Sa Sa, em ăn món thịt kho này đi này! Anh cả em làm ngon lắm!
- Sa Sa, em ăn canh gà hầm chị hai mua cho chóng khỏe này!
- Sa Sa, tôm tao bóc sẵn cho mày rồi này! Mau ăn đi!
- Sa Sa, anh hai biết em thích ăn salad nên làm riêng cho em một đĩa này! Em mau ăn thử đi!
- Sa Sa...
Bạch Nguyệt Sa bất lực thở dài nhìn bát cơm của mình ngày một nhiều đồ ăn hơn. Chuyện này cô đã quá quen rồi. Mỗi lần cô ốm thì dù có ở xa đến đâu họ cũng sẽ đến tận nhà chăm sóc cô như vậy. Đơn giản họ rất yêu quý cô. Dù không phải người thân ruột thịt nhưng cô vẫn luôn nhận được sự yêu thương từ họ.
Cố Tư Vũ ngồi cạnh không khỏi cảm thán trước sự quan tâm này của mọi người dành cho cô. Trước giờ anh luôn ước được như cô. Chỉ cần một người quan tâm, chăm sóc anh hết mực như vậy anh cũng đủ hạnh phúc rồi. Nhưng điều ước đó đã từng thành hiện thực...
Ăn uống xong, mọi người chia nhau việc nhà làm giúp Bạch Nguyệt Sa để cô được nghỉ ngơi. Riêng Cố Tư Vũ không được làm gì vì anh chị cô không tin tưởng người ngoài đυ.ng vào đồ của cô. Trông họ nhiệt tình vậy thôi nhưng có những chuyện họ sẽ giữ an toàn cho cô nhất có thể.
- Anh... về được chưa? - Bạch Nguyệt Sa thấy anh cứ quanh quẩn mãi trong nhà liền hỏi.
- Anh... anh muốn ở đây với em... Anh còn chuyện chưa nói với em nữa!
- Em nói rồi! Em không muốn nghe chuyện gì của anh hết! Em cũng mong sau hôm nay trở đi, anh đừng đến làm phiền em nữa. Cuộc sống của em từ trước đến giờ vốn dĩ rất ổn cho đến khi anh xuất hiện. Anh đã cho em một bài học rất lớn trong cuộc sống này rồi. Em cảm ơn anh về điều đó. Giờ em hi vọng sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa. Mời anh về cho!
Nói xong, Bạch Nguyệt Sa đứng dậy trở về phòng ngủ. Cô đã quá mệt mỏi với anh rồi. Cô ước giá như bản thân bị mất trí nhớ thì tốt biết mấy. Như vậy cô sẽ không còn phải nhớ tất cả những chuyện quá khứ đau buồn từ nhỏ cho đến bây giờ.
- Sa Sa, uống thuốc rồi ngủ này!
Hạo Hiên đưa cho cô viên thuốc an thần cùng với cốc nước ấm.
- Tao không uống nước ấm đâu! Mày đổi giúp tao nước lọc được không?
- Được, chờ tao chút nhé!
Hai phút sau.
- Của mày đây! Uống đi rồi nghỉ ngơi. Thuốc cũng sắp hết rồi đấy! Tao bảo anh hai đổi cho mày lọ mới nhé?
- Để tao tạm dừng uống một thời gian đã... Tao không muốn phụ thuộc vào thuốc nhiều.
- Nhưng mày sẽ không ngủ được...
- Tao không sao... Tao uống cũng được một thời gian rồi mà... Tao sẽ tự tìm cách để có thể ngủ được mà không cần thuốc.
- Vâng ạ! Cô nói với tôi câu này từ hồi cấp ba rồi đấy ạ! Năm năm rồi đấy! Cô định để đến năm năm nữa mới ngủ được à?
- Nói chung là kệ tao đi! Tao không muốn dùng thuốc nhiều...
- Mày bướng lắm! Cứ như thế này bao giờ mày mới khỏi bệnh hoàn toàn chứ?
- Kệ đi... Tao muốn để thuận theo tự nhiên thôi...
- Chịu mày rồi đấy! Đừng để đến lúc bỏ rơi bọn tao ở đây một mình mà không có mày nhé!
- Tao hứa mà!
- Được rồi! Nghỉ ngơi đi! Tao về trước đây! Cửa chút nữa anh cả khóa cho! Yên tâm mà nghỉ ngơi nhé!
- Ừm... Cảm ơn mọi người nhé!
Bạch Nguyệt Sa nằm xuống giường rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đợi cô ngủ say rồi, Hạo Hiên mới yên tâm rời đi. Ra đến cửa, đôi mắt anh đột nhiên tối sầm lại.
- Sao anh vẫn còn đứng đây?
- Sa Sa ngủ rồi à? - Cố Tư Vũ vừa hỏi vừa nhìn vào bên trong.
- Cậu ấy ngủ cũng không ảnh hưởng đến anh! Mời anh đi cho! - Hạo Hiên khó chịu đóng chặt cửa lại.
- Thật ra chuyện đó... tôi có thể giải thích...
- Tôi không quan tâm đến lời giải thích của anh. Và Sa Sa cũng sẽ không bao giờ muốn nghe lời giải thích vô nghĩa đó. Anh biết tính cậu ấy rồi thì cũng đừng cố gắng bám lấy cậu ấy làm gì nữa. Nếu anh thực sự muốn tốt cho cậu ấy thì cũng đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa. Gần một năm anh không xuất hiện, cuộc sống của cậu ấy trở nên tốt hơn rất nhiều rồi. Đừng khiến nó quay về những ngày tháng tồi tệ đó nữa.
- Tôi...
- Anh biết tại sao cậu ấy để cho anh ở đây cho đến bây giờ không? Đáng lẽ tôi có thể đuổi anh đi ngay từ lúc tôi đến đây rồi. Nhưng cậu ấy không muốn để cho anh chị của chúng tôi biết chuyện của hai người. Nếu họ biết được, tôi không chắc cuộc sống anh sau này sẽ yên ổn như bây giờ đâu. Anh cũng thấy được họ yêu thương cậu ấy như thế nào rồi chứ? Chúng tôi chẳng phải anh em họ hàng hay ruột thịt gì đâu. Nhưng ai mà dám làm tổn thương đến cậu ấy, không chỉ riêng chúng tôi mà bạn bè chúng tôi cũng sẽ không để cho anh yên đâu. Chỉ là cậu ấy lương thiện, tốt bụng, luôn nghĩ cho người khác nên mới không để anh phải chịu những điều đó. Tôi nói vậy anh đủ hiểu rồi chứ?
Cố Tư Vũ im lặng trước những lời Hạo Hiên vừa nói. Cô vẫn còn nghĩ cho anh. Anh nhớ lại lời cô nói ngày trước với mình rồi cảm thấy vô cùng hối hận. Anh cũng suy nghĩ lại, cô cũng luôn kiên nhẫn trước mọi chuyện... Vậy tại sao ngay lúc đó anh lại không chịu nói rõ với cô nhỉ? Cô sẽ hiểu và cùng anh giải quyết được mà...
Càng nghĩ, Cố Tư Vũ càng thấy ăn năn, hối tiếc. Anh quyết tâm sẽ tìm mọi cách để có thể nói rõ ràng mọi chuyện với cô. Cho dù có thể cả hai sẽ không quay lại với nhau nhưng anh không muốn để cô phải cảm thấy muộn phiền về anh nữa...