Chương 14
(14)
- " Gài bẫy? Lương tâm anh bị chó tha rồi à? Anh muốn gϊếŧ một mạng người, anh muốn một đứa trẻ sinh ra không có bố, anh muốn ruồng bỏ một đứa trẻ khi nó chưa chào đời... anh có còn là con người không?"
- " Em bình tĩnh, nghe anh nói đã"
Hắn cố gắng giải thích, hắn biết nhắc đến chuyện này là điểm yếu của cô. Cô không muốn ai rơi vào hoàn cảnh của cô lúc trước.
- " Anh làm được thì anh phải chịu trách nhiệm được, đừng giống như những việc anh làm với tôi."
- " Anh xin lỗi... nhưng chưa chắc đứa bé đã làm con anh... thật đấy... em tin anh đi..."
- " Tôi lấy gì để tin anh đây, anh làm thì anh phải chịu trách nhiệm. Anh giải thích với tôi làm gì? Tôi có là gì của anh đâu... "
Cô đột nhiên khóc nức nở, cô tủi thân trước những câu nói của hắn. Cũng đúng thôi, hắn là công tử nhà giàu, ăn chơi thỏa thích, làʍ t̠ìиɦ với ai mà chẳng được... cần gì phải chịu trách nhiệm.
- " Đừng khóc nữa, anh sẽ chứng minh cho em thấy đứa bé kia không phải con anh. Anh làm vậy chỉ vì anh muốn cứu con thôi. Bảy năm vắng em, anh chưa từng làm gì cùng cô gái khác... Anh sẽ chứng minh cho em thấy trong lòng anh chỉ có mẹ con em thôi." Hắn nhẹ nhàng nói, chỉ cần cô tin hắn, bằng mọi giá hắn nhất định sẽ làm cho bằng được.
- " Được, nhưng anh phải hứa với tôi, nếu đứa bé là con anh, anh phải hứa với tôi không được bỏ rơi mẹ con cô ấy."
- " Anh hứa" Hắn nói rồi bước đi, cô lau nước mắt rồi bước lên phòng.
-------------
4 tháng sau
- " Chào cô, tuần sau tôi và Phong Hạo kết hôn, tôi mời cô đến dự nhé" Cố Linh Hoa vừa xoa bụng bầu vừa nói với cô.
- " Không liên quan, sao lại mời tôi, tôi có gì dính đến hai người đâu..."
Cô gượng cười nhìn ả thì ra cái mà hắn nói cô chờ đợi, để hắn chứng minh chính là cái này hay sao? Cô đã mở lòng với hắn, tha thứ cho hắn, tin tưởng, chờ đợi hắn nhưng cuối cùng lại nhận được tấm thiệp hồng của hắn, hắn làm ba của đứa trẻ khác chứ đâu có làm ba của con cô.
- " Là Phong Hạo mời cô đấy, anh ấy nhớ tình xưa nghĩa cũ nên mới mời cô? Cô có thể dẫn thêm hai cậu nhóc đi xem ba nó kết hôn..."
- " Câm miệng lại, hắn ta không xứng làm bố con tôi... Các người không xứng, biến đi cho khuất mắt tôi" Cô xé nát tấm thiệp mời rồi tung lên trước mặt ả.
- " Nói cho cô biết, Phong Hạo không chỉ cưới tôi vì đứa con đâu, anh ấy cưới vì anh ấy yêu tôi... người anh ấy yêu là tôi, không phải cô. Vậy nên cô nên đến đám cưới mà chứng kiến ngày chúng tôi hạnh phúc."
- " Tại sao tôi phải đến, các người có đám cưới hay đám ma cũng kệ không liên quan đến tôi..." Cô cười nhìn ả, lòng cô đau nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ, cố giữ nụ cười trên môi.
- " Hóa ra là cô không dám đến, sợ nhục nhã sao? Cô cuối cùng cũng đâu có giữ nổi anh ấy, không thắng được tôi đâu" Cô ta nhếch mép bước đi.
Cô ngồi bệt trước cửa, nước mắt rơi trên gò má, cô một lần nữa lại rung động trước hắn rồi lại tổn thương. Hắn hết lần này đến lần khác làm tổn thương mẹ con cô, cô cố gắng mạnh mẽ để che lấp đi nỗi đau, nhưng càng mạnh mẽ càng khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô muốn khóc, khóc để quên đi tất cả. Cô đang khóc thì hai đứa con cô Minh Quân và Minh Khang cũng đi học tiếng Anh về.
Thấy cô khóc, cả hai vội lại đỡ cô.
- " Mẹ, sao mẹ lại ngồi đây mà khóc, ai dám bắt nạt mẹ..."
Thấy hai đứa con hỏi, cô lau nước mắt xoa đầu bọn chúng. Cô không hiểu tại sao bọn chúng lại khổ như vậy? Tại sao con cô không có một gia đình đầy đủ như bao đứa trẻ khác. Cô lau nước mắt, giọng nghẹn ngào.
- " Ba các con... lấy vợ rồi, từ nay sẽ trở thành ba của một đứa trẻ khác."
#còn