Chương 1: Mỗi giai đoạn của tình cảm đều có một khởi đầu tuyệt đẹp
Từng chiếc đèn neon được bật, cả khán phòng nhanh chóng chiếu sáng. Xung quanh khán phòng treo kín những tấm poster khổ lớn, mà nhân vật trên poster dđó chỉ có một người, dáng cao gầy, cơ thể rắn chắc, đường nét rõ ràng, đôi môi mím chặt, đôi mắt màu hổ phách, và mái tóc ngắn màu hạt dẻ, một minh tinh mà hiện nay đang nổi như cồn chính là người này.
Ngay sau đó, nữ MC nổi tiếng thông minh đứng trước máy quay, trên khuôn mặt từ từ nở nụ cười diễm lệ: “Các vị quan khách, chúc buổi tối vui vẻ, chào mừng các vị đến với Chuyện người nổi tiếng, tôi là người dẫn chương trình Cao Nhã Tịnh. ”
Hàng ghế khácn giả bên dưới không còn một chỗ trống, chẳng cần phải nghĩ cũng biết họ vì ai mà đến, Cao Nhã Tịnh cũng không dừng lại lâu, nói tiếp: “Xem chừng tình hình khán phòng như muốn nổ tung, thiết nghĩ mọi người đều biết vị khách mời hôm nay của Chuyện người nổi tiếng là ai rồi, tôi cũng không làm mất thời gian của mọi người nữa, sau đây xin mời…”. lLời chưa dứt, cả khán phòng vỗ tay vang dội cùng tiếng huýt sáo chói tai, Cao Nhã Tịnh nhếch môi cười, cái tên này cô còn chưa kịp nói ra khỏi miệng. Cô mỉm cười ra hiệu mọi người yên lặng: “Nếu mọi người đã không thể chờ đợi thêm, vậy thì chúng tôi xin mời Kỳ Dục.”. Âm cuối của câu nói bị tiếng huýt gió chói tai át đi, một bóng đen cao từ hậu đài bước ra sân khấu, bộ quần áo giản dị phẳng phiu trên người anh ta dường như có cảm giác rất riêng biệt càng làm tôn thêm vóc dáng dong dỏng nho nhã, mái tóc ngắn màu hạt dẻ không có bất kỳ sự chải chuốt nào vẫn rất bắt mắt, đôi môi dường như vẫn mím chặt, cho dù mang bộ dạngvẻ lạnh lùng nhưng vẫn khiến khán giả hò hét không ngừng.
Anh bước đến chỗ ngồi đã được bố trí sẵn, khẽ gật đầu, cất giọng trầm ấm: “Tôi là Kỳ Dục.”. Lời giới thiệu đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, có lẽ là vì anh ta tin rằng mọi người đều quá quen thuộc mình, hoặc có lẽ anh ta không quen với kiểu trò chuyện thế này. Có điều, cho dù như vậy nhưng khán giả vẫn không hề phản đối, từng người từng người yên lặng trở lại, mắt không rời đại minh tinh - vị khách khó mời của chương trình.
Cao Nhã Tịnh dường như rất hài lòng với cảnh tượng này, đưa tay mời Kỳ Dục ngồi xuống một bên ghế sofa đã được chuẩn bị sẵn, cô cũng tự ngồi xuống đối diện anh, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Theo như tôi được biết, thì anh Kỳ Dục dường như chưa từng tham gia các chương trình tổng hợp nghệ thuật tổng hợp nào, vậy tại sao Chuyện người nổi tiếng lại là ngoại lệ?”.
Trong mắt Kỳ Dục dường như thoáng bối rối, mắt chớp chớp, chậm rãi nói: “Thực ra, cô cần câu trả lời thế nào?”. Anh nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt mình, kín kẽ cau mày, vầng hào quang trong mắt người này quá rực rỡ, trực giác khiến anh không thích chút nào.
“Ha ha…” Cao Nhã Tịnh cười ngượng nghịu, “Sớm đã nghe Kỳ Dục là người thẳng thắn, quả nhiên không sai.”.
Sau đó cô thoải mái hơn, các câu hỏi đa phần đều là người đại diện và Kỳ Dục chào hỏi, anh chỉ nhẹ nhàng khéo léo trả lời vài từ, thường xuyên lảng tránh các câu hỏi, Cao Nhã Tịnh mặc dù không hài lòng nhưng chương trình này được phát trực tiếp nên không dám tỏ thái độ. Khán giả trong khán phòng thì ngược lại, trong mắt họ, Kỳ Dục chính là người như vậy, một Kỳ Dục như vậy mới là người họ yêu thích.
Sắp kết thúc chương trình, Cao Nhã Tịnh dường như không hài lòng với hiện trạng, bỗng nhiên đặt một câu hỏi không nằm trong kịch bản chương trình: “Tôi nghĩ, chỉ cần là fan của anh thì ai cũng muốn biết một chuyện, đối với anh, người phụ nữ quan trọng nhất là ai?”. Lời vừa thóốt ra khỏi miệng, toàn bộ khán phòng lập tức im lặng đến một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng. Cao Nhã Tịnh nghe thấy tiếng thở dài có chút nặng nề của Kỳ Dục ngồi đối diện, cô nhìn thấy cái nhíu mày của đạo diễn bên cánh gãà, dường như trách cô không nên hỏi vấn đề đó, đang lúc cho rằng Kỳ Dục sẽ không trả lời câu hỏi, định tự mình bào chữa thì không nghờ lại nghe thấy câu trả lời mà cô không hề nghĩ tới.
“Trong cuộc đời tôi có hai người phụ nữ quan trọng nhất.” Kỳ Dục từ từ ngẩng đầu, ánh mắt sáng nhìn thẳng vào máy quay.,
“Một người là mẹ tôi, còn một người…”, anh dừng lại một chút, trong mắt dường như thoáng hiện lên sự bi thương, “là em gái tôi”.
Cao Nhã Tịnh nhìn đạo diễn sắp nổi bão, vừa định nói lời kết thúc chương trình thì lại nghe thấy Kỳ Dục nói tiếp: “A Sênh, khi nào em về nhà?”. Trong lời nói mang đầy sự nhớ thương. Cô ngẩn ra, dường như rất khó có thể nhìn thấy một Kỳ Dục như vậy, tức thời không biết phải tiếp lời thế nào. Có điều chỉ trong nháy mắt, Cao Nhã Tịnh đã lấy lại tinh thần, nói: “Xem ra Kỳ Dục là một nam nhân rất quan tâm đến gia đình.”.
Kỳ Dục thu lại vẻ dịu dàng vừa thể hiện, bỏ micro xuống, gật đầu với Cao Nhã Tịnh: “Đến giờ rồi, tôi có thể đi trước chứ?” Trong lời nói mang khí thái cương quyết không thể từ chối. Cao Nhã Tịnh gật đầu, hướng về phía khán giả nở nụ cười khéo léo: “Thời lượng chương trình đã hết, Chuyện người nổi tiếng xin dừng tại đây, các vị quan khách, quý vị khán giả, hẹn gặp lại tuần sau.”. Ánh đèn neon yếu dần, Kỳ Dục nhanh chóng đứng dậy, quay người đi về phía hậu đài.
Cao Nhã Tịnh nhìn các fan vẫn đang cuồng nhiệt phía dưới khán đài khẽ cười rồi vội vàng đuổi theo, cuối cùng đến phòng thay trang phục thì gặp người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, cô đưa tay vén gọn lại tóc, chỉnh trang phục rồi bước tới, sánh vai với anh, ngước nhìn, nở nụ cười tao nhã: “Kỳ Dục, sau họp báo có sắp xếp gì không? Có muốn…”. cùng đi ăn cơm. Cô chưa kịp nói hết câu thì từ trong túi áo Kỳ Du͙© vọиɠ ra hồi chuông trong trẻo.
Cô khẽ nhíu mày, dường như không thể tin nổi một người như Kỳ Dục lại có thể dùng nhạc chuông trẻ con như vậy. Kỳ Dục mặt không biến sắc, chậm rãi lôi ra từ trong túi áo chiếc điện thoại màu đen, câu hát “Thật lạ kỳ, thật lạ kỳ” kết thúc trong tay anh.
Một giọng nói nũng nịu từ trong điện thoại vọng ra: “Kỳ Dục, Kỳ Dục, anh họp báo xong chưa? Đưa em đi ăn KFC.”. Cùng với tiếng cười trong trẻo, điện thoại cũng tắt.
Kỳ Dục hít sâu một hơi, bỏ điện thoại vào lại trong túi áo, nhìn Cao Nhã Tịnh: “Cô vừa nói gì? Nếu không có việc gì, tôi đi trước.”. Cao Nhã Tịnh còn chưa kịp nói thì chỉ còn nhìn thấy bóng dáng Kỳ Dục dần khuất, giọng nói vừa rồi vẫn còn vẳng bên tai cô, người con gái đó là ai?
Lúc trước Kỳ Dục đã nói qua với người đại diện Trình Hải An, khi kết thúc chương trình là thời gian tự do, anh tự mình ấn thang máy để xuống khu để xe. Nhìn những con số màu hồng giảm dần trên cửa thang máy, anh bỗng nhiên nghĩ lại cuộc điện thoại vừa rồi, người con gái đó nói muốn ăn KFC, anh bất giác nhíu mày, dường như họ mới quen nhau mới chỉ mấy ngày?
Anh nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau chính là tại phòng hóa trang. Trình Hải An nói người hóa trang cho anh đã có người mới, lại còn nói với bộ dạng thần bí rằng đó là một đại mỹ nhân, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân không thể chạm vào, anh cười trừ cho qua chuyện, trong mắt anh, ngoài những người anh quan tâm, những người khác chỉ là một ký hiệu, một bộ da mà thôi.
Đại mỹ nhân hóa trang không thể chạm vào đến muộn, hôm đó anh tham gia một buổi biểu diễn từ thiện, sắp đến lượt anh rồi mà người hóa trang vẫn chưa xuất hiện, Kỳ Dục bất giác nhíu mày, anh luôn là người đúng giờ, đối với người lãng phí thời gian thực sự không có thiện cảm, thế là chưa kịp gặp mặt mà anh đã có ấn tượng rất xấu.
“Ái, xin lỗi, xin lỗi, xin nhường đường, cảm ơn!” Giọng nói trong trẻo như châu ngọc bỗng nhiên vang lên giữa phòng hóa trang đầy tạp âm, khiến Kỳ Dục bất giác ngẩng mặt lên nhìn về nơi phát ra âm thanh đó, là một cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài đuôi hơi xoăn buông tự do, khuôn mặt trắng ngần, dáng mảnh khảnh, bước vội qua một chiếc túi, trong khi chạy về phía anh không tránh khỏi va vào vài người.
Kỳ Dục bỗng nhiên phát hiện, nhìn người con gái tay chân luống cuống khiến anh thấy buồn cười.
Có điều, chưa kịp cười thì nhìn thấy Trình Hải An ở bên cạnh giơ cao tay vẫy vẫy, rồi quay đầu lại nhìn anh: “Nhìn thấy mỹ nữ kia chưa? Cô ấy chính là người hóa trang mới của anh đấy, haizzz”, anh ta thở dài một tiếng, “mỹ nữ soái ca, thật là dưỡng nhãn”.
Cô gái mặc chiếc váy màu xanh nhạt đó nhanh chóng chạy đến trước mặt Trình Hải An, sắc mặt ửng đỏ có lẽ do phải chạy vội quá, tóc ướt mồ hôi bết chặt vào trán lại càng hiện rõ vẻ xinh đẹp hoạt bát, cô ngại ngùng thè đầu lưỡi: “Thật ngại quá, anh Trình, tắc đường quá, may vẫn còn đến kịp, chạy mệt đến chết mất.”. Vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Kỳ Dục cứ thất thần nhìn người con gái trước mặt mình, chiếc váy dài màu xanh nhạt quả thực rất tươi tắn rực rỡ, nhưng mặc trên người cô lại không hề chói mắt mà còn khiến người khác cảm thấy rất năng động, hoạt bát. Lần đầu tiên anh nhìn thật kỹ khuôn mặt ấy, và có suy nghĩ muốn lưu lại dung mạo cô vào trí nhớ.
Tóc của cô rất dài, thẳng đến eo, phía đuôi tóc hơi xoăn, tạo cảm giác nhàn nhã, mái tóc dài càng tôn lên khuôn mặt trái xoan xinh xắn rất đáng yêu, đôi mắt to, dường như chứa cả hồ nước trong đó vậy, hàng lông mi vừa dài vừa cong khi chớp mắt tạo thành bóng rda^ʍ dưới mắt, cái mũi cao càng khiến khuôn mặt thêm vẻ hấp dẫn, không biết vì sao Kỳ Dục nhìn đã cảm thấy rất quen mắt, trong đầu cái tên xuất hiện đầu tiên chính là: “A Sênh…”
Đúng lúc đó Trình Hải An nói: “Không sao, để tôi giới thiệu hai người”, nói rồi anh ta quay đầu ra ý Kỳ Dục đứng lên, “Tư Ngôn, đây là Kỳ Dục. Kỳ Dục, đây là người hóa trang mới của anh, tên là Tư Ngôn.”.
Tư Ngôn khẽ cười, nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt to sáng chớp chớp,: “Anh chính là Kỳ Dục đó sao? Tôi biết anh.”.
Kỳ Dục nhìn động tác của cô vô cùng giống A Sênh, trong lòng càng rung động, nhưng đến một câu cũng không nói ra được chỉ khẽ gật đầu, một suy đoán hợp lý đã bắt đầu manh nha trong đầu anh.
Trình Hải An thấy hai người họ nhìn nhau, có chút không nỡ phá rối nhưng thời gian thực sự là không kịp nữa rồi đành vội vàng lên tiếng: “Tư Ngôn, hai người nhanh một chút, thời gian sắp không kịp nữa rồi.”.
“Ồ, hiểu rồi.” Tư Ngôn nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi đến bên giá treo y phục, chọn lấy mấy bộ nhét vào tay Kỳ Dục: “Anh thay đồ trước đi.”.