Chương 1-1

Hàng trăm năm đã trôi qua kể từ đại chiến Linh Châu, vùng đất hoang vu một thời lại được khôi phục sự sống.

Người dân trong trấn nhỏ sống bình yên, vị trí này tuy xa xôi hẻo lánh nhưng có hệ thống riêng, lương thực và quần áo không thiếu.

Trong trấn có một y quán, đại phu tên là Tiêu Nặc, tuổi còn trẻ nhưng lại có y thuật lợi hại.

Trong quá trình chuẩn đoán điều trị, động tác mềm nhẹ lưu loát, dù cho trẻ con khóc không ngừng, y cũng không vội vàng, mềm giọng an ủi, ngay cả trẻ con sợ người lạ cũng được y dỗ dành ngoan ngoãn trong khi chờ đợi.

Phú quý nhân gia dâng vàng ròng làm thù lao, y thản nhiên nhận lấy.

Nghèo khổ nhân gia lấy công gán nợ, vì y đốn củi bắt cá, y cũng không so đo.

Nếu không có gì khác, chỉ có tạ* một tiếng, điều đó cũng không quan trọng với y.

Mọi người trong trấn đều nói y tích góp nhiều công đức sẽ có ngày nào đó đăng tiên.

Đại phu tốt bụng như vậy lại cô độc một mình, bên cạnh không vợ không con, tuy y tướng mạo thường thường nhưng được cái ôn nhu săn sóc, gặp gỡ mọi người luôn mỉm cười, lời nói như làn gió xuân sưởi ấm lòng người.

Nữ nhi của mấy nhà phú hộ trong trấn nguyện cho không của hồi môn, chỉ cầu cùng y sánh vai.

Đáng tiếc, dù là nhà họ Trương giàu nhất hay nhà họ Lý có nữ nhi xinh đẹp nhất trấn, đại phu đều từ chối mọi đề nghị, nói thẳng chính mình không có hứng thú với hôn nhân, chỉ muốn chữa bệnh cứu người.

Ai khuyên cũng vô dụng.

Vào ngày này, một hộ gia đình vội vàng đến nhờ Tiêu đại phu chẩn đoán đều trị bệnh bộc phát nặng.

Tiêu Nặc cõng hòm thuốc tiến đến, chỉ thấy bệnh nhân nằm trên giường, giữa mày phủ đầy khí xanh, Tiêu Nặc mở mí mắt nàng ra lại thấy một vết máu cuộn tròn dưới đáy mắt.

Người đã chứng kiến hàng trăm trường hợp mắc bệnh khó chữa như Tiêu Nặc, khi thấy vết máu đó vẻ mặt của y vì này mà biến đổi, tim đập bỗng nhiên gia tốc.

“Tiêu đại phu, bệnh của nữ nhi ta……” Mẫu thân bệnh nhân chợt nhướng mày khi thấy Tiêu Nặc trầm ngâm hồi lâu một lời cũng không nói.

“Không sao, nếu gặp phải chướng khí trong núi, chỉ cần uống thuốc theo đơn là có thể khỏi hẳn.” Tiêu Nặc mỉm cười cầm bút viết đơn thuốc, chữ viết của y không giống như bề ngoài ôn hòa hiền hậu, những nét bút đều mạnh mẽ sắc bén như một lưỡi đao.

Dược vật trong đơn thuốc đều là dược vật thông thường, nhưng chỉ có một viên huyết long châu lại chưa từng nghe thấy.

“Tiêu đại phu, huyết long châu có thể tìm thấy ở nơi nào?”

Tiêu Nặc chỉ vào ngọn núi Thanh Môn được bao quanh bởi mây và sương mù phía sau: “Cỏ này mọc ở giữa vách đá, ta sẽ tự mình đi tìm.”

“Bệnh của tiểu nữ……”

Tiêu Nặc cười nói: “Ta đã áp chế được độc chướng trên bề mặt da, kéo dài hơn một tháng cũng không sao, chỉ là sắc mặt không được tốt thôi.”

Phụ mẫu bệnh nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ mong tháng sau sẽ không bỏ lỡ giờ lành.”

“Ồ? Tiểu thư sắp xuất giá à?”

“Chính xác là nhà họ Lữ trên phố đông, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hiểu tận gốc rễ, nàng rất ngóng trông.” Khi mẫu thân bệnh nhân nhắc đến cuộc hôn sự hạnh phúc này, một nụ cười nở trên khuôn mặt tràn đầy u sầu.

Tiêu Nặc gật đầu: “Vậy ta đây trước tiên chúc tiểu thư và Lữ công tử bách niên hảo hợp.”

*tạ: cảm ơn