Chương 6

13

Sau đó Tần Ngôn có gọi điện thoại lại cho tôi.

Tôi vẫn không trả lời.

"Em không quay lại đây nữa có đúng không? Thế thì đồ của em phải xử lý như thế nào đây?"

"Ném đi."

"Anh không có nghĩa vụ phải giúp em đổ rác, em tự quay về mà xử lý đi. Nghe điện thoại!"

Lần này, tôi trả lời điện thoại của anh ấy rồi.

Mấy tuần rồi, tôi đã không được nghe thấy giọng nói của anh ấy, thế mà bây giờ lại cảm thấy có chút lạ lẫm.

“Khi nào thì em về?” Hình như anh ấy uống say rồi.

"Để tôi chuyển cho anh 500 tệ, anh gọi phía công ty chuyển nhà đến dọn đồ cho tôi, vứt đi hoặc là quyên góp, không thì đốt đi cũng được."

“Em đang ở đâu?” Dường như anh không nghe thấy những gì mà tôi đang nói.

“Sao em vẫn còn ở trong bệ.nh v.iệ.n?” Anh ấy nghe thấy tiếng bá.c s.ĩ đi kiểm tra phòng ở giường bên cạnh.

"Đi xem mắt."

Không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh ấy nữa, tôi dứt khoát cúp máy.

Có một bá.c s.ĩ đang khám b.ệnh cho tôi, bên cạnh còn có một bá.c s.ĩ nữa tôi chưa nhìn thấy bao giờ.

“Em tên là Đường Nhiễm à?” Vị bác sĩ đó hỏi tôi.

"Ừm."

"Thế em có quen Tần Ngôn không?"

Tôi bỗng khựng lại, "Có quen."

"Anh là bạn cùng phòng của cậu ta này, có nhớ anh không?"

Hả? Sao tôi lại biết bạn cùng phòng của anh ấy được cơ chứ.

"Em và cậu ta đã kết hôn chưa? Thế cậu ta đi đâu rồi? Hồi đó lúc em gọi điện tỏ tình, là anh nhấc máy đó."

Anh ấy lại hỏi.

"Không."

Sau khi bọn họ rời đi, tôi đã nghĩ lại rất nhiều chuyện từng xảy ra trong quá khứ.

Cha mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, sau khi ly hôn xong, vì để tranh giành em trai tôi mà đá.nh nh.au tới mức vỡ đầu chảy m.áu.

Tôi vừa tự ti, lại còn lầm lì, chẳng ai muốn nuôi tôi cả, vậy là tôi đã ở cùng với bà.

Nhà bà tôi có nuôi một con mèo, nó là bạn chơi thời thơ ấu duy nhất của tôi.

Một buổi chiều nọ, con mèo leo lên mái nhà rồi không xuống được, thế là tôi đành trèo lên cây để cứu nó.

Một đám con trai bỗng chạy đến dưới gốc cây, nhìn chằm chằm vào váy của tôi một cách đầy ác ý.

Tôi xấu hổ muốn chế.t đi được.

Bỗng một nam sinh cao lớn dùng quả bóng rổ đuổi hết bọn người đó đi, "Nhìn cái gì mà nhìn, không cần mắt nữa thì đi hi.ế.n m.ắt đi."

Sau khi mắng những người đó xong, anh ấy vươn tay ôm tôi xuống, cẩn thận quấn đồng phục quanh eo tôi, sau đó lại đi tới ôm con mèo.

Anh ấy nhét con mèo vào trong lòng tôi, xoa đầu tôi:

“Sau này trèo cây không được mặc váy nữa, biết chưa?”

“Ừm.” Tôi gật đầu.

“Tên nó là gì?” Anh ấy chỉ vào con mèo con.

"Nhiễm Nhiễm." Là biệt danh của tôi.

"Nghe hay đấy."

"Thế còn anh thì sao?"

"Tần Ngôn."

Thế là buổi chiều hè năm ấy, một cậu bé tên Tần Ngôn như một tia sáng chiếu rọi vào cuộc đời u ám của tôi.

Tôi nhìn thấy trên đồng phục học sinh của anh ấy có viết “Trường trung học Dục Tài”.

Kể từ đó, tôi học như điên, thi đỗ vào trường trung học của anh ấy, sau đó lại trở thành bạn qua thư của anh ấy vào năm lớp 11 và lớp 12.

Chúng tôi gửi thư cho nhau hàng tháng, anh ấy không biết tôi là ai, nhưng tôi thì lại biết anh ấy.

Anh ấy kể cho tôi nghe về áp lực của năm lớp 12, còn tôi thì kể cho anh ấy nghe về nỗi nhớ bố mẹ của mình.

Chúng tôi trao đổi bí mật với nhau, còn hẹn nhau rằng sẽ thi vào cùng một trường đại học.

Nhưng sau khi anh ấy thì xong, thì tôi lại vì một cục u mọc lên trong n.ã.o mà bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học của năm tiếp.

Sau khi học lại một năm, tôi chỉ thi vào được một trường ở trong thành phố của anh ấy, chứ không phải trường đại học của anh ấy.

Vào ngày lễ tình nhân của năm nhất, tôi lấy hết can đảm gọi điện đến ký túc xá của anh ấy để tỏ tình.

Vì quá hồi hộp, nên tôi đã lú lẫn nói luôn một tràng dài.

"Em thích anh đã nhiều năm nay rồi, anh có thể suy nghĩ về chuyện làm bạn trai của em được không?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, "Ờ… Được thì được đấy, nhưng anh vẫn còn chưa biết tên của em."

"Đường Nhiễm."

"Chào em nhé Đường Nhiễm, anh tên là Lục Chi Ngôn, chúng ta vẫn chưa gặp nhau bao giờ, hay là em nói cho anh biết địa chỉ của em đi, đừng quá vội vàng như thế, chúng ta hãy bắt đầu với tư cách là bạn bè nhé?"

“Lục Chi Ngôn?” Tôi ngẩn ra, “Tôi, tôi… tôi tìm Tần Ngôn cơ.”

Thực ra ngay từ đầu, tôi đã nói là tôi tìm Tần Ngôn, nhưng không biết có phải là do tôi nói quá nhiều hay không, mà anh ấy lại chỉ không nghe thấy câu đó.

"Tần Ngôn? Vậy là vừa nãy không phải là em tỏ tình với anh sao?"

"Ừm."

"Vãi, cậu ta không có ở đây đâu nhé."

"Xin lỗi anh, vậy anh có thể chuyển lời giúp em được không ạ?"

"Chuyển lời á? Mới có một phút mà em đã muốn đổi bạn trai rồi à?"

"Em xin lỗi."

"Ai bắt em phải xin lỗi? Khóc cái gì mà khóc? Này, em đúng là…" Anh ấy có hơi dữ một chút, "Được rồi, đừng khóc nữa, anh không doạ em nữa đâu."

...

Hoá ra người đã nghe cuộc điện thoại đó của tôi, giờ đã trở thành bác sĩ rồi.

14

Suy nghĩ của tôi dừng lại ở đây, tôi mở điện thoại lên, thấy có một vài tin nhắn tới.

"Em ở bện.h việ.n nào? Đừng làm loạn nữa, nói cho anh biết đi, có chuyện gì đã xảy ra với em vậy?"

“Em nghe lời một chút được không, anh đã chạy khắp các bện.h việ.n ở thành phố B rồi mà cũng không thể nào tìm được em, anh mệt quá."

"Đứa trẻ là con của hai chúng ta, nó cũng là một sinh mệnh mà, em dựa vào cái gì mà lại tự mình quyết định như vậy? Em dựa vào cái gì mà lại dùng cách này để bá.o t.hù anh?"

“Hôm đó anh thực sự đã tức điên lên, nên mới nói ra những lời quá đáng như thế, nhưng em có biết là anh đã đau đến mức nào không?"

"Em đang ở đâu, gửi định vị cho anh đi, coi như anh xin em."

...

Là Tần Ngôn.

Tôi cười một cách cay đắng.

Hóa ra luật sư Tần trước nay vẫn luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ thua cũng sẽ có lúc phải thừa nhận thất bại như thế này.

Chỉ là, trong sa mạc khô cằn, tôi muốn uống một hớp nước, nhưng anh ấy không cho, tới khi tôi ra khỏi sa mạc rồi, anh ấy lại gửi cho tôi một thùng nước, tới lúc này tôi cũng chẳng còn hứng thú nữa.

Tới tối, trong phòng xuất hiện hai vị bá.c s.ĩ.

Lục Chi Ngôn đó lại tới nữa rồi.

"Tình hình của cô ấy thế nào rồi?" Lục Chi Ngôn hỏi bác sĩ Trương."

"Không tốt lắm."

"Ra nước ngoài thì sao, liệu có cơ hội hơn không?"

Bác sĩ Trương không trả lời.

Im lặng chính là đáp án.

“Hai người quen nhau à?” Bác sĩ Trương hỏi anh ấy.

Anh ấy nhìn tôi rồi nói: “Coi như là có quen đi."

"Chưa nghe cậu nhắc tới bao giờ."

“Mới làm bạn gái được có một phút là đã đá tôi luôn rồi.” Anh cười bất lực.

Tôi:!

Bác sĩ Trương:!

Các bệnh nhân trong phòng nhìn hai chúng tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ.

Bác sĩ Trương đã đi rồi, nhưng Lục Chi Ngôn thì vẫn chưa đi.

"Cậu ta đâu? Em đã bệnh tới mức này rồi, thế mà cậu ta vẫn còn không tới?"

Người mà anh ấy đang nói tới chắc là Tần Ngôn.

"Chia tay rồi."

"Chia tay rồi á? Anh ở nước ngoài nghe nói hai người yêu nhau sôi nổi rầm rộ lắm cơ mà, còn nói để anh làm phù rể, may mà cậu ta còn nhớ tới anh đấy. Sao thế, bây giờ em bị bệnh rồi, cho nên cậu ta không cần em nữa à?"

Tôi trầm mặc mất một hồi lâu, rồi nói: "Người mà anh nói tới chắc hẳn là Đường Hi, em trùng tên với cô ấy, cô ấy học cùng trường với các anh, còn em thì không."

Thật tàn nhẫn, tôi đã phải kiên nhẫn giải thích cho anh ấy hết một lượt.

Vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi.

"Ngày hôm đó sau khi anh nghe điện thoại của em, tới tối lúc cậu ta trở về, nói với anh là cậu ta đã có người yêu rồi, bạn gái tên là Đường Hi, anh còn tưởng là hai người đã ở bên nhau rồi chứ, cuộc điện thoại đó hình như cũng không cần phải chuyển lời nữa, thế là anh không nói."

Đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng.

Vậy cho nên, tối hôm đó tôi đã không nhận được câu trả lời, là bởi vì anh ấy căn bản không biết chuyện tôi đã gọi cho anh ấy?

Tôi chờ từ ngày này qua ngày khác, cuối cùng cũng không chờ nổi nữa, quyết định đến trường tìm anh ấy để có được một câu trả lời.

Lúc ngồi trên xe bus, tôi nhìn thấy anh ấy đang cẩn thận che nắng cho cô gái bên cạnh.

Ánh nắng ngày hôm đó thật chói mắt, tới mức làm tôi cay mũi, nước mắt tuôn rơi.

Anh ấy có bạn gái rồi.

Tôi không thể đợi được câu trả lời của anh ấy nữa.

Anh ấy đã yêu Đường Hi, yêu đến tận bây giờ, đến mức không thể rời bỏ.

Trên miệng anh ấy thì nói là ghét, nói là không yêu, nhưng hành động và ánh mắt của anh ấy đã phản bội lại chính mình.

Nhìn thấy người mà mình thích, từ ghét một cô gái đến khi thích cô ấy, quá trình này còn khó chịu hơn nhiều so với việc anh ấy trực tiếp vứt bỏ tôi.

Số phận quả thực rất nực cười.

Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại thành phố của anh ấy, giống như hồi cấp ba, đi rất nhiều tuyến đường, chỉ để trốn trong góc lén nhìn anh ấy sau giờ học.

Thậm chí tôi còn lén lút theo dõi đồng nghiệp của anh ấy, tạo ra cái gọi là xem mắt.

Anh ấy hỏi tôi có muốn ở bên nhau không, trên mặt tôi thì có vẻ bình tĩnh, nhưng khi về đến nhà thì lại òa khóc vì hạnh phúc.

Anh đâu biết rằng từng bước chân nhỏ lạnh lùng của anh ấy, đều là do tôi dốc hết tâm cơ, vắt kiệt toàn bộ sức lực của mình mới có được.

Tôi bảo vệ tình yêu này một cách thật cẩn thận và tỉ mỉ, không dám vượt qua giới hạn của mình dù chỉ là nửa bước.

Nhưng ngay khi tôi đang vô cùng vui mừng vì được gả cho anh ấy, thì bạch nguyệt quang của anh ấy lại quay về rồi.

Cô ấy chỉ nói một câu: "Thừa nhận đi, anh cũng thích em như em thích anh vậy."

Thế là anh ấy đã vứt bỏ áo giáp của mình, hoàn toàn bị đánh bại.

Thật là đáng tiếc.

Chỉ một chút nữa thôi, là tôi đã được kết hôn với chàng trai mà tôi yêu năm 17 tuổi.

Vậy thôi, bây giờ anh ấy lại còn hỏi tôi đang ở đâu?

Để làm gì cơ chứ?

Tôi sắp chết rồi, dùng cái chết để trói buộc tình yêu của một người đàn ông, hay là dùng cảm giác tội lỗi để đánh đổi tình yêu rẻ ti.ền của anh ấy đây?

"Tần Ngôn, em yêu anh, em đã từng mong chờ được yêu đến như thế. Nhưng bây giờ em đã không còn cần nữa rồi. Cảm ơn sự thẳng thắn của anh, chúng ta kết thúc rồi."

Tôi đã viết câu này trong nhật ký của mình.

15

Gần đây Lục Chi Ngôn đã trở thành vị khách thường xuyên đến phòng bệnh của tôi.

“Cậu là bác sĩ chỉnh hình, ngày nào cũng chạy tới đây, muốn cướp bát cơm của tôi đấy à?” Bác sĩ Trương bất mãn.

“Cậu cứ mặc kệ tôi đi.” Anh ấy vừa tùy ý vừa thoải mái, chẳng thèm để ý tới người kia mà lại quay sang hỏi tôi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

"Chóng mặt."

"Nôn bao nhiêu lần rồi?"

"Ba lần."

Anh ấy đưa tay sờ trán tôi, "Hơi nóng này, chưa uống thuốc à?"

"Khó uống lắm."

"Em… Đừng có mà tùy hứng như vậy nữa."

"Lục Chi Ngôn! Cậu là bác sĩ của cô ấy hay tôi mới là bác sĩ của cô ấy đây? Cậu nói hết những gì mà tôi cần nói rồi thì tôi biết nói cái gì bây giờ?" Bác sĩ Trương đứng ở bên cạnh bất lực từ bỏ.

"Cậu đứng ở đây rất là vướng víu đấy nhé." Lục Chi Ngôn lườm anh ta một cái.

“Vậy tôi đi nhá?” Bác sĩ Trương tức giận bỏ đi.

“Lại đây, anh đút cho em uống.” Lục Chi Ngôn đưa thuốc cho tôi.

"Đắng lắm."

"Mau uống đi, uống xong anh sẽ dẫn em ra ngoài."

"Đi đâu?"

"Em muốn đi đâu thì đi đó."

...

Anh ấy không hề nuốt lời, thực sự đã đưa tôi ra ngoài.

Xem phim, uống trà sữa, ăn thịt xiên nướng, không thiếu một việc gì cả, thậm chí còn đưa tôi đi quẩy nữa chứ.

Vị bác sĩ Lục này hình như không được đoan trang cho lắm thì phải.

"Lần đầu tiên tới đây à?"

"Ừm."

Anh đẩy tôi ra giữa sàn nhảy, “Đừng ngại, tối như hũ nút thế này, không ai nhận ra em đâu.”

Tối nay được chơi vui quá sức tưởng tượng rồi.

Anh ấy cho tôi biết rằng, hóa ra cuộc sống này có thể ngang tàn đến mức ấy.

“Anh không sợ bệ.nh nh.ân của anh biết chuyện anh là b.ác s.ĩ mà vẫn thích đi quẩy b.ar à?”

"Anh là b.ác sĩ, chứ có phải là hòa thượng đâu, không cần phải ăn chay niệm P.hật ha."

Cũng phải.

Tôi thực sự ghen tị với anh ấy, sống như một cơn gió tự do, không một ai có thể định nghĩa được anh ấy.

Trên thực tế, cho dù người khác có phán xét anh ấy như thế nào, thì anh cũng chẳng thèm quan tâm.

Phải mất một lúc lâu, tôi mới nhận ra là anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Anh nhìn em làm gì?"

“Không có gì.” Anh nhìn đi chỗ khác.

“Có vui không?” Anh hỏi tôi.

"Ừm."

"Từ nay về sau, ngày nào cũng phải vui vẻ như này nhé."

"Được."

Anh ấy rất dữ, nhưng cũng rất thẳng thắn.

Rõ ràng chúng tôi quen biết nhau chưa lâu, nhưng anh ấy lại trò chuyện với tôi như thể một người bạn cũ, anh ấy nói hy vọng sau này mỗi ngày tôi đều vui vẻ như vậy.

Tôi bỗng cảm thấy tâm trạng của tôi có hơi trùng xuống.

Hóa ra lâu rồi không được yêu thương, được người khác đối xử dịu dàng với tôi một chút, sống mũi tôi đã bắt đầu cảm thấy cay cay.

“Sao, nhớ cậu ta rồi à?” Anh ấy thấy tâm trạng tôi không đúng, liền hỏi tôi.

“Không.” Tôi nói sự thật.

“Quay về thôi.” Anh ấy có chút cáu kỉnh.

Trở lại bệ.nh vi.ện, anh trông cho tôi ngủ, kéo chăn đắp cho tôi, rồi dừng lại ở đó không nhúc nhích gì nữa.

Trong mơ hồ, tôi cảm thấy có người đã hôn lên trán của mình.

Khiến tôi sợ tới mức không dám di chuyển.

“Bạn gái một ngày kết thúc rồi.” Anh nói nhỏ, “Từ nay về sau phải ngoan ngoãn uống thuốc đấy nhé.”

Anh ấy đi rồi.

Tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

16

Ngày hôm sau, khi tôi đang n.ôn th.ốc n.ôn t.háo, Tần Ngôn đã đến rồi.

Anh ấy mặc một bộ vest lịch sự, mái tóc có hơi bù xù, trong tay vẫn còn cầm một tập công văn.

Giống như kiểu anh ấy đã đi thẳng từ toà án tới đây vậy.

Anh đứng ở bàn y tá, lo lắng hỏi điều gì đó, vừa quay người lại đã nhìn thấy tôi vừa mới đi ra từ nhà vệ sinh.

Chỉ ngắn ngủi vài mét, anh ấy và tôi giống như cách nhau cả một thế kỷ.

Tay anh run đến nỗi chiếc cặp rơi xuống sàn.

Anh bước nhanh tới, nhìn cái đầu trọc lóc của tôi, muốn ôm lấy tôi nhưng lại luống cuống không biết phải làm như thế nào.

"Sao lại như thế?"

"Tại sao em lại không nói với anh?"

Giọng anh trầm xuống.

Anh ấy biết cả rồi à.

Là Lục Chi Ngôn đã nói cho anh ấy biết sao?

“Không cần thiết.” Giọng của tôi có chút chua xót, “Anh là gì của tôi cơ chứ?”

Tôi cảm thấy có hơi hối hận đấy, nếu biết sẽ bị anh ấy nhìn thấy, thì vừa nãy tôi đã nghe lời bà mà đội tóc giả rồi.

Dáng vẻ bây giờ của tôi xấu chết đi được.

"Anh là bạn trai của em, là vị hôn phu của em!"

Tôi đột nhiên bật cười, "Chúng ta đã chia tay rồi."

"Anh không đồng ý!"

Luật sư Tần vẫn muốn tranh giành thắng thua như mọi khi.

Tôi thở dài một hơi, "Nhưng bây giờ không phải luật sư Tần nói gì là được nấy đâu, còn phải đi hỏi ý Diêm Vương nữa kìa."

Nói xong tôi quay người đi về phòng bệnh.

Anh đứng ngây tại chỗ, sau đó đi tìm bác sĩ.

Tôi ngồi ở trong phòng bệnh, nhìn anh qua ô cửa kính.

Anh ấy liên tục ấn vào thái dương, rồi gọi điện thoại, như thể đang cố kiếm tìm một ai đó.

Kết thúc cuộc gọi, anh bất lực ngồi trên băng ghế cạnh giường bệnh, như một con chó nhà có tang.

"Thì ra, em bỏ con, là để làm h.óa tr.ị có đúng không, tại sao em lại không nói cho anh biết sớm hơn? Em có biết không, tôi đã suy nghĩ cả đêm, rằng tại sao em lại tàn nhẫn đến mức ấy..."

Anh ấy nói rất nhiều, đôi mắt liền đỏ hoe lên.

Đây cũng là lần đầu tiên anh khóc trước mặt tôi.

Tôi không thấy cảm động, chỉ thấy anh thật phiền phức.

Vốn dĩ tôi đã gần như quên đi nỗi đau mất con rồi, nhưng anh vẫn nhất quyết bắt tôi phải xé toạc vết sẹo ấy.

"Cho dù tôi không bị bệnh, tôi cũng không có ý định giữ lại đứa trẻ này."

Anh sững người, "Tại sao?"

"Tôi sợ rằng trong ngày kỷ niệm của anh và người khác, anh sẽ bắt tôi phải m.ổ x.ẻ thằng bé, cũng sợ rằng anh sẽ đặt cho thằng bé cái tên mà anh và người khác đã hứa hẹn, càng sợ cư dân mạng sẽ b.ạ.o l.ự.c mạng với nó, nói nó là đứa trẻ không được chào đón, đáng lý ra thằng bé phải đi ch.ết đi...Tôi không muốn có nó nữa, tôi không muốn để nó phải trải qua những chuyện này."

Tần Ngôn nghe xong thì hoàn toàn sụp đổ, anh ôm lấy tôi và nói anh đã sai rồi.

"Anh sẽ không liên lạc với cô ta nữa."

"Chúng ta kết hôn nhé, có được không?"

"Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn."

Ồ, anh ấy đã suy nghĩ rất lâu, rồi nghĩ rằng kết hôn có thể chữa khỏi bệnh cho tôi.

“Không được.” Tôi bình tĩnh nhìn anh.

Điều mà tôi không cần nhất đó chính là sự cảm thông.

Rõ ràng anh ấy biết, thứ mà tôi cần là tình yêu.

Kể từ đó, ngày nào anh cũng túc trực ở trong phòng bệnh của tôi, hết lòng chăm sóc cho tôi, vẫn không hề từ bỏ ý định thuyết phục tôi gả cho anh ấy.

Tôi lạnh lùng nhìn anh, anh ấy có nói chuyện, tôi cũng coi như gió thoảng bên tai, anh ấy mà nhìn tôi, tôi cũng sẽ trốn tránh ánh mắt, cả ngày chỉ có phát cáu với anh ấy thôi.

Tôi phát huy cái tính tùy tiện xằng bậy của mình đến tột độ, nhưng anh ấy vẫn chiều chuộng tôi hết mực.

"Nếu em thấy khó chịu thì nói chuyện với anh một chút, có được không? Coi như anh xin em nhé?"

"Em hận anh, em giận anh, em có thể đánh anh, có thể mắng anh cũng được, em đừng giấu tất cả mọi chuyện ở trong lòng như thế có được không?"

...

Trong tích tắc, tôi đã đổi vị trí cho anh ấy rồi.

Anh ấy nhún nhường, dè dặt chăm sóc cho tâm trạng cáu kỉnh này của tôi.

Nhưng tôi lại cảm thấy anh ấy thật lạ lẫm, tôi vẫn không muốn nói chuyện với anh ấy dù chỉ một lời.

Lúc anh ấy đi đóng ti.ền vi.ện p.hí, phòng bệnh của tôi có một vị khách không mời mà tới.