Chương 7
(7)
Hắn tự nhủ với lòng mình sẽ không để mất mẹ con cô nữa, cô là một cô gái tốt vậy mà trước đây hắn lại không biết trân trọng, hắn cảm thấy những lời hắn nói, những việc hắn làm tội lỗi đầy mình.
- " Em có thể đối xử với anh như bao người khác được không? " Hắn nhẹ nhàng nói với cô.
- " Anh nghĩ anh xứng sao?" Cô cười khẩy nhìn hắn, hắn không những bỏ rơi mẹ con cô mà bắt cô bỏ con, đòi gϊếŧ con. Hắn nghĩ hắn xứng để cô đối xử tốt sao?
- " Không có gì nữa thì tôi đi xem mọi người làm việc thế nào đây"
Nói xong thì cô bước đi, bỏ lại hắn một mình, hắn suy nghĩ vẩn vơ một lúc rồi bước lại bàn làm việc, nhưng hắn không thể nào tập trung làm được, hắn lại nghĩ đến cô, đến hai đứa nhóc kháu khỉnh đó, hắn lại chạnh lòng. Hắn không hiểu tại sao mình lại làm như vậy...
Cuối buổi làm lấy xe đi theo cô, hắn muốn theo xem cô ở chỗ nào, cuộc sống của ba mẹ con cô có tốt không.... Rồi hắn thấy cô rẽ đến một trường tiểu học để đón hai cậu nhóc, hắn cũng vui mừng vì thỉnh thoảng có thể đến đó gặp con.
--------------
Chiều hôm đó, hắn về sớm hơn thường lệ, hắn lái xe đến cổng trường đợi, cổng trường vẫn chưa tan, anh mang xe đi gửi rồi quay lại đó đợi.
Một lúc sau thì tiếng trống trường cũng vang lên, hắn không biết lịch học của hai cậu nhóc nên không biết hôm nay có học không nhưng hắn vẫn đợi. Chờ một lúc khi trường tan gần hết thì hắn gặp hai cậu bé đang bước ra, vừa ra đến trường thì Minh Quân làm đứt dây cặp, cậu bé cúi xuống làm nhưng không được, thấy vậy hắn lại gần nói:
- " Để chú giúp con" Vừa nói anh vừa lấy chiếc cặp.
- " Lại là chú sao? Sao lúc nào cũng gặp chú thế?" Minh Khang ngồi bên cạnh lên tiếng.
- " Sau này chú còn muốn gặp hai con nhiều hơn nữa..." Hắn nhẹ nhàng buông cái cặp ra xoa đầu hai đứa.
- " Đã nói đừng có xoa đầu rồi mà, mẹ tôi bảo là con trai không được để người khác xoa đầu" Minh Quân tức giận đẩy tay hắn ra.
- " Ừ, chú xin lỗi.... à cặp xong rồi nè, con đeo xem được không?" Anh đưa cặp cho thằng bé.
Minh Quân đeo cặp lên vai rồi kéo cậu em bước đi, vì mẹ chưa đến nên hai đứa lại chỗ bóng mát đứng chờ. Thấy vậy hắn cũng lại gần hỏi:
- " Chú sửa cặp giúp con, con không cảm ơn sao?"
- " Chú tự nguyện mà, tôi đâu có nhờ chú giúp"
- " Nhưng dù sao thì chú cũng giúp cháu... cháu phải cảm ơn chứ"
- " Nhưng mẹ tôi nói người ta giúp mình chưa hẳn người ta đã tốt... tất cả đều phải đề phòng tránh bị đánh sau lưng." Minh Quân quả quyết nói.
Hắn sững người khi nghe xong câu nói đó, tại sao cô lại dặn con những điều này, ít ra nói là trẻ con thì phải cho nó một chút niềm tin vào cuộc sống chứ. Có phải cô đã bị tổn thương nên mất đi niềm tin không, càng nghĩ hắn lại càng hối hận.
- " Ừ, mẹ con luôn đúng, cho hãy thay từ cảm ơn bằng một việc khác đi... được không?" Hắn mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ.
- " Việc gì, chuyện chú giúp tôi cũng đâu có gì to tác đâu..." Minh Quân ngạc nhiên nhìn hắn rồi nhìn Minh Khang đang đứng bên cạnh, cả hai đứa cũng không hiểu ý ông chú già kia là gì.
- " À, đơn giản thôi... mẹ các con cũng chưa đến đón... hay các con sang quán bên kia ăn cùng chú đi, chú đói mà ngại đi ăn một mình quá"
- " Tại sao lại mời chúng tôi đi ăn, chú có ý gì?" Cả hai đồng thanh trả lời.
- " Không có ý gì cả, chỉ là chú thấy bên cạnh quán ăn có quán trà sữa nên..."
Hắn vừa nói vừa cười nham hiểm, hôm trước hắn tình cờ nghe được hình như hai đứa có vẻ thích trà sữa nên hắn dùng chiêu này, hi vọng sẽ thuyết phục được hai đứa đi ăn cùng mình.
- " Được thôi, không biết chú với mẹ tôi có chuyện gì nhưng vì giờ bọn tôi đói nên tạm tin chú vậy..." Minh Khang lên tiếng, nghe đến trà sữa cậu bé rất thèm, từ khi về nước đến giờ cậu cũng chưa uống.
- " Thế mới ngoan chứ..."
- " Nhưng tôi nói cho chú biết nếu chú làm gì có lỗi với mẹ tôi thì tôi sẽ không tha thứ cho chú đâu, đừng có lấy mấy trò ăn uống ra mong muốn chuộc lỗi..." Minh Quân lên tiếng ngắt lời.
Hắn đơ người sau câu nói đó, hắn không ngờ một đứa trẻ 6 tuổi lại nói những câu này....