Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nếu Anh Là Thế Thân, Em Có Yêu Anh Không?

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Nhất Bác không nhớ mình đã đi ra khỏi nhà Tiêu Chiến như thế nào.

Nhưng hắn nhớ rõ lúc hắn rời đi Hạ Hạ vẫn còn khóc, Tiêu Chiến ôm bé con vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, nhưng bé hoàn toàn không để ý tới, ngược lại càng khóc càng dữ dội hơn. Lúc Vương Nhất Bác đi qua bên cạnh Tiêu Chiến, Hạ Hạ giãy dụa, một tay gắt gao ôm chặt cổ Tiêu Chiến, tay kia túm lấy vạt áo trên vai Tiêu Chiến xiết chặt, giống như một sợi tóc của mình cũng không muốn Vương Nhất Bác sờ tới, khóc đến nghẹn ngào không thở nổi, miệng vẫn mơ hồ lặp đi lặp lại điều gì. Vương Nhất Bác ghé lại gần, chỉ nghe Hạ Hạ luôn miệng kêu "Ba ba" xen lẫn tiếng nấc.

Trời đã khuya, gió đêm đầu thu rất lạnh. Ở thành phố này dường như người ta đặc biệt sợ lạnh. Rất nhiều cửa hàng đóng cửa từ sớm, trên đường phố cũng không có bóng người. Vương Nhất Bác mở khuy áo khoác, đi đến cạnh mép bồn hoa dưới lầu nhà Tiêu Chiến ngồi xuống, châm một điếu thuốc, ngọn đèn đường cách đó không xa đã bật sáng, làn khói trôi theo gió tản ra theo ánh đèn.

Thành phố này rất nhỏ, nhịp sống chậm rãi và giá cả sinh hoạt cũng thấp, chỉ cần vài nhân dân tệ đã có thể ăn một bữa no nê, ngồi xe bus đi vòng quanh thành phố cũng chỉ chưa đầy hai tiếng đồng hồ. Cứ cách vài ngày lại có những người bán hàng nhỏ tụ họp, từ trước bình minh đã bày ra các quầy hàng dọc theo con phố giống như một khu chợ nhỏ, tiếng ồn ào náo động càng lúc càng lớn dần, đôi khi ồn ào đến phiền lòng, xe cộ cũng bị chặn lại bởi hàng quán và đám đông. Nhưng vào ban đêm, cả thành phố như chìm trong im lặng, đầu đường cuối phố vắng tanh, dường như chỉ còn lại tiếng gió, cửa sổ mỗi căn nhà đều có ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra, xóa tan hoàn toàn bóng tối của những cuộc đoàn tụ viên mãn.

Vương Nhất Bác đứng dậy, xoay người nhìn về phía những ánh đèn ấy, hắn biết Tiêu Chiến và Hạ Hạ cũng đã hòa vào trong đó, biến thành ánh sáng của hàng vạn gia đình, soi sáng cho những du khách qua lại thưa thớt và những kẻ lang thang đang mong mỏi trở về nhà.

Vậy còn ánh sáng của hắn ở nơi đâu?

Hắn đã từng gặp được một người nấu đồ ăn rất ngon, vẽ tranh rất đẹp, khi cười rộ lên trong mắt tỏa sáng lấp lánh, người đó có thói quen để lại cho hắn một ngọn đèn trước khi đi ngủ. Nhưng mà, người đó đã bỏ hắn đi rồi.

Thực ra, ánh đèn cũng không phải là nhu cầu không thể thiếu của cuộc sống, ban ngày con người vẫn có thể nhìn thấy mặt trời, khi đêm tối liền ôm lấy người bên gối và chìm vào giấc ngủ sớm hơn, mơ những giấc mơ đẹp.

Nhưng với Vương Nhất Bác thì không thể.

Hắn sợ bóng tối.

++++++++++

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa rất lâu mới chờ được đến lúc Tiêu Chiến mở cửa.

Đã quá giờ đi làm, Tiêu Chiến vẫn còn đang mặc đồ ngủ, ôm Hạ Hạ, vành mắt xanh đen, giống như cả đêm chưa ngủ.

"Em đến rồi? Tôi tưởng em đi rồi." Hạ Hạ nằm trên vai Tiêu Chiến, nhắm mắt không nhúc nhích, giống như đang ngủ thϊếp đi. Âm thanh của Tiêu Chiến rất nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Hạ, sắc mặt tái nhợt mỏi mệt cười miễn cưỡng, "Có lẽ hôm khác em quay lại đi, hôm nay tôi thật sự không có thời gian tiếp đãi em."

Vương Nhất Bác bước vào đóng cửa lại, nhìn anh trong chốc lát, cau mày đưa tay sờ trán Hạ Hạ, nóng đến bỏng tay.

"Bắt đầu phát sốt từ khi nào? Sao anh không đi bệnh viện?" Vương Nhất Bác lại chạm vào bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của Hạ Hạ, l*иg ngực nhói đau, ngữ khí cũng không tự chủ được mà trở nên nôn nóng, nghe như đang trách móc Tiêu Chiến. "Con trẻ phát sốt như thế này còn không đi bệnh viện? Em lái xe đến đây, anh và con mau thay quần áo đi, em đưa hai người đến bệnh viện."

"Em nói nhỏ thôi. Tối hôm qua nó trằn trọc cả đêm, vất vả mãi mới ngủ thϊếp đi." Tiêu Chiến không vội, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, kiên nhẫn giải thích với Vương Nhất Bác, "Trước mắt tốt nhất vẫn chưa cần đến bệnh viện. Bác sĩ nói Hạ Hạ còn nhỏ, từ khi sinh ra đến bây giờ đã bị ốm nhiều lần rồi, không thể cứ đến bệnh viện uống thuốc và tiêm mãi được, nếu cứ như vậy thì khả năng sẽ bị kháng thuốc, rất khó điều trị sau này. Nhưng em không cần phải lo, tôi đã quen với việc chăm sóc rồi, trước khi em đến tôi vừa lau người cho nó bằng nước ấm, hiện tại nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống một chút, chỉ cần ở nhà theo dõi thôi, nếu lại tiếp tục sốt cao, chúng ta sẽ đến bệnh viện".

Vương Nhất Bác sững sờ, đứng ngây người tại chỗ.

Tiêu Chiến dường như không để ý đến sắc mặt đang dần tái nhợt của hắn, vẫn thấp giọng dỗ dành Hạ Hạ vào giấc ngủ, ôm con trong tay đi tới đi lui trong phòng, không còn tâm trí đâu để mắt đến Vương Nhất Bác nữa. "Nếu không hôm khác em quay lại đi, tôi phải chăm sóc Hạ Hạ, nó chưa biết khi nào mới hết sốt."

"Không được, em muốn ở lại."

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn hắn.

"Em cũng là cha của Hạ Hạ mà." Vương Nhất Bác dịu dàng nhìn Hạ Hạ, chỉ khi bé đã ngủ say như bây giờ hắn mới dám đưa tay ra chạm vào đầu con trai một cách thận trọng, "Em ở lại cùng anh chăm sóc con."

Bệnh tình của Hạ Hạ lần này cũng không nghiêm trọng, đến giữa trưa thân nhiệt bé đã giảm xuống, chỉ còn sốt nhẹ, cả người mềm nhũn nằm trong l*иg ngực Tiêu Chiến, lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác cũng không có phản ứng gì, mắt dường như mở không ra, có khó chịu cũng không còn sức lực để khóc nữa.

Vương Nhất Bác gọi cơm hộp vào bữa trưa, hai người lớn ăn rất vội vàng, Tiêu Chiến nấu cháo và súp cho Hạ Hạ. Anh đã một đêm không ngủ, lại vừa đứng bếp vừa dỗ con, mắt nhìn chằm chằm vào nồi cháo trước mặt, nhưng hai cánh tay cùng nửa người gần như tê dại vì bế ẵm quá lâu, lúc ăn cơm trưa suýt chút không cầm chắc được đôi đũa.

Vương Nhất Bác sáng nay thực sự đã giúp anh không ít, hắn dọn dẹp phòng, giặt quần áo, lại không biết bao nhiêu lần giặt khăn nước ấm đưa cho Tiêu Chiến để giúp Hạ Hạ thoát nhiệt. Hầu như tất cả những gì hắn có thể làm được đều đã làm, chỉ có không thể giúp Tiêu Chiến bế con. Bài học ngày hôm qua còn đó, cho nên khi Hạ Hạ tỉnh lại, Vương Nhất Bác thậm chí còn không dám nhìn bé nữa.

Vương Nhất Bác múc cháo đã nấu chín vào bát, Tiêu Chiến cầm muỗng nhỏ đút cho Hạ Hạ từng chút một. Hạ Hạ nhìn bát cháo bốc hơi nghi ngút trước mặt, cố gắng mở to mắt nhìn Tiêu Chiến mỉm cười, đút một ngụm liền nuốt xuống một ngụm, rất nhanh đã ăn hết nửa bát cháo, không giống như phần lớn trẻ nhỏ thường thích làm nũng, bỏ ăn mỗi khi sinh bệnh khó chịu.

Tiêu Chiến thấy vậy liền thoáng yên tâm, đang định đút thêm một muỗng nữa, Hạ Hạ đột nhiên "ọc" một tiếng, đem nửa bát cháo vừa mới ăn vào nôn ra sạch.

"Ba ba...". Được copy tại == trùmtruуệ И.vЛ ==

Hạ Hạ nhìn Tiêu Chiến bị nôn đầy người toàn cháo, hốc mắt càng lúc càng đỏ, âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Con xin lỗi."

"Ba ba không trách con, không trách con, không phải lỗi của con đâu, là do ba ba không tốt."

Tiêu Chiến ngoảnh đầu lặng lẽ lau nước mắt để Hạ Hạ không nhìn thấy, bế bé đi vào phòng vệ sinh rửa ráy. Vương Nhất Bác vẫn luôn lẳng lặng đứng bên cạnh giúp anh thay nước, giặt khăn, đem quần áo bẩn bỏ vào giỏ, đợi đến khi Tiêu Chiến định bế Hạ Hạ ra ngoài, Vương Nhất Bác bỗng vươn tay ra: "Để em... ôm con một lần đi."

Tiêu Chiến có chút sửng sốt, rồi gật đầu: "Được."

Hạ Hạ không còn sức mà giãy dụa nữa, chỉ đành cố hết sức mà trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến như cầu cứu, nhưng không ngờ rằng ba ba chẳng những không giúp gì mà còn muốn đem mình giao vào tay "người lạ" này, thậm chí còn có vẻ tươi cười.

Bé lập tức cảm giác mình vừa bị vứt bỏ, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch muốn khóc tới nơi, Tiêu Chiến liền mấp máy môi, vỗ về bả vai Hạ Hạ, ý bảo yên tâm.

Vương Nhất Bác đón lấy con trai từ tay Tiêu Chiến, hắn nghiêng nghiêng đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ cẩn thận vuốt ve lưng Hạ Hạ, chậm rãi phóng thích tin tức tố của mình. Hạ Hạ trước nay chưa từng được cảm thụ mùi vị này, mới đầu còn có chút không thích ứng được, nhưng dần dần lại cảm giác hương vị đó rất quen thuộc, thậm chí có phần thân thiết, dường như so với mùi vị trên người ba ba còn nồng đậm hơn, toàn thân bé dần thả lỏng, cuối cùng nằm ngoan trong vòng tay Vương Nhất Bác chìm vào giấc ngủ sâu.

"Ngủ rồi sao?"

Tiêu Chiến giặt xong quần áo đi ra, mấp máy môi thì thào hỏi Vương Nhất Bác một câu, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hạ Hạ, vành mắt dường như đỏ lên, khe khẽ gật đầu.

Tiêu Chiến đo lại nhiệt độ cơ thể của Hạ Hạ, đã trở về mức bình thường, tâm trạng lo lắng suốt gần một ngày một đêm giờ mới buông xuống được, muốn ôm Hạ Hạ trở về phòng ngủ, lại phát hiện bàn tay nhỏ bé của Hạ Hạ đang gắt gao nắm chặt vạt áo Vương Nhất Bác.

"Không sao, để em ôm con đi." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói: "Cũng muộn rồi, em thấy buổi trưa anh chẳng ăn được bao nhiêu, tối nay muốn ăn gì để chút nữa em gọi món."

"Không cần đâu, không nên lúc nào cũng ăn cơm hộp. Để tôi ra ngoài mua chút đồ, buổi tối nấu cho em bữa cơm, coi như cảm ơn hôm nay em đã giúp tôi chăm sóc Hạ Hạ." Tiêu Chiến nửa đùa nửa thật nói, "Bây giờ em không cần phải đi nữa đâu, tôi đã có thời gian tiếp đãi em chu đáo."

Ánh mắt Vương Nhất Bác liền trở nên ảm đạm, hắn còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Chiến đã cầm áo khoác, đẩy cửa đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác ôm Hạ Hạ trở về giường ngủ, bàn tay nhỏ bé đang nắm vạt áo hắn cũng đã buông lỏng. Vương Nhất Bác ngắm gương mặt giống hệt Tiêu Chiến, cúi người khẽ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn, lúc ngẩng đầu thấy trên tủ đầu giường có một túi đựng hồ sơ trong suốt, là hồ sơ bệnh án trước đây của Hạ Hạ, không biết Tiêu Chiến đã lấy ra lúc nào, chắc là chuẩn bị sẵn để hôm nay đi bệnh viện cần dùng tới.

Hồ sơ bệnh án dày cộp, trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy trướng đau không chịu nổi, từ trong túi rút ra một tờ giấy khám bệnh xem qua, khi nhìn đến tên của Hạ Hạ, hắn liền sững sờ.

Trong cột điền họ tên, ghi là, Vương Niệm Hạ.

Niệm hạ.

Vương Nhất Bác chợt nhớ tới mùa hè khi hắn và Tiêu Chiến gặp nhau, ánh mặt trời vừa đủ ấm áp, một tàng cây rực sáng, dưới bóng cây có hai người đang đứng, Tiêu Chiến đưa cho hắn cái băng gạc và chai nước vừa mua, có chút ngượng ngùng mỉm cười nói lời cảm ơn với hắn. Hắn sờ sờ vào vết bầm trên khóe miệng, lắc đầu nói không có gì.

Lúc ấy, khu mua sắm gần đó đang phát một bài hát, giai điệu thoang thoảng truyền đến, là ca khúc "Điều lãng mạn nhất".

...Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến chính là cùng anh từ từ già đi.*

- -----------------

* Điều Lãng Mạn Nhất: (最浪漫的事 - Zui Lang Man De Shi) là bài hát nổi tiếng của nhạc sỹ Triệu Vịnh Hoa.

Nghe bài hát ở đây:

https://youtu.be/UEjhZQd7Ekc
« Chương TrướcChương Tiếp »