Tôi im lặng nhìn nó, rồi lấy tay vả vào má mình mấy phát cho tỉnh cơn mê muội lúc này. Nó hoảng giữ tay tôi lại nhanh nhảu nói:
- Mày bị gì vậy con kia? Xe tao mà, thiệt đó!
Tôi lấy lại bình tĩnh và ráng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi lườm nó, nghiến răng nghiến lợi:
- Hoá ra trước giờ mày nói thật với cả thế giới nhưng lại chỉ lừa mình tao. Tao muốn xuống xe, không bạn bè gì với mày nữa. Uổng công tao thật lòng tin tưởng mày.
Tôi toang bỏ đi, nó giữ chặt tôi lại lần nữa:
- Tao lừa mày cái gì mày nói nghe coi.
- Mày kêu ba mày hàng ngày lên rừng đốn củi bán, mẹ mày thì may quần áo cho người ta kiếm tiền nuôi mày ăn học. Quần áo mày 100 ngàn 3 bộ. Đã thế hàng ngày phải đến trường bằng xe buýt, nhà phải ở nhà thuê. Vậy giờ mày nhìn coi, mày đang lái xe gì vậy?
Tôi thấy nó cười nắc nẻ ra nước mắt mà chỉ muốn tát phát chết luôn.
- Thì ba tao là công ty chế biến gỗ, sản xuất đồ nội thất, không lên rừng đốn củi thì gỗ đâu mà làm. Má tao là giám đốc công ty thời trang, không may đồ cho người ta chứ còn làm gì. Quần áo tao thật là 100 ngàn 3 bộ, nhưng tao quên nói với mày là 100 ngàn đô. Tao cũng chưa bao giờ nói là tao đi xe buýt nha, tao kêu mày chở ra bến xe buýt vì bãi gởi xe tao ngay đó mà. Nhà tao ở là nhà cho thuê thiệt, vì người ta mới trả lại nhà cho má tao do không thuê nữa, nên tao dọn ra ở vì muốn tự lập. Đó, mày nói coi, tao có lừa mày không? Vì mày không đủ thông minh để nhận ra thôi, đâu phải lỗi do tao. Haha.
Công nhận tôi ngu thiệt, bạn bè với nó mấy năm mà không biết gia thế nhà nó. Thanh và Mỹ nhiều lần nói cho tôi nhưng tôi cũng không tin còn bênh nó nữa. Nghĩ thằng Khoa nó thật lòng với mình nên tin nó vô điều kiện, ai ngờ đâu. Tôi tự sỉ vả bản thân mình sao dễ tin người quá.
- Nếu thật vậy, tao cũng không muốn làm bạn với mày. Mày giàu vậy tao chơi không lại. Huynh đệ từ nay tương tàn nha Khoa.
- Thế sao hôm bữa mày kêu mày thích trai nhà giàu, bạch mã hoàng tử. Bữa nay tao mang bạch mã lên rước mày, mày còn muốn gì nữa?
Tôi muốn sặc nước bọt, chả biết nói gì với nó nữa.
- Ừ thì tao tức tao nói đại, ai mượn mày tin làm chi. Không ấy giờ chờ Thanh với Mỹ ra luôn đi, để cho tụi nó rõ bản mặt của mày, đồ dối thầy lừa bạn. Với lại tao còn chưa làm bài xong, phải mượn laptop con Mỹ chỉnh lại, tao không đi với mày lâu được đâu.
- Thôi đi má, 2 con mắm đó ăn tiền nào chịu cho thấu, mà ngồi chờ bao giờ tụi nó mới xuống, đậu xe lâu lát kẹt xe chúng chửi à. Thôi lát về mua đồ cho tụi nó sau. Mà mày làm bài tập gì? Lát về tao đi vài đường quyền là xong chứ gì. Yên tâm.
Nó chở tôi đi ăn uống no say ở 1 quán Nhật có tiếng. Tôi vốn ăn rất ít từ nào giờ nên quơ vài đũa là ngưng.
- Ăn gì như mèo vậy? Ăn nhiều lên coi.
- No lắm rồi, trước giờ mày thấy tao có háu ăn bao giờ đâu.
- Xịt! Hèn gì người như con mắm, con gái có da có thịt xíu mới quyến rũ.
- Haha, bộ trong mắt mày tao còn là con gái hả Khoa.
- Ừa, trong mắt tao mày là con gái, là con tao đó, tao là má mày đó, nói gì phải nghe nha con.
Tôi trề môi ghẹo lại nó:
- Cục shit! Hèn gì, trước giờ chưa thấy mày yêu con nào. Tao nghi lâu lắm rồi! Mày bóng kín thiệt hả Khoa?
Nó sặc nước, ho khan khụ khụ, nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Giờ mày muốn thử để biết tao "bông hay trái" không?
- "Thử sao?" Tôi ngơ ngác hỏi nó, vì tò mò không biết nó bóng thiệt không?
- Gom đồ đi khách sạn với tao ngay lập tức.
- Đi khách sạn chi ba?
Tôi thơ ngây tiếp tục hỏi, nó ngoắc tôi lại ý muốn nói nhỏ cho mình tôi nghe, tôi hiểu ý ghé lỗ tai lại:
- Quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
- THẰNG QUỶ MẤT DẠY!
Tôi vừa quát vừa táng vào bắp tay nó thùng thục. Thằng này riết giờ biếи ŧɦái ghê ta. Trừng mắt nhìn nó mà mặt mày tôi đỏ ke. Nó nhìn tôi cười híp mắt khoái chí vì đã chọc tôi nổi điên, tay nó vỗ vỗ đầu tôi trấn an.
- Giỡn mà, bình tĩnh đi. Thương mày còn không hết hơi đâu làm mấy chuyện bậy bạ với mày, ha "con gái" ha.
Tôi hất tay nó ra, mắt vẫn nhìn nó lừ lừ. Đang cười vui vẻ, mặt nó tự nhiên thay đổi trở nên vô cùng nghiêm túc khiến tôi hơi giật mình:
- Mày nói thiệt cho tao biết, mày và thầy Vũ có quan hệ gì không? Nói đi mà, tao không kể ai nghe đâu, có thể tao hơi vô duyên nhưng tao thật sự muốn biết.
Lòng tôi hơi dao động, tôi phân vân có nên kể cho nó nghe không. Thấy sự chân thành trong đáy mắt nó vả lại tôi thực sự cũng cần người tâm sự, tôi bắt nó hứa:
- Mày hứa không được nói chuyện này cho ai nghe nha, mình mày biết thôi đó.
Nó mừng rỡ gật đầu lia lịa. Tôi kể lại tình trạng của mình cho nó nghe, từ chuyện thầy Vũ và tôi từ nhỏ đến bây giờ. Nghe đến đoạn đi xem mắt là tôi thấy mặt mày nó dần xám xịt lại.
- Chuyện vậy đó, tao sắp lấy chồng rồi!
- Má nó, thời buổi nào rồi còn mai mối, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó.
Thằng Khoa tự nhiên bực tức, tôi thấy nó lần đầu tiên chửi thề nên nghe không quen. Hàng chân mày nó cau lại, tay nắm thành quyền, tự nhiên nó quay sang tôi mắng:
- Còn mày nữa, không biết đòi nữ quyền hả, người ta nói sao cái làm vậy. Sao không kêu có bạn trai, người yêu rồi đi, còn lết đầu đi coi mắt.
- Ê, mày vô duyên vừa nha. Kể mày nghe tự nhiên nổi cáu với tao à, mốt tao không tâm sự với mày nữa đâu. Bạn trai đâu ra mà nói? Tao làm gì đã có người yêu đâu.
Nó cóc đầu tôi 1 cái muốn lủng sọ, tôi ôm đầu muốn sừng cồ.
- Tao nè, có gì dẫn tao về tao giả làm người yêu cho, đúng thứ ngu.
- Dẫn mày về giới thiệu là chị em bạn dì thì có. Mà thôi kệ đi mày ơi, để tao lựa thời cơ nói với thầy kêu ổng suy nghĩ lại. Người ta chưa hối cưới mà.
- “Có bao giờ mày coi tao là 1 thằng đàn ông không Vy Anh?” Nó hỏi tôi 1 cách nghiêm túc, nhưng tôi sợ mấy câu hỏi mập mờ này của nó lắm! À, mà nó từng nói nó không bao giờ thích tôi mà, chắc tại tôi tự mình suy diễn viễn vông. Tôi quay sang trả lời nó 1 cách hài hước:
- Có chứ, những lúc mày đi toilet và vào phòng vệ sinh nam.
Đôi mắt nó chưng hửng vì không ngờ tôi trả lời vậy. Nó bất lực xua tay kêu phục vụ tính tiền:
- Thôi về, nói chuyện với mày lát tao học máu mồm mà chết.
Tôi theo thằng Khoa lên xe và về lại trường. Tụi Thanh và Mỹ chửi bọn tôi om sòm vì 2 đứa dám đi ăn mảnh. Chúng nó đòi từ mặt bạn bè các kiểu, may có mấy ly trà sữa thằng Khoa mua sẵn phòng hờ mới hạ hoả được tụi nó. Bất giác tôi lại nhớ tới thầy Vũ, mấy ngày rồi không gặp thầy tự nhiên thấy yên bình quá. Ước gì như vậy suốt nhỉ?
Buổi tối tôi lại đến quán cà phê làm việc, gần cuối tuần khách hơi đông nên chạy bàn hơi cực. Hôm nay khá nhiều việc nên tôi về hơi trễ. Lúc về đến gần nhà tự nhiên đèn đường trong xóm bữa nay bị gì tắt tối thui, mọi nhà xung quanh đều đã ngủ. Tôi hơi sợ nhưng ráng trấn an, chân lên số vặn tay ga đi cho nhanh vì tới khúc cua là gần đến nhà mình rồi.
Tự nhiên 1 chiếc xe wave ở đâu chạy tới ép sát tôi vào tường khiến tôi mém té nhào xuống đất. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy 2 thằng thanh niên ốm nhắt, mắt và miệng tụi nó muốn dồ ra ngoài, nhìn là biết dân xì ke ngáo đá rồi. Dự cảm chẳng lành, tôi nhanh chóng định rồ ga bỏ chạy nhưng thằng ngồi dưới vội xuống xe giữ đuôi xe tôi lại:
- Đi đâu vội vậy em gái?
Tôi gặp cướp thiệt rồi! Đi đêm có ngày gặp ma thiệt rồi!
- Mấy anh định làm gì ? Nhà tôi ngay đây đó, tôi la lên bây giờ.. BỚ NGƯỜI...
”Bốp”, tôi chưa kịp hô kêu cứu thì bị tên thanh niên tát cho 1 phát muốn say xẩm mặt mày. Nó rút con dao găm trong túi quần lăm le tới tôi nói:
- Mày im chưa con chó, đưa hết tiền bạc ra đây, không tao cho mày chết mất xác bây giờ.
Tôi sợ tái xanh mặt mày, tay chân run cầm cập tính làm theo lời bọn nó thì ”bốp, bốp, bốp”. Một bóng người màu trắng từ hẻm nhà tôi lao ra, nhanh chóng tạo liên hoàn đấm làm 2 thằng ngáo đá ngã sõng soài xuống đất không kịp trở tay. Mọi việc xảy ra quá nhanh, khi tôi định thần lại mới nhận ra vị anh hùng hảo hán kia là thầy Vũ.