Ở với nhau được 3 tháng thì Huy phát hiện mình bị cắm sừng. Có người nhắn tin và cho biết luôn địa chỉ mà Nguyên sẽ "đi khách". Huy đến nơi thì mọi chuyện đã rồi, Nguyên đã vào trong cửa đóng then cài Huy không làm gì được. Lúc đó đã 12 giờ đêm nhưng Huy không về nhà anh phóng như bay ngoài đường. Tại sao vậy, anh tự hỏi. Tại sao hạnh phúc phải rất vất vả mới có được lại mất đi dễ dàng như vậy? Và rồi Huy nhận ra mình đang khóc. Nhưng Huy quên mất anh cũng đã khiến cho bao nhiêu người phải khóc như vậy. Và rồi Huy cũng đủ thông minh để nhận ra đó là quả báo cho thói trăng hoa của mình.
Sáng hôm sau Nguyên về Huy hỏi thẳng, "Thằng đó nó có gì?" Nguyên nói chả có gì hết nhưng muốn thử cảm giác đi khách nó ra sao. Với lại hắn ta cần hai đứa Nguyên thấy mình cần giúp chị em nghèo của nó. Ra vậy. "Thế đã làm những gì?" Huy nóng mặt hỏi. "Đầu tiên hai đứa em làm với nhau cho hắn coi, rồi... hay là mai kêu bạn em qua mình diễn lại!" Nguyên cười ngô nghê không dấu vẻ tự hào, như muốn nói, "Thời đại bây giờ nó thế anh ạ. Anh già rồi". Bốp bốp. Hai cái tát nảy lửa nhưng Huy cảm thấy vẫn chưa đủ. Nguyên rất to con nhưng Huy mặc kệ, anh lao vào vật nó ngả xuống nệm và giơ tay tính đấm nó. Nhưng Nguyên rất khỏe cậu ta khóa hết tay chân Huy lại. Họ lộn mấy vòng vẫn không gỡ ra được và Huy bắt đầu mệt, và anh buông tay và bắt đầu thở. Rồi anh nhận ra Nguyên đang ghì cổ mình xuống để môi họ chạm nhau, và Nguyên hôn anh đắm đuối như có thể. Và Huy không biết làm gì hơn là khóc như một đứa con nít.
Cứ tưởng sau sự kiện đó họ sẽ không thể tách rời nhau nhưng Nguyên vẫn như ngựa quen đường cũ. Nhưng có một sự thật là cậu ta cảm thấy không vui khi sống lệ thuộc vào Huy, cậu muốn tự mình làm ra tiền. Mà Huy không quen biết rộng để tìm cho Nguyên một công việc thích hợp. Mối quan hệ của họ xấu tới mức Huy ngủ với đứa "chị em" của Nguyên chỉ để trả thù. Thấy cu cậu chẳng có gì tổn thương, Huy còn tính đi xa hơn. Số là Nguyên có một thằng bạn thân trai thẳng rất đẹp trai và lanh lẹ nữa. Và như Nguyên nhiều lần tâm sự có vẻ như cậu ta thích thằng kia lắm mà chẳng làm gì được. Huy nói với nhỏ chị em của Nguyên, tên Song giúp mình dụ thằng cu đó. Song nhổ nước bọt, "Anh nhìn lại mình đi. Chuyện có đáng không? Anh bỏ Nguyên đi anh chẳng nợ gì nó cả. Và anh đừng mang mặc cảm tội lỗi anh nghĩ về bản thân cao quá. Anh lo cho anh đi. Anh thấy đấy chia tay với nó anh sẽ chỉ còn một mình, gia đình đã bỏ rơi anh. Nhưng tụi em có hai đứa để nương dựa vào nhau. Anh nên thương hại bản thân mình đi thì hơn!"
Huy trố mắt nhìn Song. Ôi ông Trời thật là mai mỉa sao lại đem một tâm hồn cao thượng thế kia gắn vào một thân thể gầy xấu như vậy? Song ơi rất tiếc anh không thể nói yêu em cho dù biết em xứng đáng với điều đó. Sau đó ít lâu Huy chia tay với Nguyên, khá là khó khăn nhưng rồi cũng xong. Huy muốn đi thật xa. Thực lòng anh vẫn còn yêu Nguyên nên cứ ở gần - nhà họ chỉ cách nhau một con hẻm - thì thật khó sống. Huy quyết định đổi công việc, bỏ cao ốc xa hoa và những cuộc họp hoành tráng. Anh đã quá mệt mỏi khi phải sống hai cuộc đời, hai thế giới, hai số phận. Và khi phải chọn một thì Huy biết anh chọn gì. Và có lẽ đây là lý do mà mẹ anh đã khóc, bà đã nhìn thấy trước điều này. Huy chọn "vũng lầy của chúng ta":
Theo em xuống phố trưa nay, đang còn chất ngất cơn say
Theo em bước xuống cơn đau, bên ngoài nắng đã lên mau
Cho nhau hết những mê say, cho nhau hết cả chua cay
Cho nhau chắt hết thơ ngây, trên cánh môi say
Trên những đôi tay, trên ngón chân bước về tình buồn, tình buồn...
Huy chuyển qua làm freelance để được tự do. Đó là một sự mạo hiểm nhưng Huy đã quá rõ những giới hạn của đồng tiền. Anh không cần quá nhiều tiền. Do làm việc qua mạng nên Huy tự do muốn đi đâu thì đi. Anh xuôi ngược từ Nam ra Bắc, chỗ này một tháng chỗ kia vài tuần. Rồi anh nghĩ sao mình không về quê, biết đâu gay ở đó hợp với mình hơn thì sao. Huy bỏ ra vài năm lê lết ỏ bãi dương Nha Trang, "làm gái" tứ phương và quen được một số chị em cũng đỡ buồn. Chỉ đỡ buồn vì giữa anh và họ vẫn có một khoảng cách. Vì thật ra Sài Gòn đã ăn vào máu vào tim anh, đâu dễ gì trở lại như ngày nào? Và Huy nhận ra ở chốn quê nhà mình cũng cô đơn như mọi nơi khác.
Hôm nay ngồi giữa chợ tình với những bóng hình qua lại, Huy bàng quang như không thấy ai. Và anh bật Duy Khánh lên nghe bài ca thiếu quê hương:
Đất nào sinh ra tôi mẹ hiền nào cưu mang tôi
Miền nào nuôi thân tôi mà giờ này tôi xa rồi
Này dòng sông phơi nắng kìa đồng ruộng lúa chín vàng
Giờ này đã xa rồi và ngàn đời nhớ Việt Nam
Huy nghĩ thôi đời gay của mình bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Ai cũng chỉ có một thời. Thế hệ bây giờ là những chuyên gia lập kèo qua các ứng dụng. Huy không chơi được trò đó, ngó vậy mà nó đòi hỏi nhiều kỹ năng. Nói vậy nhưng trong máy tính bảng của anh có đủ hết, từ Blued tới Grindr tới Tinder. Và rồi bản tính tò mò của Huy thắng thế khi có tên kia vào hỏi anh có chơi Bɖʂʍ không.