đôi mắt nâu thoáng buồn. Bạch Nguyệt Sa vốn dĩ rất kĩ càng trong chuyện tình yêu nhưng cuối cùng cô vẫn là người nhận lấy sự tổn thương không nên có. Trước cô đã khép mình về chuyện yêu nhưng giờ có lẽ cô sẽ không bao giờ mở lòng thêm lần nào nữa.
Bạch Nguyệt Sa thở mạnh một cái rồi lên giường đi ngủ. Mọi thứ đã dừng lại nhưng thời gian thì không. Ngày mới sẽ lại đến. Cô còn nhiều thứ đáng để lo hơn là chuyện cỏn con này...
Chú mèo nhỏ thấy cô chủ của mình có tâm trạng như vậy liền trèo lên giường rồi nhẹ nhàng rúc vào lòng cô nằm cùng như muốn an ủi cô. Vẫn là nhờ chú mèo nhỏ này mà tâm trạng cô đã dịu đi rất nhiều.
Ngày mới lại đến. Bạch Nguyệt Sa tỉnh dậy. Lúc này cô như mất hết đi kí ức vậy. Lòng cô vô cùng nhẹ nhõm và thoải mái. Trong đầu cũng chẳng còn nghĩ đến mấy chuyện buồn đó nữa. Cô cũng chẳng còn thấy cơ thể mệt mỏi như mọi ngày nữa.
Một bóng dáng nhỏ đang tràn đầy năng lượng lướt qua dòng người trên phố. Trên lưng nhỏ mang theo một chiếc balo đựng mèo. Còn đôi tay nhỏ lại giữ thật chặt chiếc túi đeo chéo. Hôm nay Bạch Nguyệt Sa quyết định đưa chú mèo nhỏ ra công viên gần nhà chơi một hôm thật đã.
Một người một mèo nô đùa thật vui vẻ trên thảm cỏ xanh mướt. Trời xanh mây trắng, ánh nắng dịu nhẹ, làn gió khẽ lay đưa. Thật không còn một hình ảnh nào đẹp hơn như vậy nữa.
Và có một người đã không bỏ lỡ mất hình ảnh này...
Bạch Nguyệt Sa vẫn vô tư chơi đùa như vậy mà không hề biết mình đang bị theo dõi từ xa. Trên gương mặt cô đang hiện lên một nụ cười hạnh phúc mà lâu lắm rồi nó không xuất hiện.
- Sếp, người định ở đây đến bao giờ? Hôm nay anh cần phải đi kiểm tra hàng đó! - Một chàng trai hỏi người ngồi bên cạnh đang nhìn cô không rời mắt.
- Để mai đi! Hiếm lắm mới thấy cô ấy ra ngoài đi chơi như vậy. Cậu nhìn xem! Có phải cô ấy rất đáng yêu không? - Cố Tư Vũ phẩy tay.
- Sếp ơi! Nếu anh còn yêu cô ấy sao anh không ngỏ lời và ở cạnh cô ấy chứ? Nếu tính cách cô ấy không lạc quan, mạnh mẽ thì chắc giờ sếp chỉ có âm dương cách biệt thôi! - Anh chàng trợ lí mất kiên nhẫn.
- Cậu cẩn thận lời nói của mình đấy! Tôi cũng chỉ là muốn cô ấy được an toàn thôi... - Cố Tư Vũ nhỏ giọng.
- Sếp nói làm như là mình với cô ta là thiên kim của gia tộc lớn vậy! Nếu cô ta có ý đồ xấu với người sếp yêu thì không phải với trình độ của sếp bây giờ cũng đủ để bảo vệ an toàn cho cô ấy rồi sao? - Trợ lí bất lực nhìn anh.
- Có giải thích cậu cũng không hiểu được... - Cố Tư Vũ ngập ngừng.
- Có mà sếp không còn lời biện minh nào nữa thì đúng hơn! Sếp làm sếp mà không nghĩ thông thoáng chút nào! Sao chuyện kinh doanh sếp giỏi vậy còn chuyện này sếp lại... Thật hết chịu nổi sếp mà! Ngay từ đầu hai người ở bên nhau thì tôi cũng không phải ngồi bụi cây với sếp như vậy!
- Vậy cuối cùng tôi là sếp hay cậu là sếp? Sao cậu mắng tôi còn hơn là tôi mắng cậu vậy?
- Tôi xin lỗi ạ...
- Nếu cậu không muốn ngồi cùng nữa thì thay tôi đi kiểm hàng đi! Tôi muốn ở đây chờ đến bao giờ cô ấy về thì thôi!
- Vậy sếp tự gọi xe về nhé! Hoặc sếp đi bus cũng được! Tôi đi đây!
Dứt lời, anh chàng trợ lí đó đứng bật dậy rồi đi nhanh đến chỗ đỗ xe, bỏ mặc Cố Tư Vũ ngồi đó một mình. Đã bỏ việc đi theo dõi người thương lại còn dẫn mình đi cùng. Chẳng có ai mặc vest tử tế đàng hoàng lại đi ngồi bụi cây theo dõi người mình yêu cả. Nếu anh đã muốn ngồi thì ngồi một mình đi, tôi không rảnh xem phim tình cảm của hai người đâu!