Giờ tôi mới hiểu thế nào là “nằm viện như đi nghỉ dưỡng” mà thầy Vũ quảng cáo về cái bệnh viện quốc tế này. Nó sạch, đẹp, tiện nghi và chất lượng dịch vụ như khách sạn 5 sao vậy.
Trong vòng 1 buổi trưa tôi đã nhanh chóng làm xong tất cả các xét nghiệm, khám lâm sàng cần thiết. Tôi bị nứt xương cổ tay trái, phải bó bột cố định khoảng 3 đến 4 tuần, cũng may không bị bên tay phải nên tôi làm mọi viêc bằng 1 tay cũng tạm được. Chân trái tôi cũng bị bong gân nhẹ và đã được các bác sĩ vật lý trị liệu xoa bóp, bôi thuốc. Nhưng khổ nỗi đi lại phải chống nạng hoặc ngồi xe lăn tầm 1 tuần lễ, để tổn thương nơi dây chằng mau lành. Cái này thì chết tôi rồi! Tôi đói meo mồm luôn, đã thế tôi còn sắp nộp đồ án và thi vài môn nữa chứ. Tình cảnh này thật sự muốn khóc ròng 1 dòng sông, không biết nên sắp xếp sao đây.
Tiện thể đang ở trong bệnh viện, thầy 1 công đôi chuyện đăng kí bắt tôi khám sức khoẻ tổng quát toàn bộ cơ thể. Thà không khám chứ khám rồi tự nhiên lòi đâu ra 1 đống bệnh làm tôi tái mặt. Tôi bị chẩn đoán thiếu sắt, thiếu canxi trong máu, rối loạn tiền đình, suy nhược cơ thể. Hèn gì tôi hay bị xay xẩm chóng mặt. Có lần xỉu ở trường, thằng Khoa hoảng hốt xanh mặt bế tôi lên phòng y tế. Đó là lí do tại sao nó hay mua đồ ăn, săn sóc tôi hơn tụi Thanh, Mỹ là vậy.
Thầy Vũ cầm hồ sơ bệnh án của tôi đọc mà sắc mặt trông vô cùng khó coi. Căn dặn các bác sĩ kê các loại thuốc bổ tốt nhất cho tôi. Nghe tới thuốc là tôi oải chè đậu. Từ trước tới giờ tôi rất lười uống thuốc. Mỗi lần ho cảm, tôi ra mua 3 liều thuốc tây chắc chỉ nhớ uống được 1 liều còn 2 liều kia quên luôn.
Tôi phải ở lại bệnh viện theo dõi 1 đêm vì lúc té xuống tôi có bị đập đầu. Mặc dù chụp CT não không có dấu hiệu gì bất thường nhưng bác sĩ vẫn khuyên nên nhập viện 1 ngày. Trước giờ chưa phải nằm viện và ngủ qua đêm nhà ai bao giờ nên tôi thấy không quen cho lắm. Nhân viên bệnh viên mang đồ ăn tới, mặc dù đồ ăn rất hấp dẫn và chất lượng nhưng tôi ăn cũng không được bao nhiêu:
- Đừng bỏ bữa, ăn cho no còn uống thuốc. Em không thấy mình lắm bệnh hay sao?
-“ Em ăn không nổi nữa thầy! “ Tôi nhăn nhó xoa bụng trả lời.
- Không ăn nổi cũng phải ráng ăn cho tôi. Chắc tôi phải xin thêm bác sĩ thuốc gì đó kí©h thí©ɧ ăn ngon miệng cho em.
- Thôi thôi, em ăn mà.
Nhớ đến nguyên 1 đống thuốc y tá phát, rồi còn cả rổ thuốc bổ kê riêng, tôi sợ hãi ráng ăn cho lẹ mặc dù bụng đã no ngang rồi. Tôi sực nhớ ra nên gọi cho ba mẹ mình 1 tiếng rằng hôm nay tôi sẽ không về nhà, sẵn nhờ họ lấy giúp tôi ít đồ dùng cá nhân. Tôi toan xuống giường lấy cái nạng chống đứng dậy tìm bao lô để lấy điện thoại thì giọng thầy vọng tới:
- Em làm cái gì vậy?
- Em gọi cho ba mẹ em, sẵn nhờ ba em mang cho em ít đồ để thay mai xuất viện.
Thầy Vũ ngồi ở sô pha gần đó đang xử lý công việc trên Macbook, tay bấm bàn phím liên tục không nhìn tôi mà nói:
- Không cần, tôi gọi thông báo cho họ rồi. Em ngồi yên trên giường đi. Lát có người của tôi mang đồ tới, lo ăn hết đi đừng đánh trống lảng.
- Sao thầy chưa ăn đi? Thầy có mệt không? Thầy có bận gì cứ về trước đi ạ, em ở đây 1 mình không sao đâu. Dù gì em cũng đã khám xong hết rồi mà.
Tôi hỏi thăm vì thầy tất bật với tôi từ sáng tới giờ mà chưa ăn uống gì. Nhân viên bệnh viện mang đồ ăn tới, thầy vẫn để đó chưa chịu ăn mà chăm chú vào máy tính. Khuôn mặt thầy đeo kính lúc làm việc đẹp như tranh vẽ anime, nét nào ra nét đó làm người ta ngắm mãi không chán. Tự nhiên tôi thấy áy náy và tội thầy vô cùng. Thầy không nhìn tôi nhưng miệng vẫn trả lời:
- Đêm nay tôi ở đây với em, em lo thân em cho tốt đi, đừng quan tâm tới tôi.
Nghe thầy nói tôi giật nảy mình, tôi và thầy trai đơn gái chiếc ở chung phòng vào buổi tối thật không hay cho lắm, tôi rất ngại chuyện này. Trước giờ tôi có ngủ chung với người khác giới chắc chỉ có thằng Bi em tôi.
- Thôi thầy, em không sao mà. Thầy cứ về ngủ ở nhà cho khoẻ đi. Có chuyện gì em bấm chuông gọi y tá.
- Đừng có lèm bèm, để tôi tập trung làm việc cho nhanh.
Tôi im lặng không dám hó hé gì thêm, nhắm mắt nhắm mũi ăn hết phần của mình rồi nằm dài ra giường chán nản. Chuông cửa phòng reo lên, thầy Vũ đứng dậy bước ra mở cửa.
- Dạ em chào sếp. Em mang đồ tới ạ!
- Vô đi.
Bước sau thầy là 1 chàng trai ta nói đúng gu của tôi. Mặc dù anh không xuất chúng như thầy nhưng hình như còn rất trẻ tuổi, trông rất hiền lành và đặc biệt nụ cười vô cùng ấm áp. Khuôn mặt anh hao hao diễn viên Lâm Chí Dĩnh khiến tôi muốn ngắm mãi không thôi. Chắc anh này là trợ lí của thầy. Chàng trai nhìn sang tôi đang trên giường hơi giật mình nhưng nhanh chóng nở nụ cười và gật đầu chào. Còn tôi cũng cười chào đáp lại anh nhưng trong lòng nghe trứng rụng “bụp bụp” .
Trợ lý đặt 1 giỏ đồ trên bàn và đứng nghiêm trang còn thấy thì ngồi ghế, nhìn vào là biết ai trên ai dưới.
- Xin lỗi cậu, ngày nghỉ tôi cũng không tha.
- Dạ, không sao đâu sếp, em cũng đang không có việc gì làm. Sếp cần em giúp việc gì nữa không! Em rất sẵn lòng.
- Chắc mai tôi không lên công ty được, cậu xử lý giúp tôi những chuyện này. Chi tiết công việc tôi đã ghi chú rõ trên email vừa gửi cho cậu. Cám ơn cậu nhiều. Cậu về nghỉ ngơi sớm đi.
- Dạ
Anh chàng hai tay cầm lấy tập hồ sơ từ tay thầy, cúi mình chào rồi nhanh chóng rời khỏi, không quên mỉm cười gật đầu với tôi lần nữa. Tôi mải mê mơ mộng nhìn theo dáng anh ta đi rồi thì nghe 1 tiếng “cốc” trên đầu mà giật mình tỉnh mộng. Thầy chống 2 tay trên giường, khuôn mặt thầy chình ình trước mắt gần trong gang tấc làm tôi hú hồn chim én.
- Nhìn đủ chưa?
-“ Hả? Nhìn gì thầy? Em có nhìn gì đâu.” Tôi đỏ mặt cúi gằm xuống vì đang nói dối.
- Em cả gan ngắm trai lạ trước mặt chồng em còn nói dối nữa sao?
-“ Không có mà.” Tôi lí nhí trả lời.
- Tôi nên trừng phạt em sao đây? Em nhiều tội lắm rồi!
Tôi không biết cãi gì nữa, bẽn lẽn đưa mắt lên nhìn thầy, hai tay phía dưới vo vo mép chăn. Ổng đang nheo mắt mím môi nhìn tôi hình như đang suy nghĩ hình phạt, rồi đột ngột thắng thắn yêu cầu:
- Hôn môi tôi đi.
Theo phản xạ tôi đưa tay che miệng, nhớ lần cưỡng hôn hôm trước của thầy tự nhiên tôi rùng mình. Ông thầy lựu đạn háo sắc không bỏ, hở tí là đòi hôn.
- Không, không được. Thầy đừng ép người quá đáng. Em không làm đâu, chết cũng không làm.
- Vì em mà tôi đừ người cả ngày hôm nay, em vô ơn vô nghĩa vừa thôi, hôn có 1 cái em mất mát gì à!
- “Tại thầy không chịu ăn uống gì, với em có mượn thầy giúp em đâu, em kêu thầy về nhà ai kêu thầy không chịu.“ Tôi cố gân cổ cãi chày cãi cối.
- Thì ra em chọn cái chết. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Vừa dứt lời thầy nhanh chóng đè tôi xuống giường khiến tôi không kịp phòng bị. Tư thế rất khéo không để trúng những chỗ bị thương của tôi. Bờ môi thầy phủ lên môi tôi một cách cuồng nhiệt. Một luồng điện chạy rần rần khắp cơ thể làm tôi như tan chảy dưới thân hình ấm áp của thầy, tôi trở nên mê muội trong mùi hương nam tính quen thuộc này. Có lẽ vì những chuyện thầy làm cho tôi quá to lớn nên trong lòng tôi nảy sinh 1 thứ tình cảm với thầy mà tôi chưa rõ gọi tên nó ra sao. Tôi không hưởng ứng cũng không kháng cự, chỉ biết nhắm chặt mắt mặc thầy ngậm lấy môi tôi quấn quýt mê say và vô cùng điêu luyện. Nụ hôn từ từ rơi xuống cổ thì tôi bắt đầu đê mê tê dại, chỉ khi bàn tay hư hỏng của thầy vuốt ve thân thể tôi và chạm lên ngực tôi thì tôi choàng tỉnh hét lên:
- Thầy, đừng mà.
Chắc do đang hưng phấn nên thầy chả nghe tiếng tôi nói. Khuôn mặt thầy phả những hơi nóng lên người tôi mà vùi xuống hôn lấy hôn để. Mặc dù cách 1 lớp áo nhưng tôi vẫn nổi hết da gà còn bàn tay suồng sã của thầy thì chạy loạn xạ khắp cơ thể tôi. Mặt tôi sợ tái mét, cứ thế này không biết chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra, tôi vùng vằng dùng những bộ phận không bị thương trên cơ thể chống đối, miệng lanh lẹ:
- Thầy, nơi này là bệnh viện, không thể được. Em đang bị thương mà, em đau quá!