Chương 1
(1)
- " Anh, em có thai rồi" Cô hớn hở cầm tờ giấy xét nghiệm khoe với anh.
- " 200 triệu, phá nó đi"
- " Nhưng nó là con anh, anh không thể tàn nhẫn như vậy được."
- " Tôi nói phá là phá, nó không xứng đáng làm con tôi"
- " Nhưng con chúng ta là một sinh linh mà, anh không được tàn nhẫn như vậy."
Ánh Yên đau đớn nhìn hắn, cái đầu nhỏ của cô lắc nguây quầy, hai hàng lệ trên đôi mắt cô không ngừng chảy dài, cô nấc nghẹn thành tiếng, cô thật sự không muốn bỏ con.
- " Một con đĩ như cô mà cũng có tư cách có thai với tôi sao, tôi không muốn có con với cô, đứa trẻ sinh ra sẽ là nỗi nhục đối với tôi" Hắn lạnh lùng nói.
- " Em xin anh mà, đừng bắt em bỏ con"
Cô quỳ xuống đất cầu xin hắn, Phong Hạo trầm ngâm nhìn cô, đứa trẻ trong bụng cô là một phút lầm lỡ trong một lần uống say hắn đã gây nên. Hắn tưởng cô là vị hôn thê của mình nên không tự chủ được mà hãʍ Ꮒϊếp cô. Hắn luôn xem cô là một con đĩ vì tiền mà cặp kè với hết người này đến người khác, hắn không muốn có một đứa con cho cuộc tình bẩn thỉu này.
- " Tôi nói bỏ là bỏ, nếu không tôi sẽ gϊếŧ nó"
- " Anh ác lắm, tại sao anh lại làm như vậy, nó cũng là con anh mà... Đã vậy tôi sẽ rời khỏi đây mà không cần một xu nào hết"
" Chát" hắn tát cô, đau, đau lắm vết thương hiện rõ trên da thịt, hắn rạch vết thương trong lòng cô, nơi đó vừa đau vừa tan nát.
- " Thích chống đối tôi? Đã vậy thì cô cứ giữ lại nếu cô muốn, nhưng nên nhớ đứa con dơ bẩn này tôi không cần"
Hắn bỏ đi, cô lại khóc nước mắt cô rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, vỡ vụn và biến mất.
Yêu làm gì để rồi nhận toàn nỗi đau, bên hắn mấy năm nay cô nhận được gì, hắn chỉ xem cô như một con đĩ, một con rối, chơi chán rồi hắn lại bỏ.
" Bạch Phong Hạo anh nhất định phải nhớ ngày hôm nay... ngày anh bắt tôi bỏ đứa trẻ này, ngày hôm nay anh bắt một đứa trẻ chưa thành hình hài sinh ra không danh phận. Ngày hôm nay anh làm tổn thương Yên Yên này, và anh nên nhớ kể từ ngày hôm nay tình yêu của tôi cũng đã chết"
Cô lau nước mắt bước đi khỏi căn nhà đó...
--------------
7 năm sau