Chương 11
(11)
Mọi chuyện xảy ra đều khiến Ánh Yên bất ngờ cô không hiểu vì sao cô gái kia lại bắt con mình, cô ta không đòi tiền thì nhằm mục đích gì, cô đang suy nghĩ thì bị một giọng nói cắt ngang...
- " Cô nói đi, con tôi đâu rồi, sao cô lại bắt nó..." Hắn lên tiếng phá vỡ không gian im lặng của ba người.
- " Bảo mình anh đến cơ mà, sao lại dẫn theo cô ta." Cô ta ngạc nhiên hình hắn...
- " Cô ấy là mẹ, cô ấy cũng có quyền gặp người bắt cóc con mình..." Hắn lạnh lùng nói
Hắn vừa nói xong thì cô gái kia cũng tiến lại chỗ hắn, ghé sát tai hắn thì thầm...
- " Chỉ có cách này anh mới chịu gặp tôi, nhưng anh lại dẫn cô ta đến... thì anh đừng mơ mà gặp hai đứa trẻ đó..."
- " Cô... cô... không thả con tôi ra thì tôi sẽ gọi công an... Tội bắt cóc, còn đe dọa gϊếŧ người chắc tội cũng nặng lắm đấy"
- " Haha" Cô ta bắt đầu cười lớn, rồi nói mỉa mai " Tôi đã nói trước rồi, nếu báo công an thì đừng mong gặp bọn chúng, còn hai đứa trẻ kia không phải do tôi bắt... tôi chỉ biết chỗ thôi."
- " Rốt cuộc cô muốn gì?"
Hắn lên tiếng, cô ta sau khi phản bội hắn đi theo người khác thì giờ đây lại quay về cầu xin hắn, tiếp tục chanh dành hắn với cô. Hắn không chịu gặp nên mới bày ra cách này, bắt hắn phải gặp cô ta cho bằng được.
- " Đơn giản thôi, một đêm của anh..."
- " Một chút sỉ diện cô cùng không còn sao? Nghĩ tôi muốn lên dường với loại đàn bà như cô à..." Hắn nhìn cô ta đầy khinh bỉ, hắn tin tưởng cô ta nhưng lại bị phản bội, giờ lại muốn quay về bên hắn, muốn hắn tha thứ đơn giản vậy sao?
- " Tùy anh, không đồng ý thì đừng mong gặp lại bọn chúng..."
- " Chuyện của hai người sao lại lôi con tôi vào?" Cô yên lặng nãy giờ không chịu được nữa liền lên tiếng. Cô không hiểu sao mẹ con mình suốt ngày dính đến loại người như hắn, cũng vì hắn mà con cô mới bị bắt cóc...
- " Cô yên tâm nếu hắn ta nghe lời thì con cô sẽ sớm được thả ra... Phong Hạo ý anh thế nào?"
- " Cô ác lắm, mọi việc cô cứ nhằm vào tôi đi, sao lại lôi bọn trẻ vào chúng nó đâu có tội gì với cô... cô có hiểu nỗi khổ của một người mẹ có con bị người khác bắt cóc không? Chắc không vì cô đã làm mẹ bao giờ đâu?" Hắn nói, hắn dường như không quan tâm đến những gì cô ta nói, hắn nói những gì trong lòng hắn đang nghĩ...
Cô ta nghe xong thì mỉm cười âu yếm nhìn hắn.
- "Phong Hạo, đừng có nói lý nữa, anh chỉ việc trả lời là đồng ý hay là không thôi..."
Hắn quay sang nhìn cô, thấy cô không nói gì. Hắn thật sự không biết mình nên làm gì, hắn muốn cứu con nhưng không muốn làm gì có lỗi với cô, khó khăn lắm cô mới nhờ hắn giúp vậy mà hắn không giúp gì được cho mẹ con cô.
- " Nếu không đồng ý, thì chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi, anh vĩnh viễn không bao giờ được gặp bọn chúng nữa..."
- " Tôi xin anh, cứu con tôi với..." Cô bỗng nhiên khóc rồi quỳ xuống xin hắn, đây là lần thứ hai cô quỳ, một lần là vì xin hắn đừng bắt cô bỏ con, còn lần thứ hai là xin hắn cứu con.
Hắn hoảng hốt vội vàng đỡ cô dậy, lau nước mắt trên mặt cô. Hắn không hiểu tại sao cô lại làm như vậy, tự nhiên hắn thấy có lỗi, tất cả mọi chuyện đều vì hắn mà ra. Hắn đã khiến mẹ con cô phải chịu khổ, hắn hối hận lắm, hắn toàn mang lại đau khổ cho cô.
- " Xin lỗi em... anh vì con chúng ta..."
- " Ân ái thế đủ rồi, anh yêu cô ta lắm sao, hay là thấy có lỗi vì chuyện ngày xưa..."
- " Không phải việc của cô..." Hắn lạnh lùng đáp.
- " Vậy cho tôi câu trả lời đi, muốn hay là không?" Cô ta cười khẩy nhìn hai người...
- " Được tôi đồng ý... một đêm, không danh không phận, không trách nhiệm..."