Chương 10
(10)
- " Em bình tĩnh, nói cho anh nghe, con có chuyện gì hả?" Đầu dây bên kia cũng bắt đầu cuống lên khi nghe tiếng khóc của cô.
- " Tôi đến trường đón con nhưng không thấy con đâu hết, bảo vệ nói cả trường về hết rồi..."
- " Em về nhà chưa, em tìm xung quanh trường xem có thấy con không?" Hắn lo lắng hỏi...
- " Không thấy...có khi nào con tôi bị bắt cóc rồi không..." Cô khóc lớn trong điện thoại.
- " Em bình tĩnh, con sẽ không sao đâu? Giờ em đang ở đâu anh đến liền."
- " Ở nhà..."
- " Ừ, anh tới liền, em cứ bình tĩnh đã."
Hắn nhẹ nhàng an ủi cô, hắn sợ cô nghĩ lung tung rồi lại buồn, lại khóc. Nói chuyện điện thoại xong thì hắn cũng mặc áo khoác rồi đến nhà cô, hắn không hỏi thăm địa chỉ vì hôm trước hắn đi theo mẹ con cô nên đã biết nhà.
Hắn vội vàng mở cửa vào nhà thấy cô đang ngồi trên ghế khóc hắn vội vàng lại bên cô:
- " Anh xin lỗi, anh vô dụng nên không giúp gì được cho em hết..."
- " Sao anh biết nhà tôi mà đến đây..." Cô thấy hắn thì ngạc nhiên hỏi.
- " Chuyện đó từ từ nói sau, bây giờ tìm con trước đã, trước hết anh sẽ báo công an nhờ tìm con... rồi bọn mình sẽ đi tìm mấy quán xung quanh trường xem sao..."
Cô gật đầu đồng ý, lúc đó tâm trí cô hỗn loạn, cô cũng không biết làm cách nào nên đành nghe theo hắn. Hắn gọi điện cho công an rồi đỡ cô ra xe đi tìm con.
Họ cứ tìm cả đêm, hết con phố này đến con phố khác, đến lúc cả hai thấm mệt nhưng vẫn không thấy, gọi hỏi bên công an thì cũng không có tin tức gì. Thương con cô lại khóc, hai đứa con cô rất ngoan, chưa bao giờ dám đi đâu mà không xin phép, không bao giờ dám cãi lời cô... Cô cứ vừa đi vừa khóc, hắn đi bên cạnh vỗ vai cô động viên, không nói, đã quá nửa đêm mà hai người vẫn tìm kiếm nhưng không có một tia hi vọng nào, lúc này hắn nhẹ nhàng nói với cô
- " Cũng khuya rồi, em về nghỉ đi, sáng mai anh đưa em đi tìm con... nhất định con chúng ta đang ở đâu đó thôi..."
Cô lại khóc nấc lên, mệt mỏi ngồi xuống lòng đường, hôm nay trời sáng trăng, không khí yên lành nhưng không hiểu sao lòng cô lại bất an, lo sợ, cô hối hận vì mình quá tham lam công việc không về sớm để đón con.
- " Nếu con có mệnh hệ gì, tôi biết sống sao đây..."
- " Em bình tĩnh lại, đừng nghĩ gì nữa, về nghỉ ngơi đi... nhất định em sẽ tìm thấy con mà." Vừa nói hắn vừa đỡ cô lại lấy xe rồi chở cô về nhà.
Cô mệt nên ngủ trên xe hắn, về đến nhà hắn không nỡ đánh thức cô vì hắn biết khó lắm cô mới ngủ được, hắn cứ ngồi yên trông cô ngủ... Hắn nhìn ngắm gương mặt cô rồi thỉnh thoảng đưa tay kẽ vuốt tóc cô. Hôm nay chắc cô mệt và buồn lắm, hắn chỉ trách bản thân vô dụng không giúp được gì cho cô và con.
Sáng hôm sau, đánh thức hắn là bằng một tin nhắn trong điện thoại, hắn mở ra đọc: " Đúng 20h tối hôm nay đến địa điểm XYZ đường abc gặp tôi, tôi là người đang giữ hai đứa trẻ con anh... Nhớ là chỉ được đến một mình, không được báo cảnh sát, nếu không tôi không chắc có thể giữ được mạng sống cho nó đâu."
Thì ra là một tin nhắn nặc danh, dòng tin hắn khiến hắn hoang mang và lo tụt độ, hắn nhất thời không hiểu người đó là ai, hắn bắt đầu gọi Ánh Yên đang ngủ say bên cạnh, cô cũng giật mình khi thấy mình đang ngủ trong xe hắn, cô bất ngờ hỏi:
- " Tối hôm qua...."
- " À anh thấy em ngủ ngon nên không nỡ đánh thức em, nên anh để em ngủ trong xe anh..."Chưa để cô nói hết câu thì hắn đã vội giải thích.
- " Ừ, bên công an là có tin tức gì của con chưa?" Cô lo lắng hỏi hắn
- " Vẫn chưa, nhưng điện thoại anh có tin nhắn này em xem đi..." Hắn vừa nói vừa mở điện thoại mình lên đưa cho cô.
- " Người đó không phải bắt cóc để đòi tiền sao, rốt cuộc là ai..." Cô lo lắng nói, bình thường người ta bắt cóc vì muốn đòi tiền chuộc, nhưng người này lại không đòi tiền, vậy chắc chắn người ta sẽ muốn những thứ quan trọng hơn tiền nữa...
---------------
Tối hôm đó cô cùng anh đến điểm hẹn, mặc dù người được hẹn chỉ có mình anh nhưng cô vẫn muốn đi theo, cô muốn cứu con nên đòi đi theo anh.
Tại điểm hẹn, trên sân thượng của một khách sạn lớn, hắn và cô nhìn xung quanh nhưng không thấy ai chỉ thấy một cô gái đang đứng quay lưng lại nhìn về phía mấy tòa nhà cao tầng sáng lấp loá kia, hắn lên tiếng:
- " Có phải... là cô? "
- " Phải." Nghe giọng nói quen thuộc kia thì cô gái kia cũng trả lời.
- " Cô là ai? Tại sao lại bắt con tôi? " Không để hắn trả lời thì cô đã lên tiếng...
- " Tại sao lại bắt con tôi, nó có thù oán gì với cô."
Thấy cô gái kia không nói cô lại nói tiếp, nghe giọng nói lạ cô ta quay lại nhìn, thì ra không chỉ có một mình Phong Hạo mà còn có cả Ánh Yên đến. Cô ta không trả lời mà từ từ tháo mắt kính xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp.. gương mặt đó cô thấy quen lắm... cô nhớ không nhầm thì hình như là... vợ sắp cuới 7 năm trước của hắn.
Thì ra người bắt cóc con cô chính là vợ sắp cưới trước đây của hắn, cô không hiểu sao mẹ con cô lại dính đến hắn, nếu không có hắn có lẽ cuộc đời cô sẽ tốt hơn, nếu không gặp lại hắn mẹ con cô cũng sẽ bớt khổ. Cô cảm thấy hận hắn, hận chính bản thân mình, cô không hiểu cô ta bắt cóc con cô có mục đích gì và có phải hắn là người đứng sau vụ này hay không?