Chương 6
(6)
Minh Khang chạy vội về nhà cầm bịch BVS trên tay, cậu bé hớn hở gọi mẹ:
- " Mẹ ơi con mua về rồi" Vừa nói cậu bé vừa đưa bịch BVS cho mẹ
- " Con mua loại này sao, đúng loại mà lúc ở Việt Nam mẹ hay dùng... mà sao con biết vậy, nãy con có hỏi mẹ đâu." Cô ngạc nhiên nhìn đứa con nhỏ.
- " À, con gặp cái chú hôm trước trong siêu thị, chú đó lấy cho con... nói là mẹ hay dùng loại này."
Nghe nói xong cô có vẻ bất ngờ, thì ra là hắn ta sao, sao hắn ta vẫn còn nhớ, hắn từng vô tâm không quan tâm gì đến cô cơ mà, sao hắn lại biết? Không chắc đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi..
- " Ừ, con lên gọi anh dậy rồi hai đứa bảo nhau học đi..." Cô vừa nói vuốt tóc cậu bé
- " Mà mẹ với chú đó có quan hệ gì, tại sao chú đó biết nhiều thứ về mẹ thế... còn nói là ba của con nữa..."
- " Con có nghe mẹ nói không, con không có ba... chỉ mình mẹ sinh ra các con... Từ nay đừng có mẹ câu đó nữa, biết không?"
- " Con xin lỗi mẹ, con không cần ba đâu... Con lên gọi anh đây"
Cô chua xót nhìn đứa con bé bỏng, đáng lý ra nó sinh ra cũng phải có một gia đình hạnh phúc, có cả bố lẫn mẹ giống bạn bè... Nhưng hai đứa con cô lại không may mắn có được điều đó, từ khi chưa thành hình hài đã bị người cha tàn nhẫn kia ruồng bỏ. Xuống mấy năm qua cô cố gắng bù đắp cho con, cố gắng làm tròn trách nhiệm đối với con, cô vừa làm cha vừa làm mẹ, vất vả bao nhiêu cũng phải cố gắng. Nhưng có lẽ cũng không đủ được một phần tình thương của cha trong lòng tụi nhỏ.
Cô nghĩ lại những chuyện đã qua thì cảm thấy có chút đau lòng, cô trách mình quá ngu ngốc đi tin cái loại người như hắn. Cô tin rằng chỉ cần cô yêu thật lòng thì cô sẽ giữ được hắn, cô từng nghĩ chỉ cần cô cho hắn cảm giác hạnh phúc và bình yên thì anh sẽ ở bên cô. Cô đã từng nghĩ hắn cũng yêu cô nhưng cuối cùng hắn lại bỏ rơi mẹ con cô để chuẩn bị đính hôn với người khác.
Càng nghĩ cô lại càng thấy loại người như hắn thật ghê tởm, cô hận hắn, hận chính bản thân mình vì trước đây đã yêu hắn.
-------------
2 ngày sau
Hôm nay cô chính thức đi làm sau 10 ngày về nước, cô làm quản lý của một chi nhánh ở đây cùng với hai người nữa nhưng cô cũng chưa biết hai người đó là ai. Nghe nói chi nhánh đang mở rộng nên cần thêm quản lý nên cô được điều về nước.
Đứng trước cửa công ty cô vô cùng bất ngờ, đó là một công ty tuy nhỏ nhưng rất đẹp. Cô bước vào để gặp quản lý chính ở đây.
Đứng trước cửa phòng cô do dự gõ cửa, cô tò mò xem người bên trong là ai.
" Cốc...cốc"
- " Mời vào" một giọng nói bên trong phát ra, cô nghe tiếng thì đẩy cửa ra bước vào.
- " Chào anh, tôi được điều từ Singapore về làm quản lý ở đây" Cô bất ngờ nói, người kia đang gục đầu xuống bàn nhưng nghe cô nó thì ngẩn mặt lên và bắt gặp ánh mắt cô gái đó đang nhìn mình.
- " Là... là...em sao? " Hắn bất ngờ lắp bắp.
- " Tại sao lại là anh?"
Cô cũng bất ngờ với người đàn ông trước mặt, cô không nhờ lại gặp hắn trong hoàn cảnh này... Hắn với cô sẽ làm quản lý cùng nhau ư, cô không muốn chút nào. Nghĩ đến sau này ngày nào cũng giáp mặt với cái loại như hắn thì máu trong cô lại sôi lên. Cô có ý định nghỉ việc nhưng nghỉ rồi thì biết xin ở đâu, còn chỗ nào ngon hơn chỗ này.
- " Ừ là anh, anh chính là quản lý chính ở đây... Rất vui được làm việc với em" Hắn vui sướиɠ đứng dậy tiến lại chỗ cô đưa tay ra, muốn bắt tay với cô
- " Khỏi, bắt tay với anh vinh hạnh cho tôi quá..."
- " Sao em lạnh lùng với anh vậy... anh chỉ muốn..."
- " Tôi nghĩ từ giờ ngoài công việc chúng ta không nên gặp nhau cũng không nên làm mấy thứ vô ích..." Hắn chưa nói xong thì bị cô ngắt lời, cô rất tởm trước thái độ vui vẻ chào đón cô của hắn.
Nghe cô nói dù là những câu không mấy vui vẻ gì nhưng trong lòng hắn rất vui vì ít ra hắn còn cơ hội đến với cô, có cơ hội để gặp cô mỗi ngày. Hắn tin một ngày nào đó vì con cô sẽ thay đổi mà quay lại bên hắn.
" Ánh Yên, tha thứ cho anh... anh hứa sẽ bù đắp cho mẹ con em."