Bảy năm sau...
- Ui chao ơi, cô dâu nhà ta xinh quá! - Tôi mở cánh cửa phòng chờ rồi bước vào, cười toe toét nhìn Hằng, tấm tắc khen ngợi.
Nhỏ Hằng đang ôm bó hoa hồng trắng ngồi trên ghế, bộ váy cô dâu trắng lộng lẫy ôm sát lấy cơ thể nhỏ nhắn của Hằng, tóc được tạo kiểu chau chuốt, gương mặt trang điểm kĩ càng, giống hệt như một cô công chúa lộng lẫy, đương nhiên là phải xinh đẹp lộng lẫy giống công chúa rồi, bởi vì hôm nay là ngày cưới của Hằng mà, ngày thiêng liêng hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời người con gái.
Mặc dù thì... Trong thời buổi này đối với một số cô nàng thì ngày này không phải là duy nhất nữa. Nhưng chắc chắn là phải xinh đẹp nhất, rực rỡ nhất rồi.
- Mày đến muộn. Bạn bè cả chục năm người ta phải đến sớm sủa nhất chứ, cái ngữ mày thì... bạn bạn cái mông ý. - Nó lừ mắt nhìn tôi giận dỗi.
- Thì tao có chút việc. - Tôi nhún vai nhìn nó, lấy trong túi của mình ra chiếc vòng vàng gắn những viên đá lấp lánh, rồi đeo nó vào tay của Hằng, cười láu cá. - Mà vẫn còn sớm đấy chứ, buổi lễ mấy phút nữa mới bắt đầu cơ mà, vẫn có thời gian trao "phong bì mừng cưới". Tháng lương của tao đấy nhá, khi nào hết tiền bán đi mua gạo mà ăn. Haha... Dù sao thì... Chúc mày hạnh phúc nhé, tao chúc thật lòng đấy.
Nó chun mũi nhìn tôi ánh mắt đầy ai oắn, rồi nhìn chiếc vòng trên tay mà tôi vừa mới đeo cho rồi bật cười tươi rói:
- Cảm ơn mày, cảm ơn thật lòng đấy. Mày cũng phải như tao đi, kiếm một anh chàng để giao phó cả cuộc đời. Cũng hai mươi lăm tuổi rồi chứ còn trẻ trung gì nữa. Tao là tao nhất định phải có cơ hội trả mày cái vòng, tao không muốn vác nợ mày cả đời đâu.
Tôi bật cười khanh khách:
- Biết rồi biết rồi, nói hàng trăm lần rồi chưa chán sao? Dạo gần đây vì sợ tao ế nên người nhà của tao đang tới tấp làm mối cho tao rồi. Mày nghĩ một người như tao đây mà phải chịu số phận "bà cô ế chồng" á, còn lâu.
- Có phải là mày vừa đi xem mắt về không đấy? - Nó chỉ vào người tôi.
- Sao biết đấy? - Tôi chớp mắt nhìn nó. - Tao đi xem mắt xong chạy ngay tới đây luôn này.
- Thì mặc váy, xong rồi dép cao gót, điệu thấy mồ. - Nó nhìn tôi từ đầu đến chân - Thế nào, anh chàng đó đẹp trai không? Công việc thế nào? Có xe riêng không? Bao nhiêu tuổi?
Mặt tôi lại tiếp tục dài như cái bơm:
- Bác sĩ, năm nay bước sang ba mươi, kiếm tiền giỏi, có xe riêng. Nhưng... không đẹp trai. Anh ta chắc... đứng đến nách tao.
Nghĩ lại mà thấy tuột cả cảm xúc, nghe mẹ tôi quảng cáo ghê ghớm lắm, cũng không vừa, làm tôi mắc công làm đẹp ăn diện tốn cả một đống tiền rồi đến gặp mặt, nhìn đối phương lùn lùn choắt choắt mà tôi suýt... ngã lăn ra đất giãy đành đạch. Đời thủ nhà ai, đi xem mắt mà tôi phải cúi mặt xuống nhìn, đã thế còn đi đôi dép cao gót bảy phân nữa... Đúng là cạn lời, hạn hán lời, sa mạc lời, khô héo lời!
- Ai bảo mày cao quá làm chi. Đã cao mét bảy rồi còn giày cao gót, mày nghĩ Việt Nam này nhiều con trai cao mét chín chắc?
- Biết thế... ngày xưa tao nhận lời yêu anh Tú cho xong. - Tôi chớp chớp mắt nhìn Hằng.
- Bây giờ nhận lời vẫn còn kịp đấy! - Anh Tú từ đâu bước vào, nhìn tôi nháy mắt cười tươi.
Bộ vest trắng phẳng phiu kiểu cách, tóc vuốt vuốt Soái ca, và hoa cài trên ngực. Chú ý lời tôi miêu tả nhé...
Đúng rồi đấy! Hôm nay, anh ấy chính là chú rể. Bằng chứng là khuôn mặt giận giữ đỏ như Trương Phi của con nhỏ Hằng. Nó nghiến răng tức giận:
- Hai người, muốn chết à? Dám trêu ngươi...
- Ấy ấy, là cô dâu không được cáu đâu. Nhưng sự thật là ngày xưa chồng mày từng tỏ tình với tao đấy. - Tôi nháy mắt láu cá - Còn từng theo đuổi tao ác liệt lắm cơ, dẫn tao đi ăn, đi chơi...
Anh Tú không những không ngăn tôi lại, mà còn hùa theo trò trêu ngươi của tôi:
- Chưa hết đâu, lúc bị Linh từ chối anh còn đau khổ vật vã suốt một thời gian dài nữa đấy.
- Này này, muốn tôi cắt lưỡi hai người không?
Tôi và anh Tú đồng loạt bật cười ha hả. Hôm nay, anh Tú và Hằng là hai nhân vật chính, chứ không phải tôi. Họ yêu nhau và gắn bó trong suốt mấy năm trời mới dắt tay cùng nhau đến lễ đường, và tôi... đối với anh Tú chắc chỉ là một cô nàng mà mình từng ấn tượng mà thôi. Người sánh vai cùng đi đến hết cuộc đời với anh ấy, là nhỏ bạn thân đáng yêu của tôi.
- Buổi lễ bắt đầu rồi, chúng ta nhanh bước ra thôi.
Anh Tú nó, rồi nhẹ nhàng kéo Hằng đứng dậy, hai người nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc và tôi cũng đáp lại bằng nụ cười chúc phúc cho hạnh phúc của họ. Rồi họ khoắc tay nhau, bước ra lễ đường rực rỡ, có rất nhiều người đang cổ vũ cho bước chân sánh đôi của họ, có tiếng piano trầm bổng du dương, có những cánh hoa rơi trải đầy trên thảm, và có Cha xứ đàn đứng ở đó, tuyên bố hai người họ chính thức trở thành vợ chồng.
Nhìn cô dâu và chú rẻ, nụ cười hạnh phúc của họ nở trên môi, ánh mắt họ chạm vào nhau đong đầy tình yêu, khiến tôi có cảm giác... chạnh lòng.
Lúc cô dâu tung hoa, tôi không cùng các cô gái chưa chồng xúm lại để giành được bó hoa cưới, mà đứng đằng sau đám đông, nhìn hoa cưới tung lên rồi hạ vào bàn tay của một cô gái nào đó, phần vì bản thân quá cao, lại đi dép cao gót nên tôi không thể thành trở ngại của mọi người, và phần vì... có lẽ tôi chưa sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân, một cuộc hôn nhân với tình yêu thiêng liêng.
Vì sao à? Có rất nhiều lí do để dành cho mấy cô gái ế chúng tôi đem ra bao biện! Đối với tôi... lí do duy nhất là Hoàng!
Là Hoàng!
Có lẽ có nhiều bạn thắc mắc... tận bảy năm, thời gian đủ để thay đổi hoàn toàn một con người mà tôi lại không thể nào quên được mối tình đầu chỉ kéo dài vài tháng của mình, mặc dù biết tình đầu là khó quên, nhưng vì thế mà không chấp nhận thêm một tình yêu nào nữa thì có phải là tôi ngu ngốc quá rồi không?
Bạn yên tâm... tôi không ngu ngốc!
Tôi từng nói rồi, cuộc đời này rất phũ phàng, tôi không phải là nữ chính trong một câu chuyện tình yêu, thế nên nếu bạn mong muốn một cô nữ chính sau nhiều năm vẫn một lòng một dạ đem lòng yêu một ai đó ở phương trời nào không hay biết, thì xin chúc mừng... bạn bị nghiện mớ ngôn tình với cả phim tình cảm Hàn Quốc rồi, vì tôi tuyệt đối sẽ không để mình ngu ngốc mà quỵ lụy tình cảm quá nhiều. Hoàng... đến bây giờ mỗi khi nhắc đến cái tên này, tôi chỉ mỉm cười một cái.
Cậu ta là một kí ức đẹp đẽ của tôi, là mối tình đầu "sến súa" khiến tôi nghĩ lại mà thấy sởb da gà, khiến tôi nhớ lại thời trẻ con của mình. Để khi nào các con cái tôi lớn lên, tôi có thể huyênh hoang kể cho chúng noa chiến tích tình trường đẫm máu của mình.
Bảy năm rồi, tôi đã hẹn hò thêm vài lần nữa, nhưng đều kết thúc chóng vánh mà một chút ấn tượng nhỏ nhoi cũng không để lại. Không thể đổ lỗi do tính cách không hợp, tôi chỉ có thể đổ lỗi cho "mối tình đầu" phá hủy các mối tình sau này của mình.
Nghe thì có vẻ vòng vo nhỉ? Biết sao được, con người là một ổ mâu thuẫn mà. Hoàng giống hệt một ngôi sao băng, lướt qua tôi trong chốc lát, để lại một vệt sáng đẹp đẽ rồi biến mất mãi mãi, và tôi thì lại là người lưu luyến vệt váng đẹp đẽ đó.
Không sao đâu, tôi là Mai Việt Linh, tôi không phải là mĩ nhân nghiêng thành nghiênh nước, nhưng đi ngoài đường vẫn có người nghiêng đầu nhìn, không phải là chị đại thông minh kiếm cả núi tiền, nhưng vẫn có công việc ổn định. Việt Linh tôi ở tuổi hai mươi lăm, không hề giống với Việt Linh ở tuổi mười tám, tôi tự tin mình có đủ vốn liếng để không bị liệt vào hàng ghế "mấy bà cô ế chồng"...
Ít nhất... là cho tới khi tôi ba chục tuổi!
- Sao đứng đây, không lại mà giành hoa cưới, cao như mày lại còn chơi bóng rổ giỏi nữa thì bắt cái bó hoa đó dễ ợt còn gì. Già ế đến nơi rồi còn bày đặt chảnh cún. - Cái giọng hắc ám này, đương nhiên là của ông anh họ tôi tôi, thật buồn là sau bao nhiêu năm ông vẫn không thể từ bỏ thói quen xỉa xói người khác của mình, và hiện giờ cũng chung số phận với tôi, ê sắc ế.
Tôi khinh bỉ:
- Anh thì hơn em chắc, cũng ế chổng mông lên trời mà còn bày đặt... Anh liệu liệu mà cưới vợ đi, nay cô nọ mai cô kia, ba chục tuổi rồi còn lông ba lông bông.
- Ơ hay, lại còn dám dạy khôn anh mày hả? - Tôi anh tôi chép miệng ừ hử - Yên tâm, anh đang hẹn hò rồi.
- Ý em là một cô gái mà anh có thể đem về ra mắt với bố mẹ anh, không phải là mấy cái cô xinh gái mà anh hẹn hò chơi bời linh tinh đâu. - Tôi quắc mắt, suýt nữa thì gào rú lên trong tiệc cưới.
- Lần này là khác, anh nghiêm túc. Cuối tuần này anh đưa cô ấy về nhà ăn cơm với hai bác.
- Thật á? - Tôi bất ngờ suýt sặc nước bọt.
- Không tin thì hôm đó mày sang mà ăn cơm cùng nhà anh. - Anh tôi trả lời chắc nịch, đúng là chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc đến mức kì lạ thế này. Xem ra ngựa hoang cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn cưới vợ rồi.
- Nhất định em sẽ sang, anh mà nói dối biết tay em.
- Ok thôi.
- Ok.
Chúng tôi nhìn nhau, rồi cùng nhau kéo ghế ngồi xuống bàn tiệc, rốt cuộc thì là cô gái nào đây, cô gái mà mà đủ sức thay đổi con người của ông anh tôi chứ! Chắc chắn là một cô gái rất đặc biệt đây, dù sao thì cũng chúc mừng cho anh trai mình, cuối cùng cũng có người muốn gắn bó cả đời rồi.
Hoàng và Mi... Không biết bây giờ thế nào, cũng có thể là cưới nhau rồi cũng nên.
Vậy là chỉ có mình tôi là vẫn còn "pho re vời ơ lon". Tôi nghĩ đến hoàn cảnh bản thân của mình, tự cười một nụ cười, giống như là chấp nhận số phận an bài. Thì cuộc sống mà, phải biết chấp nhận cuộc sống của mình thì đó mới mà cuộc sống.
Nghĩ làm gì nhiều, đồ ăn bày đầy trước mặt mình cùng với rượu ngon, cứ tận hưởng trước cái đã. Nghĩ rồi, tôi nhấp một ngụm rượu vang đỏ, và cảm nhận hương vị trong miệng của mình.
End chương 20