Chương 2
(2)
7 năm sau
Tại sân bay người ta thấy ba bóng dáng rất lạ, một cô gái tầm 30 tuổi nhưng vẫn trẻ trung xinh đẹp đang đẩy ba lô đồ, trên người cô là một bộ váy đen sang trọng, một đôi giầy đen, mũ đen, kính đen... Bước bên cạnh cô là hai bé trai tầm 6 tuổi giống nhau y đúc, hai đứa trẻ cũng mặc vest đen, giầy đen và đeo kính đen. Cả sân bay ai cũng nhìn họ không những style của ba mẹ con họ có 1 0 2 mà diện mạo và phong cách của họ cũng khỏi chê. Ba người họ vừa bước xuống cũng làm náo loạn cả sân bay, cô nhìn mình rồi nhìn hai đứa trẻ.
- " Sao hai đứa lại mặc thế này hả, người ta đang nhìn mẹ con mình mất thiện cảm quá."
Hai đứa trẻ liếc mắt nhìn cô:
- " Chính mẹ đã chọn cho chúng con"
Vâng, cô chính là Lâm Ánh Yên của bảy năm trước, còn hai đứa trẻ kia là con của cô trong một lần lầm lỡ với tên Bạch Phong Hạo khốn nạn, hai đứa trẻ kia chính là cái thai mà hắn đã ruồng bỏ 7 năm trước. Đứa lớn là Lâm Minh Quân và đứa nhỏ là Lâm Minh Khanh.
- " Mẹ chọn sao? Sao mẹ không nhớ nhỉ? "
Minh Quân và Minh Khanh mặt lạnh không thèm nhìn cô nữa, cô còn nói sao, cô đã mua hai bộ đồ đó rồi bắt hai đứa trẻ này mặc từ Singapore về nước, cô bảo mặt bộ đồ đó nhìn ngầu, nhưng tại sao cô không nhớ:
- " Ba chúng ta mặc vậy, đứng một chỗ sẽ rất nổi bật được mọi người chú ý, huống hồ mẹ đẹp như vậy, hai con cũng được di truyền chút nhan sắc từ mẹ... chúng ta chẳng phải được nhiều người ngưỡng mộ sao?"
Cô bây giờ đã không còn là một Lâm Ánh Yên nhu nhược, nhan sắc bình thường, hết lòng yêu người khác như xưa mà cô đã trở thành một cô gái xinh đẹp, thành công và có địa vị xã hội, cô được điều về nước để quản lý một chi nhánh công ty nước ngoài ở trong nước.
- " Mẹ tự tin ghê gớm..."
- " Mẹ đẹp thật mà, các con cũng đẹp, nhìn chúng ta mặc ba cây đen thì vừa đẹp vừa ngầu... nãy giờ các con thấy không, bao nhiêu người nhìn chúng ta..."
Nghe cô nói đến đây Minh Quân và Minh Khanh lắc đầu thở dài, hai đứa hết nói nổi mẹ. Bệnh tự cao của Ánh Yên, thuốc nào chữa được đây, nó càng ngày càng nặng khiến hai đứa nhỏ ngày càng khϊếp sợ...