Chương 3
(3)
Ba mẹ con bắt taxi về địa chỉ căn hộ mới mua của mình.
Căn hộ nằm giữa trung tâm thành phố đầy hoa lệ, căn hộ có ba phòng ngủ riêng, có một phòng khách và một nhà bếp rộng rãi, rất thích hợp cho hộ gia đình tầm 4 -5 người vì nó rất thoải mái. Nhưng căn hộ này là quá thoải mái với ba mẹ con Ánh Yên rồi. Từ ban công có thể ngắm được thành phố, ban đêm ban công mát rượu thích hợp để ngắm trăng cho các cặp tình nhân.
Vừa về đến nhà cô đi tắm rồi ngồi lên ghế sofa phòng khách xem phim, mặc cho hai đứa nhỏ đang tất bật lau dọn nhà cửa.
Minh Quân cầm cây lau nhà ra dáng vẻ của một người đàn ông thực thụ, cậu bé tiến về phía cô.
- " Mẹ, mẹ không dọn nhà cửa sao" Vừa nói nhưng cậu bé cũng vừa lau hết sức chuyên nghiệp như kiểu được huấn luyện từ nhỏ vậy.
- " Bọn con dọn đi, mẹ chỉ là đang huấn luyện tụi con, đàn ông là phải biết làm việc nhà, để sau này còn san sẻ và giúp đỡ vợ. Vợ các con sinh ra là con gái đã thiệt thòi lắm rồi hơn nữa bây giờ thời đại bình đẳng phụ nữ phải đi làm, sinh con, dọn dẹp nhà cửa rồi lo cho chồng cho con... chẳng phải là sẽ vất vả lắm sao? Cứ cố gắng đi sau này còn giúp đỡ vợ, Khang con thấy mẹ nói đúng không? "
Nghe thấy mẹ gọi Minh Khang đang lau cửa sổ thì quay lại nhìn cô, gật đầu:
- " Đúng, mẹ nói gì cũng đúng"
- " Đấy, con nghe em con nói chưa" Cô hất cằm kiêu ngạo.
Minh Quân mặt lạnh đáp: " Mẹ làm biến thì có... không biết kiếp trước con ăn ở thất đức lắm hay sai mà kiếp này phải làm con của mẹ nữa"
- " Cái này sai hoàn toàn, con tu tâm tích đứng lắm mới được làm con của người vừa đẹp vừa thông minh như ta, các con phải tự hào về mẹ các con"
Minh Quân và Minh Khang im lặng không nói, bệnh tự cao của Ánh Yên lại tái phát không biết khi nào mới chữa khỏi nữa.
- " Mà hai đứa nhanh lên mẹ dẫn đến nơi này"
Cô đợi hai đứa con lau nhà bà cửa xong thì cô dắt hai đứa đến trung tâm mua sắm cô muốn mua cho hai con ít quần áo và sách vở để chuẩn bị nhập học. Khi mua xong ra ngoài thì Minh Khang níu tay cô:
- " Mẹ dẫn con đi uống trà sữa đi, hai năm rồi con chưa uống, con thèm quá..."
- " Không được... đàn ông không được nghiền trà sữa, hai đứa phải đi uống bia với mẹ."
Cô đang định kéo tay hai đứa đi thì gặp một người đàn ông lạ xuất hiện, trên tay hắn ta cũng xách một túi đồ. Nhìn người này cô cảm thấy rất quen hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi.
- " Lâm Ánh Yên, là em sao? " Người đàn ông lạ nhìn một lần từ đầu xuống chân cô
- " Anh là ai? Tại sao lại biết tên tôi? Tôi có quen anh đâu? " Cô ngạc nhiên nói.
- " 7 năm qua em đã đi đâu, em có biết anh tìm em khắp nơi không? "
- " Anh bị điên à? Rốt cuộc anh là ai mà biết tên tôi?"
- " Mới có 7 năm mà em đã quên anh rồi sao, em không nhớ một chút nào về anh hết à"
- " 7 năm rồi đó ông nội, bảo sao tôi quên anh..."
- " Được rồi, từ từ em sẽ nhớ anh là ai thôi. Mà hai đứa trẻ này là con anh sao, cũng có nét giống anh đấy" Hắn cười đưa hai tay xoa đầu hai đứa nhỏ.
" Bốp" cô phi guốc vào mặt hắn.
- " Anh là cái thá gì mà sờ đầu con tôi còn nói nó là con anh... nói cho anh biết con tôi nó không có bố, bố nó chết rồi"
Hai đứa trẻ nghe vậy ôm bụng cười. " Ông chú già ngu ngốc, ông dám đùa với mẹ cháu, sờ đầu cháu thì không xong đâu"