Chương 4
(4)
Hai đứa trẻ ôm bụng cười " Ông chú già ngu ngốc, ông dám đùa với mẹ cháu, sờ đầu cháu thì không xong đâu"
Hắn bất ngờ trước hành động của cô, Ánh Yên hiền lành từng quỳ xuống xin hắn đừng bắt cô bỏ con của 7 năm trước đâu mất rồi. Tại sao lại thay đổi nhanh như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao năm ấy cô lại bỏ đi, hắn sắp mềm lòng rồi cơ mà? Ánh Yên bây giờ sao lại khác thế? Có phải hắn đã nhìn nhầm, nhưng không rõ ràng là đúng, vết bớt trên tay cô thì không thể nhầm với ai được? Còn hai đứa nhỏ kia là con hắn, cũng tầm 6 tuổi rồi, chẳng phải đúng là những người hắn cần tìm sao?
- " Xin lỗi em, nhưng chúng ta có thể nói chuyện một lát được không? "
- " Chúng ta thì có chuyện gì để nói?" Cô cười khẩy, ngước mắt lên nhìn hắn
- " Chuyện của 7 năm trước, anh muốn xin lỗi mẹ con em..."
- " Một lời xin lỗi thì giải quyết được cái gì, anh không xứng? " Cô bắt đầu nhớ ra, từng dòng ký ức ùa về trong đầu cô, thì ra hắn là người 7 năm trước đã bỏ rơi cô, bắt cô phải bỏ cái thai.
Cô nhớ lại, trước đây cô từng yêu hắn, vì hắn mà làm biết bao nhiêu việc nhưng đổi lại cô chỉ là một thứ đồ chơi của hắn. Cô nhớ đến lần quỳ xuống cầu xin hắn cho cô giữ lại con. Cô cảm thấy thật nhục nhã, tại sao trước đây cô lại đi cầu xin cái loại cầm thú như hắn. Cô hận hắn nhưng con cô không có tội nên cô vẫn sinh nó ra nuôi dạy nó đoàng hoàng tử tế. Hai đứa con cô mang trong mình dòng máu của hắn là nỗi nhục lớn nhất đối với cô.
Tất cả mọi chuyện tưởng chừng như sau vụ tai nạn "thập tử nhất sinh" đó cô đã quên hết rồi nhưng hôm nay gặp hắn, hắn đã nhắc lại cho cô nhớ, về tháng ngày yêu hắn đến nhục nhã đó...Hắn lại có ý muốn cô tha thứ ư? Không bao giờ?"
- " Anh xin lỗi, trước đây anh sai rồi, anh có lỗi với em và con..."
- " Chẳng phải anh từng nói, nó không xứng làm con anh sao, con tôi nó cũng không có người bố như anh..."
Hắn im lặng không nói nên lời, hắn biết mình có lỗi, hắn biết mình đã sai thật rồi.
- " À chẳng phải lúc đó anh cũng vị hôn thê rồi sao? Chắc con anh cũng lớn rồi thì tìm mẹ con tôi làm gì..."
- "Anh chưa cưới vợ.... cô ấy phản bội anh, anh chia tay từ khi em mới bỏ đi... từ khi em đi, anh cũng chưa quen ai hết..."
- " Việc đó cũng chẳng liên quan đến tôi, chúng ta cứ xem như không biết đi... Đi thôi con"
Cô vừa dắt hai đứa nhỏ đi thì bị hắn túm tay kéo lại:
- " Xin em, cho anh một cơ hội đi mà... Anh chờ ngày này lâu lắm rồi anh rất nhớ mẹ con em..."
- " Bỏ tôi ra, đừng làm phiền tôi nữa..."
- " Anh xin em, tha thứ cho anh đi mà... Anh muốn ở bên bù đắp cho em và con"Hắn vừa nói vừa níu bàn tay cô.
- " Bây giờ buông ra hay là muốn ăn một chiếc guốc nữa... "
Hắn bật cười nhìn cô " Sao em bạo lực vậy, còn đâu là Ánh Yên ngày xưa của anh nữa?"
Hắn không hiểu điều gì đã khiến cô thay đổi như vậy, vì cô đã quá tổn thương chăng? Cái hắn muốn bây giờ có phải là một Ánh Yên ngày xưa, có phải gặp lại cô khiến hắn thất vọng.
- " Bạch Phong Hạo, tôi của ngày xưa đã chết rồi... Tôi ghét nhất là những người mặt dầy như anh..."
Cô nói xong thì bỏ đi, hắn đứng ngẩn người nhìn. Người hắn tìm bấy lâu nay đã gặp nhưng hắn lấy tư cách gì để giữ lại, vợ đẹp con ngoan nhưng chỉ một phút nông nổi khi xưa mà hắn đã đánh mất.
Hắn đang đứng ngẩn ngơ thì một đứa bé lại vỗ vai hắn:
- " Muốn làm bố tôi sao không dễ đâu"
- " Con..."
Hắn đang định nói gì đó thì đứa trẻ kia cũng bỏ chạy theo mẹ. Đứa trẻ này chẳng phải rất nhanh nhẹn, thông minh, kháu khỉnh... y như bản sao của hắn lúc nhỏ sao? Vậy mà hắn lại lỡ đánh mất, nhưng hắn quyết không bỏ cuộc, hắn tin một ngày nào đó cô sẽ tha thứ cho hắn.