Như đã nói, Bạch Nguyệt Sa lại tự ý xuất viện rồi đi làm như bình thường. Từ bạn bè cho đến đồng nghiệp đều khuyên ngăn cô đi làm, thậm chí còn không cho cô vào chỗ làm để cô chịu ở nhà dưỡng bệnh. Nhưng họ đã đánh giá thấp sự cứng đầu của cô. Không cho cô làm ở trường quay thì về cô vẫn là quản lí của đội quay phim và thiết kế, vì thế không có gì là không qua được tay cô. Chưa kể đến, kịch bản cũng là do cô viết nên muốn sửa cũng chỉ có mình cô sửa được. Và ai cũng biết, quyền quản lí của cô chỉ sau mỗi đạo diễn thôi.
Dù biết cô bệnh nhưng cuối cùng họ vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của cô thì công việc mới hoàn thành xuất sắc được.
Một nguyện vọng của Bạch Nguyệt Sa đã xong. Còn về làm phim, cô đã xin thi tốt nghiệp sớm rồi tự sắp xếp mọi thứ để đến chuyển đến thành phố lớn nhất nước sống và làm việc. Đến lúc Diệp Châu và Hạo Hiên biết chuyện, cô đã dọn dẹp thu xếp xong căn nhà mới mua để ở.
- Sa Sa! Sao bây giờ mày mới nghe máy?
Sau gần một tuần không liên lạc, Bạch Nguyệt Sa nhận được giọng nói vô cùng giận dữ của Diệp Châu.
- Tao xin lỗi, tao bận sắp xếp nhiều việc nên không để ý mày gọi...
- Mày được lắm! Mày không coi tao với Hiên là bạn mày nữa đúng không? Mày cứ lặng lẽ đi như thế nhỡ xảy ra mệnh hệ gì thì sao? Mày biết bọn tao đã phải lục tung cả thành phố để tìm mày không? - Diệp Châu thực sự muốn đến tận nơi mắng cho cô một trận.
- Tao xin lỗi mà... - Bạch Nguyệt Sa nhỏ giọng nói.
- Thôi được rồi. Mày vẫn còn nói chuyện được với tao như vậy là tốt rồi. Giờ nói đi, mày đi đến đó để làm gì?
- Tao... đến để tiện di chuyển tới trường quay làm việc...
- Này, mày đừng bảo là mày làm phim thật đấy nhé?
- Thì... tao muốn...
- Rồi mày lấy vốn ở đâu cho đủ? Mày biết để làm phim tốn bao nhiêu tiền không?
- Tao biết mà. Chị Mai đã liên hệ giúp tao nhà đầu tư rồi. Tao giờ chỉ cần yên tâm làm tốt công việc của tao thôi.
- Mày... Sao mày không nói với tao một tiếng chứ? Tao biết tính mày thích tự lập nhưng những chuyện lớn như vậy mày cũng cần nói với bọn tao một tiếng chứ! Bạn bè với nhau giúp nhau chút không được sao? Kể cả mày không muốn bọn tao giúp thì cũng cần nói một tiếng để bọn tao còn yên tâm chút chứ!
- Tao biết lỗi rồi mà... Giờ phiền mày ở nhà đừng nói gì chuyện tao đi làm với mẹ tao nhé! Tao không muốn để mẹ tao lo nhiều.
- Nhưng chuyện đó trước sau gì mẹ mày cũng biết được...
- Để đến ngày đó mẹ biết sẽ tốt hơn. Ít nhất mẹ tao sẽ không phải lo cho tao từ giờ đến tận ngày đó.
- Mày... Tao chịu mày thật rồi! Nhưng mày phải hứa với tao là mày phải kể chuyện hằng ngày cho tao nghe nhé! Tối có về muộn đến mấy cũng phải gọi điện cho tao kể cho tao nghe ngày hôm đó của mày như thế nào nhé!
- Tao hứa!
- Được rồi! Mày nghỉ ngơi đi. Mai đi "nhận chức" chưa? Hay mấy hôm nữa?
- Hôm nay tao mới họp rồi. Nhận từ hôm nay rồi. Từ mai là bắt đầu tuyển diễn viên thôi.
- Ừm. Vậy mày nghỉ ngơi đi. Nhớ đúc thuốc sẵn vào túi nhé!
- Tao nhớ rồi! Mày cũng nghỉ đi mai còn đi học nữa. Tạm biệt nhé!
Bạch Nguyệt Sa đặt điện thoại xuống rồi quay về phòng làm việc để xem danh sách diễn viên được mời cùng với danh sách diễn viên ứng tuyển. Cô muốn làm mọi thứ thật hoàn hảo, không có bất kỳ một sai sót nào nên cô cần phải xem xét thật kĩ càng. Cô cũng có chút lo lắng vì đây là lần đầu tiên cô làm công việc này. Đúng là cô ưu tú thật nhưng kinh nghiệm cô chưa có nhiều, thời gian cũng khá gấp gáp nên cô không thể tránh khỏi lo lắng.
Mà bây giờ trong đầu cô lúc nào cũng chỉ nghĩ tới công việc nên có một số chuyện cô không còn để ý đến nữa...
Từ hôm biết Bạch Nguyệt Sa đã chuyển tới nơi khác sống, tâm tính của Cố Tư Vũ liền thay đổi. Ban ngày thì anh chỉ có công việc với công việc, lại dễ nổi nóng với mọi người. Ban đêm về nhà anh lại một mình nằm trên giường xem lại những dòng tin nhắn cũ của cô với nỗi nhớ khó tả. Anh hối hận rồi. Anh hối hận vì lúc đó không nói rõ mọi chuyện với cô, hối hận vì vô tình làm cô bị tổn thương, để rồi bây giờ không có nổi một cơ hội để giải thích với cô.
Cố Tư Vũ vẫn luôn theo dõi cô qua facebook. Anh biết cô luôn chia sẻ những niềm vui trong cuộc sống của mình lên mạng xã hội. Và cô cũng luôn để trạng thái hoạt động. Vì thế anh cũng có thể biết được một chút cuộc sống của cô hiện tại như thế nào. Anh nhớ lại ngày trước, cô cũng hay thức đêm để nói chuyện với anh. Nhưng bây giờ cô thức đêm, có lẽ là để làm việc. Nhưng cũng có lẽ... cô đã có người khác... Mỗi lần thấy chấm xanh hiện lên, anh lại suy đoán cô đang làm gì. Nhưng rồi anh lại chợt nhận ra, anh không quan tâm cô nhiều bằng cô quan tâm anh. Chẳng cần ở cạnh nhau cả ngày, chẳng cần hỏi một câu, cô cũng biết anh đã làm gì. Còn anh thì...
Càng nghĩ Cố Tư Vũ càng thấy mình có lỗi với cô rất nhiều. Giờ anh mới hiểu tại sao cô lại luôn im lặng dù đối phương có sai thế nào đi nữa. Cảm giác nhận ra lỗi lầm nhưng không có cơ hội được sửa chữa vô cùng khó chịu. Thì ra cô im lặng cũng là có nguyên do cả. Cô cũng đã từng nói với anh cách cô đối xử với những người không tốt với cô. Và giờ anh đã là một trong số những người đó. Cảm giác này chẳng phải là cách đối xử giữa người với người nữa mà là cách tự trừng phạt của cô dành cho những người khiến cô bị tổn thương...