Chương 9
(9)
Cô nói xong thì dẫn con bước đi bỏ lại hắn một mình. Hắn biết mình sai, hắn cũng biết đây là cái giá mà hắn phải trả, hắn cũng không trách cô, hắn mong rằng qua thời gian những gì hắn làm sẽ khiến cô dần tha thứ cho hắn.
Cô dẫn con bước về, hôm nay tâm trạng cô không vui thì lại gặp hắn, hắn làm những việc khiến cô bực mình, hắn mang con cô đi mà không hỏi ý cô, hắn còn nhắn tin bảo cô đến đó, hắn tưởng làm vậy là cô sẽ vui nhưng cô cảm thấy những việc hắn làm, những câu hắn nói thật ghê tởm.
Mỗi lần gặp hắn cô lại nhớ đến cái quá khứ đau buồn trước đây, cô lại nhớ đến những quãng thời gian sống không bằng chết đó. Tim cô bỗng nhói lên là vì cô thấy nhục hay là vì cô còn yêu hắn? Chính cô cũng không biết nữa.
Vừa về đến nhà, cô mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, hai đứa con cũng ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô buồn, Minh Quân hỏi:
- " Mẹ buồn sao, chú đó làm mẹ buồn à?"
- " Không phải, mà nay hai con không được đi với người đó nữa biết không? "
- " Chú đó là gì của mẹ, con thấy chú đó cũng không phải người xấu cũng không có ý hại bọn con..."
- " Đúng đấy mẹ, rốt cuộc hai người có quan hệ gì, chú đó là gì của con? " Minh Quân lớn giọng hỏi mẹ, cậu muốn biết sự thật về người đó, người đó có quan hệ gì với mẹ con cậu?
- " Hai đứa nghe rõ đây, đó là người 7 năm trước đã bỏ rơi mẹ con mình, người định gϊếŧ các con khi còn trong bụng mẹ..." Cô nói xong thì không kìm được nước mắt mà khóc, cô vốn dĩ không muốn các con mình biết chuyện này nhưng hai đứa muốn biết, cô nghĩ cũng không nên giấu nữa. Cô không định nói là vì cô muốn con cô cứ xem như bố mình đã mất để chúng nó có cuộc sống tốt hơn, cô không muốn các con còn nhỏ đã nghĩ là đứa trẻ bị bố bỏ rơi, bị người bố độc ác nói là không xứng, không muốn có đứa con này... Cô sợ con mình sẽ thiếu tình thương, sợ các con bị bạn bè trêu chọc sẽ tự ái nên cô cố gắng bù đắp cho con.
- " Mẹ... mẹ còn yêu ông ta sao, sao mẹ lại khóc"
- " Mẹ không có... mẹ khóc là vì thương các con của mẹ..." Cô nghẹn ngào nói
Rồi Minh Quân lại ngồi bên cô, lặng lẽ lấy khăn lau nước mắt cho cô
- " Mẹ đừng khóc... ông ta không xứng đáng đâu... Bọn con không buồn đâu, chỉ cần có mẹ là đủ rồi..."
Nghe đứa con nhỏ nói cô càng khóc hơn, cô cảm động trước câu nói của đứa con, nó còn nhỏ mà đã ra dáng người lớn thực sự, ra dáng đàn ông trong nhà.
- " Anh... cứ để mẹ khóc đi, khóc hết hôm nay rồi mẹ con mình sẽ sống thật tốt..."
Cô òa khóc ôm lấy hai đứa con nhỏ, cô chỉ cần tụi nó thôi, tụi nó chính là cả thế giới, là nguồn sống của đời cô, không có các con cô cũng không biết mình sẽ ra sao nữa.
Đọc truyện
ngôn tình 18+ tại website [ MyTruyen (dot) com ]
Những ngày tiếp theo cô hạn chế gặp hắn, cô tránh mặt hắn mọi lúc mọi nơi, ít gặp hắn cô cũng bớt đau khổ, rồi mẹ con cô sẽ quên hắn đi..
Hôm nào cũng vậy, cô cố gắng về sớm để đón con, cũng may là hai đứa con cô rất ngoan hôm nào cũng đợi cô ở cổng trường. Như thường lệ chiều hôm đó đi làm về cô cũng đi đón con nhưng không thấy con đâu hết, hỏi bảo vệ thì biết cả trường đã về hết rồi. Lòng cô vừa lo lắng vừa bất an bình thường hai đứa rất ngoan không đi đâu cả, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh chạy nhà tìm vì nghĩ có lẽ chờ cô lâu nên hai đứa đã đi bộ về. Nhưng về đến nhà thì cũng không thấy. Cô nghĩ đến tên Phong Hạo kia, hôm nay hắn về sớm có lẽ hắn đã dẫn con cô đi chơi rồi. Cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho hắn, hắn vừa nhấc máy thì cô đã hét to:
- " Con tôi... anh mang con tôi đi đâu rồi"
- " Con? Em nói gì anh không hiểu? "
- " Tôi nói anh dẫn hai đứa con tôi đi đâu rồi..." Cô hét lên, cô rất bực với trò đùa và sự giả nai của hắn
- " Anh có dẫn đâu, từ hôm đó đến giờ anh có gặp con lần nào đâu."
- " Đừng có giả bộ, chỉ có anh thôi. Anh mang nó về đây cho tôi... đi.. con tôi nó không... có tội... " Cô bắt đầu khóc, cô không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, cô rất sợ hắn sẽ làm hại con.
- " Em bình tĩnh... nói cho anh nghe đi con có chuyện gì hả? " Đầu dây bên kia cũng bắt đầu cuống lên khi nghe tiếng khóc của cô....