Chương 44

Cái con heo ngu ngốc, não cá vàng, não tôm... Ai đời hẹn người khác lại để người ta phải chờ gần 30 phút không, hả? Ôi, thiên a. Tại sao cho Tử Thiên hắn đời này gặp được Lãnh Thiên Tuyết như vậy... quá đáng... =..=

Là người coi trọng thời gian, Tử Thiên vốn chẳng định như mấy soái ca ngôn tình lẫm liệt đứng một chỗ chờ cho đến khi nữ chính xuất hiện rồi làm một trận trừng phạt hôn môi hay ôm ấp nồng nhiệt gì gì đó. Nghĩ bụng chờ thêm tầm 10 phút nữa rồi đi cũng coi như mình đã có nhân tính lắm rồi thì chợt nghe tiếng:

- Để anh chờ lâu rồi. Có lỗi quá, tôi gặp phải chút rắc rối nhỏ...

Hàn tử Thiên quay đầu lại, thuận thế thấy được vóc dáng bé nhỏ thân thuộc đứng ngược sáng nhìn có chút mơ hồ, ảo diệu chỉ cười nhẹ một cái:

- Không sao, cô đến cũng vừa hay lúc.

- Vậy à? Vậy thì tốt rồi.

-... Ừm.

Cảm thấy có chút kì quái nhưng quay đi nhìn lại vẫn không biết là kì quái chỗ nào hắn thật hoài nghi bản thân có phải chính mình kì quái không?... Haizz, vẫn là dạo này suy nghĩ quá nhiều không tránh khỏi sinh ra ảo giác...

~~~~~

Tản bộ thật lâu, hai người một trước một sau trông thật kì lạ cùng sải bước... có thật là họ đang hẹn gặp nhau không vậy?

Cảm thấy chính mình mà không mở miệng thì Lãnh Thiên Tuyết cũng chẳng định nói câu gì. Có khả năng hai người họ cứ đi như vậy mà hết con phố này đến con phố khác rồi khi hoàng hôn tới thì vội từ biệt mà đi về.

- À, cô hẹn gặp tôi có chuyện gì vậy?

-... Vào quán coffee này rồi nói.

Lãnh Thiên Tuyết ảm đạm chỉ đại vào quán coffee gần đấy. Hành động quá tự nhiên, không có nửa điểm suy nghĩ gì nhiều... rất giống qua loa, đại khái chỉ đại vào một nơi để nói chuyện. Nội tâm của Tử Thiên cũng thập phần phẫn nộ: " Có phải nếu xung quanh đây chỉ có nhà vệ sinh công cộng chắc cô cũng chỉ vào đấy để cả hai cùng nói chuyện nhỉ?"

~~~~~

- Nước của hai vị, xin mời!

- Cảm ơn!

Mỉm cười nhẹ nói câu cảm ơn với nhân viên phục vụ, Tử Thiên lại quay mặt đăm chiêu nhìn Thiên Tuyết trước mặt, mở miệng nói:

- Cô là muốn nói gì với tôi vậy?

- À...

Thiên Tuyết có chút lưỡng lự, có ý muốn nói mà lời cứ đến miệng là không sao diễn đạt ra cho được. Từ đầu đến cuối đều né tránh ánh nhìn của Tử Thiên, do dự một chút vẫn là tiếp lời:

- Chẳng qua là muốn nói lời tạm biệt với anh một chút.

- Tạm biệt?

Tử Thiên mù mịt, cái hiểu cái không. " Tạm biệt"... hắn cũng đâu phải bò hay chó đâu mà không hiểu nghĩa của từ " tạm biệt" nhưng cái quan trọng ở đây là tạm biệt cái gì và vì sao lại tạm biệt? Lãnh Thiên Tuyết vì nói lời " tạm biệt" mà hẹn hắn ra ngoài như này quả thật rất bất thường...

- Ừ, là tạm biệt.

- Ý tôi là vì sao lại là tạm biệt?

- Cũng không có gì to tát, chẳng qua tôi sẽ qua Mĩ du học một chuyến. Có thể là 1 năm, 2 năm, 3 năm hoặc cũng có thể là không trở lại đây nữa...

-... Vì sao?

Trầm mặc cả một buổi Tử Thiên hắn mới có thể mở miệng hỏi một câu " vì sao".

- Vì sao à? Ừm... thích có được coi là một lí do không?

- Không.

- Vậy à? Nếu vậy tôi cũng không thể cho anh một cái lí do chính đáng nào được.

" Vì sao cô rời đi? Vì sao cô lại rời đi? Là cô thấy nơi đây quá nhàm chán với cô hay là do nới đây có quá nhiều người cô không thích hay... chỉ đơn giản là cô lại muốn bỏ rơi tôi như cô đã từng làm?" Mắt cụp xuống... có cái gì đọng lại, có lời muốn nói, có bao điều muốn hỏi nhưng đều dừng lại ở yết hầu rồi trôi xuống dưới hết...

Ngay cả trong suy nghĩ của bản thân Tử Thiên cũng chẳng thể gọi Thiên Tuyết là " em" mà chỉ lãnh đạm, dùng từ xưng hô xa cách, lạnh nhạt nhất " cô"...

Ha... nực cười, hắn là đang nghĩ cái gì vậy? Sao tự nhiên thấy ảm đạm, mất mát như này? Cô không phải chỉ là đi du học hay sao? Cơ mà sao hắn lại không nỡ như vậy... Bất quá... hắn còn tư cách để ở đây " không nỡ'' ư?

- Mà vị hôn thê của anh như nào rồi?

Cô bất ngờ lên tiếng đánh gãy cái dòng suy nghĩ của Tử Thiên làm hắn có chút giật mình mà ngẩng đầu, ánh mắt cũng ngạc nhiên nhưng lại dần khôi phục như ban đầu, như chưa từng có gì xảy ra cũng như hắn chưa từng vì câu nói của cô mà làm cho bất ngờ, làm cho đặc biệt kinh động.

- Cũng ổn, không quá tệ so với suy nghĩ của tôi.

- Thế là tốt rồi, chúc anh hạnh phúc!

- Có phải...

- Không, tôi ra đi là vì tôi. Tôi ra đi chẳng phải vì ai cả, cũng chẳng phải vì có thêm sự xuất hiện của ai. Đây là vì lợi ích cá nhân của tôi.

" Cô gạt tôi... cô gạt tôi phải không? Nói phải đi... Là do ba tôi bất ngờ lấy từ đâu ra cho tôi một vị hôn thê của tôi nên cô mới chán ghét, mới bỏ tôi phải không? Cô nói đi! À, quên mất... tôi có là gì của cô đâu... trong cô tôi cũng đâu có tồn tại nên đâu có thể vì tôi mà đi được. Cô chẳng qua cũng chỉ muốn bỏ tôi lại mà thôi. Quả thật cô ra đi là vì lợi ích của riêng mình."

Trong suy nghĩ, trong chính tư tưởng của bản thân Hàn Tử Thiên đã thực sự bùng cháy... mọi thứ, mọi sự việc chắp nối lại mà chẳng có chút logic bản thân hắn tự ngầm cho rằng đấy chính là lí do khiến Thiên tuyết có quyết định đi du học và thậm chí là sẽ chẳng trở lại.

- Mấy người kia biết chưa?

- Biết hết rồi.

- Tôi... là người cuối cùng sao?

- Đúng vậy.

- À...

" À" cái thật dài, đây có được coi như là Hàn Tử Thiên tự an ủi bản thân không? Tự thương xót hay tự mình đồng cảm cho hoàn cảnh của bản thân hiện tại?

- Bao giờ cô đi?

- Ngày mai, 8 giờ sáng ngày mai tại sân bay AP... có hứng thì đến tiễn tôi. Vậy nhé, tôi đi đây. Hy vọng sáng mai có thể thấy anh đến tiến tôi.

Nụ cười duy nhất trong ngày, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại vô hồn, thiếu cảm xúc. Cô thấy hắn đáng thương vậy sao? Nụ cười này là đồ bố thí cho hắn hả? Nếu thật vậy thì quả là quá mức trịnh trọng rồi... cảm ơn...

Giữ chặt cốc nước trong tay... hóa ra hắn vẫn chỉ là người cuối cùng, là " lối thoát hiểm" phụ thôi phải không?

~~~~~

- Thế nào, ổn không?

- Cũng được... ngu đần hết sức!

~~~~~

END CHAP!

Aiyo, lâu lắm mới gặp lại mọi người. * vẫy vẫy -ing* hí hí.

Không biết mọi người còn nhớ con tác giả này không nữa ứ ư ư TT. Haizz, lâu không viết truyện mà chính con tác giả đây còn không nhớ nổi nội dung mình viết đến đẩu rồi, tên của các nhân vật cũng dần như quên gần hết... =..= Không khoa học. =..=

Hy vọng mọi người lại đến ủng hộ truyện... yêu truyện như ngày đầu. Cảm ơn mọi người vì đã chờ đợi, moah! <3 <3