Chương 2

5.

Năm tôi thi đậu đại học A, suýt nữa bị người ta đánh ch ết.

Lúc tôi học trung học, rất là ngang ngược ngông nghênh, được xưng là Tiểu Bạch Long Lãng Lý. Buổi tối luôn không về nhà thích ở bên ngoài dạo chơi, tôi cũng tương đối có nghĩa khí, năng lực đánh người lại tốt, cho nên mấy anh em các bang phái đều tương đối nể mặt.

Sau này, tôi quyết định học hành chăm chỉ, nên dần dần xa cách với những người anh em xã hội từng cùng mình.

Nhưng những món nợ đã mắc phải thì vẫn chưa thể quên.

Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển cùng vợ, trên đường về nhà bị người ta chặn lại. Dẫn đầu không ai khác chính là người anh em tốt trước đây, A Thắng.

A Thắng dẫn theo một đám người chặn tôi trong hẻm, cười nói với tôi:

"Đại ca, nghe nói anh thi đậu đại học.”

Tôi chắn cho vợ ở phía sau, nói:

"Cậu chắc không phải tới tìm tôi để chúc mừng đâu đúng không?"

A Thắng bước về phía tôi hai bước, nói:

"Người anh em, em tới tiễn anh."

Cậu ta liếc nhìn đám người phía sau và nói:

"Đại ca, anh không phải không nể tình chứ?”

Vợ tôi ở phía sau nhẹ nhàng kéo ống tay áo của tôi, tôi lặng lẽ nắm chặt tay cô ấy, tôi nói:

"A Thắng, tại sao vậy?"

A Thắng nhìn ta cười cười, không biết có phải do ánh đèn tương đối tối hay không, trong mắt cậu ta có vẻ hơi đỏ. Cậu ta nói:

"Đại ca, em không có đi học. Đại ca, trước khi thi tốt nghiệp trung học em đã bị trường đuổi học, ngay cả trung học phổ thông em cũng không được vào.”

Tim tôi hẫng một nhịp, A Thắng lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, cậu ta đột nhiên nhếch môi cười ha hả, miệng của cậu ta đang cười nhưng đôi mắt lại rưng rưng nước mắt, cậu ta nói:

"Đại ca, anh biết là vì sao không?”

Tất nhiên tôi biết.

A Thắng và tôi trước kia là anh em tốt cùng nhau lăn lộn. Chúng tôi luôn đi với nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Sau này tôi quyết định cải tà quy chính, mỗi ngày ở trường học từ sáu giờ sáng cho đến mười giờ tối. A Thắng chịu được mọi thứ nhưng trừ việc học, nên chúng tôi càng lúc càng xa cách.

Tuy nhiên mối họa mà chúng tôi gây ra lúc trước, đã tìm được A Thắng.

A Thắng cởi mũ trên đầu xuống, cười cười với tôi, cậu ta cúi đầu xuống một vết sẹo như ẩn như hiện trên đỉnh đầu cậu ta. Cậu ta nói:

"Đại ca, anh xem. Đây là tên côn đồ ở trường B kia đã đánh em hai tháng trước.”

Cậu ta lại từ từ đội mũ lên, nhìn tôi cười, càng cười càng lớn tiếng, càng cười nước mắt càng nhiều. Cậu ta há miệng, nước mắt đều rơi vào trong miệng, cậu ta nói:

“Nhưng đại ca, rõ ràng trước đây chính anh đã gây chuyện với hắn, hắn vào tù vì đánh anh, tại sao sau khi ra tù, người hắn muốn trả thù lại là em?”

“Tại sao?”

“Tại sao!?”

Tiếng gầm của A Thắng vang vọng trong hẻm, đến nỗi màng nhĩ tôi cũng âm ỉ đau. Cậu ta nhìn tôi chằm chằm rồi cười cười, cậu ta nói:

"Đại ca, đừng nói gì nữa. Đã từng là anh em với nhau, hãy để em tiễn anh một cách đàng hoàng.”

Cậu ta hướng về phía sau phất phất tay, mấy người từ phía sau nhao nhao móc ra gậy gộc, càng đi càng gần, cậu ta nói:

"Đại ca, em biết anh rất giỏi đánh nhau, cho nên tìm thêm người, anh sẽ không để ý chứ?"

Tôi còn quan tâm gì nữa?

Tôi bảo vệ vợ ở phía sau, nói:

"A Thắng, cậu hận tôi, tôi hiểu. Đánh tôi có thể, đừng đánh người phụ nữ của tôi.”

Cậu ta gật đầu, nói:

"Lão đại, quy tắc này em hiểu.”

Tôi nhắm mắt lại.

Tôi nợ A Thắng.

Tên khốn ở trường B lúc trước đánh nhau với tôi làm người khác bị thương, bị đưa vào đồn công an và ở trong đó một năm. Sau khi hắn ra ngoài, tôi đã chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, hắn ta tìm tôi khắp nơi không được, nên đã đánh chủ ý lên A Thắng.

Hai tháng trước, A Thắng bị thương ở đầu và phải vào bệnh viện, nhưng không ngờ sự việc này lại nghiêm trọng đến mức cậu ta bị đuổi học.

Tôi nợ cậu ta, tôi phải trả.

Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị để cho A Thắng đánh.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi ngoan ngoãn chờ người ta đánh tôi.

Thế nhưng, đau đớn lại không đến.

Vợ của tôi như một cơn gió từ phía sau tôi nhảy lên, nắm được cây gậy đang muốn đập vào đỉnh đầu của tôi. Sau đó có một chiếc cặp sách đập vào đầu tên côn đồ, rồi cô ấy nhanh chóng nhặt hai chai bia từ dưới đất lên, đập vỡ thành hai mảnh thủy tinh sắc nhọn, mỗi tay cầm một mảnh và hét lớn:

“Tao xem hôm nay con mẹ nó đứa nào dám động đến người đàn ông của tao!!!”

A Thắng sững sờ, hiển nhiên không ngờ vợ tôi lại dữ dằn như vậy. Một tên côn đồ không sợ ch ết trong miệng vừa mắng chửi vừa tiến lên, vợ tôi vung tay một cách mạnh mẽ, trong tích tắc chai thuỷ tinh trong tay cô ấy bay ra khỏi tay, mảnh vỡ xẹt qua mặt tên côn đồ đập thẳng vào bức tường phía sau hắn. Một tiếng “choang” sắc nét vang lên, mảnh vỡ cắt một vết sâu trên trán của tên côn đồ.

Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.

Vợ tôi cúi xuống nhặt một nửa chai bia còn lại từ dưới mặt đất lên, lắc lắc trên tay, nhướng mày nói:

"Thế nào?”

Mấy tên côn đồ còn lại hai mặt nhìn nhau, không ai dám bước lên nữa, A Thắng nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên nở nụ cười, nói:

"Đại ca, anh vẫn như vậy. Mặc kệ lúc nào, đều có người chịu ra mặt vì anh.”

Đầu hẻm đột nhiên nổi lên một loạt tiếng bước chân, tiếng còi cảnh sát từ xa vọng đến. Mấy tên côn đồ lập tức luống cuống, ném gậy xuống đất xoay người bỏ chạy. Vợ tôi bình tĩnh nói:

"Vừa rồi lúc hai người nói chuyện tôi đã nhắn tin báo cảnh sát.”

Tôi nhìn về phía A Thắng còn đứng tại chỗ, nói:

"A Thắng, cậu đi đi.”

A Thắng từ từ đưa mắt từ tôi sang vợ tôi, nhếch môi nở nụ cười, cậu ta nói:

“Đại ca, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”

Trong con hẻm nhỏ tối tăm, dưới vành mũ đôi mắt cậu ta lóe lên màu đỏ, khi cậu ta xoay người bước đi từng bước, nhìn rất kiên định, lúc sắp ra đầu hẻm, tôi hét một tiếng:

“A Thắng.”

Cậu ta không quay đầu lại, tôi nói:

"Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi, đừng tự tổn thương mình nữa.”

Từ đó về sau, tôi không còn gặp lại A Thắng nữa.

Kể từ đó, tôi cũng không đánh nhau nữa.

Nhưng từ đó đến nay vợ tôi chưa bao giờ có được cuộc sống ổn định. Dù chỉ là một ngày.

6.

Tôi tỉnh dậy bởi tiếng chim hót líu lo.

Nhiệt độ mặt trời chiếu lên mí mắt tôi, khiến trước mắt hiện lên những vệt đỏ. Nó chói đến mức làm cho người ta không thể nhìn thẳng, tôi vươn tay ra che nắng, chợt phát hiện trên tay mình có thêm cái gì đó không thích hợp.

...là một vòng băng gạc.

Tôi đưa tay ra trước mặt nhìn kỹ, không sai, là băng vải, còn là tơ lụa phương Nam tốt nhất, áp dụng kỹ thuật dệt tằm Cao Tân. Hoa văn trên đó là loại dệt hoàn toàn tự nhiên, giá hiện tại là 998 chỉ cần 998...... Cái quái gì vậy! Một zombie như tôi sao lại có băng vải trên tay?

Tôi nhìn lên cửa sổ nhà vợ.

Bệ cửa sổ của vợ khẽ mở, lộ ra đôi mắt to của cô ấy. Khi thấy tôi đang nhìn mình, cô ấy "bốp" một tiếng đóng sầm cửa sổ lại. Sau đó rèm cửa sổ cũng "xoạt" một tiếng kéo thật kín lại.

Chắc chắn là cô ấy.

Tôi ngồi tại chỗ, sờ tơ lụa trên tay, nhịn không được cười hì hì, cười được một nửa thì tôi không cười nổi nữa - tôi nhìn thấy mình cười rộ lên trong gương phía đối diện xấu quá.

Tôi phủi bụi trên quần, loạng choạng đứng dậy và tiếp tục đứng trước cửa nhà.

Bởi vì mấy ngày nay tôi đánh nhau nên gần đây không có nhiều zombie dám dừng lại trước nhà tôi nữa.

Có lẽ dù đã trở thành zombie, đầu óc không còn gì nhưng ký ức cơ thể vẫn còn, chúng biết rằng đến đây sẽ gặp rắc rối.

Tôi ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Mấy năm trước, làm ăn có chút thành công, tôi đã mua căn biệt thự này ở tiểu khu tốt nhất thành phố A.

Mấy tháng trước, nơi này là một khoảng yên bình, người ở nơi này, cũng toàn là người đáng kính, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất có tiền và giàu có.

Tất nhiên, bọn họ bây giờ vẫn rất có khí chất—khí chất của ma quỷ.

Giờ là đầu xuân, thời tiết vẫn còn có chút lạnh, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này mà cơ thể của mấy con Zombie không dễ bị hư thối.

Ở phía xa, một cây anh đào đã nở ra những nụ hoa. Nhìn từ xa, chúng xếp thành từng đàn tràn đầy màu sắc.

Mùa xuân đến, tuy rằng mọi người nửa ch ết nửa sống, nhưng hoa lại nở rất đẹp.

Vợ tôi thích nhất là hoa anh đào.

Vợ tôi luôn nói:

"Bà đây vẫn là một thiếu nữ, con mẹ nó bà đây thực sự thích hoa anh đào nhất. Thiếu nữ thích hoa anh đào nhất, cho nên bà đây thích nhất chính là hoa anh đào."

Cô ấy vừa nói, vừa tỏ vẻ kiêu ngạo cảm thấy mình có lý nhất. Nhưng thật ra trong lòng tôi rất rõ ràng, cô ấy đang cố gắng tiết kiệm tiền cho tôi.

Lúc mới gây dựng sự nghiệp, trên người tôi không có một xu dính túi. Ngày lễ tình nhân đến, đến cả tiền mua hoa cho cô ấy tôi cũng không có.

Hoa đầy đường nhưng phải tốn tiền, chỉ có hoa anh đào nở ở ven đường là không cần tiền.

Cho nên năm ấy tôi trắng tay, quà tặng cho cô ấy chính là hoa anh đào không tốn tiền.

Lịch sử giống nhau biết bao, vài năm trước tôi trắng tay, vài năm sau tôi vẫn trắng tay. Lễ tình nhân vài năm trước tôi không có tiền mua quà, lễ tình nhân vài năm sau đó...... Tôi không thể mua một món quà ngay cả khi tôi có tiền.

Tôi bất giác đi về phía hoa anh đào.

Những cánh hoa yếu ớt ở đầu cành lay động, nhuỵ hoa thuần trắng cùng hồng nhạt đan xen ở dưới trời xanh, từng cánh từng cánh chớp động. Thỉnh thoảng có zombie đi qua nhưng không ai để ý.

Tôi hái một cành hoa.

Ngày cầu hôn với vợ, tôi cũng dùng hoa anh đào.

Đó là lần đầu tiên kinh doanh thất bại, chúng tôi vừa tránh được một đợt sóng chủ nợ đến đòi nợ, cô ấy và tôi nín thở đứng trong hẻm nhỏ.

Hôm đó là lần đầu tiên tôi nói chia tay với cô ấy.

Sau đó cô ấy tát vào mặt tôi, nói:

"Em cho anh cơ hội nói lại một lần nữa.”

Tôi khóc và nói:

"Hãy lấy anh."

Xung quanh không có gì ngoại trừ những thùng carton bỏ đi.

Và một cây anh đào.

7.

Tôi đặt mấy bông hoa anh đào vừa hái trước cửa nhà, nghĩ nghĩ rồi tháo băng trên tay ra sau đó vụng về buộc chúng lại với nhau.

Sau khi biến thành zombie, hành động của tôi trở nên rất chậm chạp, cơ thể vốn linh hoạt giờ trở nên chậm chạp, giống như người mắc bệnh Alzheimer.

Chỉ là so với những zombie khác tôi đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Mặt trời dần dần lặn xuống, zombie xung quanh bắt đầu lảo đảo rời đi.

Khi trăng vừa lên, cuối cùng tôi cũng ngất đi.

8.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong phòng khách nhà mình.

Vợ tôi đứng ở xa, cầm một cây gậy bóng chày, đội mũ bảo hiểm, trên người còn mặc áo bông lớn. Cô ấy ở trên cầu thang đi lên lầu hai khom lưng cảnh giác nhìn tôi.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, vợ tôi chĩa cây gậy bóng chày về phía tôi, hét vào mặt tôi:

"Anh... anh còn nói được không?"

Tôi há miệng, muốn nói "Tất nhiên" một cách lạnh lùng và điên cuồng, kết quả vừa mở miệng đã biến thành:

“Ách...... A...... A...... A...... A!!!”

Ch ết tiệt! Từ lúc biến thành zombie không ai nói chuyện với ông đây, thậm chí ông đây còn không biết rằng mình không thể nói được.

Hơn nữa âm thanh phát ra, còn đáng sợ gấp mười lần so với đám zombie bên ngoài. Thật con mẹ nó tức ch ết mà!

Vợ tôi sợ tới mức làm rơi cây gậy xuống đất, nhưng nhanh chóng nhặt lên, run rẩy rẩy chỉ vào tôi, tay kia còn xách lên một quả tạ tay.

Tôi nhanh chóng ngậm miệng lại.

Cô ấy lại run rẩy mở miệng nói:

"Anh... Nếu không nói được, anh chỉ cần gật hoặc lắc đầu thôi. Anh... anh biết tôi là ai không?"

Tôi gật đầu.

Cô ấy tiếp tục run rẩy nói:

"Có phải anh vẫn còn có ý thức của chính mình không?"

Tôi gật đầu.

Cô ấy tiến lên một bước, nhìn mặt tôi ngập ngừng hỏi:

"Vậy anh có ý muốn làm tổn thương người khác không?"

Tôi thành thật lắc đầu.

Vợ tôi thở phào nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn không dám thả lỏng, vợ tôi dùng gậy chỉ vào tường, khẩn trương nói:

"Nếu như anh... anh có thể nghe hiểu lời tôi nói, vậy đi qua kia chỉ mình là ai.”

Tôi nhìn lên tường.

Trên tường treo một tấm ảnh gia đình của chúng tôi.

Là tôi, vợ tôi, bố vợ cùng nhau chụp, bố mẹ tôi qua đời từ rất sớm, mẹ của vợ tôi cũng vậy, nên ảnh gia đình của chúng tôi chỉ có ba người.

Bây giờ chỉ có hai người.

Vị trí vốn thuộc về tôi trong ảnh, bị người ta dùng sức xé bỏ, lỗ hổng rất nham nhở, vừa nhìn đã biết lực rất lớn, sau đó không biết vì sao lại được dính lại.

Sau khi dán lên nó trông nhăn nhúm, và khuôn mặt tôi có màu sắc khác, nhìn qua giống như là được bới ra từ trong đống rác.

Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua vợ mình, cô ấy đang khẩn trương cầm gậy chỉ về phía tôi. Nói năng lộn xộn:

"Đi... đi ra chỉ mình đi!"

Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, lảo đảo đi về phía dưới tấm ảnh cưới, vụng về giơ tay lên, chỉ về vào tấm ảnh nhàu nát của mình.

Vợ tôi dùng gậy chỉ vào tôi, hét lên:

"Vậy... vậy anh chỉ bố tôi đâu!”

Tôi chỉ vào bố cô ấy.

Cô ấy lại kêu lên:

"Vậy còn tôi!"

Tôi di chuyển ngón tay sang trái, đặt ở trên váy cưới của cô ấy.

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, tôi quay đầu lại nhìn cô ấy, cô ấy lại căng thẳng lập tức cầm gậy lên, chỉ vào tôi nói:

"Anh... anh... có thể ngủ trong phòng khách vào ban đêm, nhưng không được lên lầu!"

Tôi lắc đầu.

Cô ấy nói:

"Đừng... đừng quá đáng, có thể cho anh ngủ ở phòng khách đã là phá lệ rồi, đừng ảo tưởng lên lầu hai!"

Tôi lắc đầu, xoay người đi đến cửa phòng khách, mở cửa đi ra ngoài.

Không phải là tôi không muốn ở nhà.

Mà là so với ở nhà, tôi muốn ở bên ngoài, như vậy mới có thể bảo vệ an toàn cho gia đình mình tốt hơn.

Tôi ngồi ở cửa nhà, nhìn zombie thỉnh thoảng đi ngang qua bên ngoài, trải qua mấy lần xua đuổi trước, gần đây càng ít zombie đến đây.

Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy, một ít Zombie cũ đi tới đi lui, đột nhiên ngã trên mặt đất, giãy dụa hai cái, sau đó cũng không bao giờ đứng dậy nữa.

Những zombie ngã trên mặt đất này, vào lúc hoàng hôn tôi sẽ kéo chúng đi, ném bọn chúng đi thật xa, xa đến mức không nhìn thấy. Nhưng điều kỳ lạ là dường như họ không bao giờ thức dậy nữa.

Hóa ra một ngày nào đó zombie cũng sẽ ch ết?

Tôi ngồi từ ban ngày đến ban đêm, khi mặt trăng sắp leo lên, tôi nghe thấy tiếng cửa sau lưng kêu “cót-két”.

Và sau đó tôi không biết gì nữa.

9.

Trong trí nhớ của tôi, ngoại trừ lúc cầu hôn, tôi còn tặng hoa cho vợ một lần nữa.

Lần đó cách đây khoảng bốn năm, ngày hôm ấy tôi nhận được khoản tiền đầu tiên từ bản hợp đồng dài hạn lúc khởi nghiệp, sau khi tan làm tôi không về nhà mà lại đến thẳng tiệm hoa.

Tôi không biết cô ấy thích loại hoa nào trong số những bông hoa cần phải tốn tiền, vì vậy dứt khoát mua toàn bộ hoa của cửa hàng. Trong lúc cô ấy đi làm, nhờ người vận chuyển hoa đến nhà chúng tôi, phủ kín hoa từ cửa vào đến phòng ngủ.

Khi cô ấy tan tầm về nhà, vừa mở cửa đã sững sờ, sau đó mở cửa đi ra ngoài, nhìn lại số nhà rồi lại đi vào, cô ấy đứng ở cửa gọi tôi:

"Lý Minh Nhật, anh giải thích cho em, đây là chuyện gì thế?"

Tôi đi về phía cô ấy.

Trong trí nhớ của tôi có rất nhiều lần đi về phía cô ấy, nhiều đến mức tôi không thể đếm được.

Chỉ là lần này nó vô cùng sâu sắc.

Tôi bước qua đám hoa đến trước mặt cô ấy, quỳ một gối xuống và lấy từ trong túi ra một cái hộp. Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, như thể ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, tôi giơ hộp lên trước mặt cô ấy, không biết vì sao nước mắt tôi lại rơi. Tôi nói:

“Vợ ơi.”

“Xin hãy em gả cho anh một lần nữa.”

Hôm đó, cô ấy mặc váy trắng.