Chương 8
(8)
Hắn đơ người sau câu nói đó, hắn không ngờ một đứa trẻ 6 tuổi lại có thể nói những câu này... Hắn cảm nhận được tình thương của cậu nhóc dành cho mẹ trong câu nói đó, lòng hắn vừa ân hận, vừa xót xa, lại vừa thất vọng vì không biết làm cách nào để sửa sai, mọi hi vọng tha thứ, bù đắp cho mẹ con cô đều biến mất khi hắn nghe câu đó. Nhưng thôi còn cơ hội thì hắn cứ cố gắng vậy, được đến đâu thì đến.
- " Mình đi thôi hai đứa" Hắn nói vờ như không quan tâm đến những lời trước đó.
Hắn dẫn hai đứa nhỏ đến một quán ăn rồi cho hai đứa gọi món xong xuôi rồi hắn nhớ đến lời hứa
- " À... quên mất hai con muốn uống trà sữa vị gì, để chú đi mua" Hắn nhìn hai đứa một lượt rồi hướng mắt về phía Minh Quân.
- " Tôi uống vị socola..." Thấy hắn nhìn thì cậu bé cũng trả lời
- " Vậy còn con? " Hắn quay sang nhìn Minh Khang.
- " Tôi muốn uống vị cacao, chú nhớ mua loại trân châu đường đen nha, nghe nói ngon lắm mà tôi chưa được uống..." Minh Khang kháu khỉnh đáp, cậu bé có vẻ ít khi uống nhưng rất sành về trà sữa.
- " Ừ, hai đứa ngồi đây ăn trước đi rồi đợi chú nha. Lát chú về liền, hôm nay mẹ con về muộn lắm... "
Hắn vừa nói vừa xoa đầu hai đứa nhỏ rồi bước đi, hắn vốn lấy thích xoa đầu người khác nhất là trẻ nhỏ. Mặc dù hai cậu bé kia giận dữ nhưng hắn vẫn làm.
Hắn đi tầm 30 phút thì về, hắn lấy máy nhắn tin cho cô, rồi ngồi nhìn hai đứa trẻ ăn uống ngon lành hắn rất vui. Hắn nhìn hai đứa rồi tự cười một mình, hắn nghĩ giá như có thêm cô ở đây thì vui biết mấy.
- " Sao chú không ăn đi" Thấy hắn không đυ.ng đũa, Minh Khang nói với hắn.
- " À, chú không đói... hai đứa cứ ăn đi..."
- " Sao tự nhiên chú tốt với bọn tôi thế, trong thức ăn không có độc đấy chứ..."
- " Nếu các con muốn sau này... chú sẽ tốt với các con hơn nữa... nếu các con thích thì ngày nào chú cũng dắt các con đi ăn có được không...?"
Hắn mỉm cười nhìn hai đứa trẻ vừa thông minh, vừa đáng yêu lại kháu khỉnh trước mặt, lòng hắn vô cùng hạnh phúc vì được làm ba của hai đứa trẻ này, nhưng cuối cùng hắn lại đánh mất....
- " Không cần đâu, mẹ tôi bảo ở đời không có ai cho không ai thứ gì cả, chú làm gì chắc cũng có mưu đồ của chú, hôm nay thay lời cảm ơn nên bọn tôi mới đáp ứng yêu cầu của chú thôi..." Minh Quân đáp, cậu bé dù rất nhỏ nhưng lúc nào cũng ra dáng người lớn, một người anh che chở bao bọc em
- " Ừ, vậy lần sau chú sẽ rủ mẹ các con đi cho yên tâm, mà hai con tên gì, gặp lâu rồi mà chú chưa biết tên hai con nữa."
- " Tôi tên Minh Quân còn đây là em tôi Minh Khang..."
- " Tên đẹp quá... người hai đứa cũng đáng...."
" Bụp" Hắn chưa nói hết câu thì nghe thấy âm thanh lạ, theo thói quen hắn quay lại nhìn, thì ra là cô.
- " Ánh Yên, em về rồi sao, lại đây ăn cùng anh và hai đứa đi..."
- " Ai cho phép anh dẫn con tôi đi ăn, anh có ý gì" Cô tức giận nhìn hắn.
- " Anh không có ý gì cả, anh sợ em về muộn, hai đứa đói nên muốn dẫn hai đứa đi ăn... em đừng giận" Hắn cố gắng giải thích để mong nhận được sự tha thứ từ cô.
- " Anh nghĩ anh xứng để dẫn con tôi đi ăn sao? Lại còn nhắn tin cho tôi bảo tôi đến, anh làm vậy anh nghĩ là tôi sẽ vui vẻ sao?"
Cô lạnh lùng nói, cô không hiểu rốt cuộc hắn muốn gì, hắn gây ra cho cô bao nhiêu đau khổ, hắn phá hoại cuộc đời cô, hắn bắt cô bỏ con rồi giờ hắn tỏ vẻ muốn quay lại, hắn nghĩ là hắn xứng sao.
- " Anh xin lỗi, tại anh nhớ con nên..." Hắn ấp úng nhìn cô, hắn biết hắn sai rồi. Cô nói đúng là hắn không xứng...
Từ khi cô bỏ đi, hắn rất hối hận, hối hận vì đã làm tổn thương cô, bỏ rơi mẹ con cô. Hắn hận chính bản thân mình không nhận ra cô là một cô gái tốt. Cuối cùng đến lúc hắn nhận ra hắn cần có cô thì cũng là lúc cô không cóng bên hắn nữa. Hắn rung động trước cô từ lúc nào chính hắn cũng không biết, hắn nhớ đến những bữa cơm cô nấu, những gì cô làm cho hắn.... Tim hắn chợt nhói lên, hắn biết đau rồi, một cô gái tốt như vậy mà trước đây hắn không biết trân trọng... Nhưng hắn càng hối hận hơn khi ngày ấy hắn sỉ nhục cô, bắt cô bỏ con, đòi gϊếŧ con, còn nói rằng nó không phải là con hắn, nhưng giờ hắn mới nhận ra người không xứng là hắn.
- " Tôi nói cho anh biết, kể từ khi anh bỏ rơi mẹ con tôi, ngày anh bắt con tôi sinh ra không một danh phận, cái ngày anh sỉ nhục, làm tổn thương tôi... thì cái ngày đó tình yêu của tôi dành cho anh và cả Lâm Ánh Yên nhu nhược của ngày xưa cũng đã chết rồi..."