Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Này Nhóc, Em Là Vợ Anh

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
- -----♥♥------

Yêu rồi hứa....

........rồi tính chuyện tương lai.......

___ rồi làm sai___

°°°°° RỒI CÃI°°°°°

•°•°•rồi mất nhau mãi mãi•°•°•

~

Về đến nhà nó lên thẳng phòng nằm ôm chăn khóc, tại sao hắn lại làm vậy chứ. Khóc chán thì nó cũng lăn ra ngủ mặc kệ cho bác quản ra gọi nó dậy ăn cơm muốn rát cổ... Nó đánh một giấc dài tựa ngàn thu ( hí hí) đến lúc mò dậy thì cũng đã hơn 6h tối, lấy điện thoại ra xem thì chẳng nhận được cuộc gọi hay cái tin nhắn nào từ hắn... Tủi thân!!! Cô độc!!! Là cảm xúc bây giờ của nó, gục đầu xuống gối thì bỗng chuông tin nhắn reo lên. lòng nó vui như nở hoa vì nghĩ là hắn nhắn tin cho nó, lòng hớn hở mở điện thoại ra đọc,nó cảm động lắm!!! Cảm động muốn phát điên lên khi chủ nhân của tin nhắn ấy là của:

". [QC] Tu 15-16/11 Viettel KM 50% gia tri the nap cho di dong TruyenHD$#$$ ". ( hí hí)

Bực mình nó ném luôn con ip vào tường làm điện thoại vỡ tan tành... Chợt bụng nó réo lên báo hiệu cho nó biết cái dạ dày của nó muốn nạp đồ ăn. Lục đυ.c xuống giường rồi đi vào phòng tắm, 10 phút sau nó cũng có mặt dưới nhà dùng cơm. Khi ăn xong nó cũng chẳng hiểu thế nào lại muốn đi dạo, chắc là tâm trạng của nó hôm nay không được tốt cho lắm nên rời khỏi nhà đi bộ dạo phố..

Mới ra khỏi nhà thì nó đã cảm nhận được đôi tay của nó đang lạnh buốt. Chà!!! Mùa đông này lạnh quá nhỉ, xia xoa hai bàn tay vào nhau rồi lững thững đi trên đường... Chợt... Đôi mắt của nó xoáy sâu vào hai dáng người quen thuộc trong quán trà sữa... Đó chẳng phải là.... Người nó yêu và kẻ thù của nó hay sao??? Phải!!! Là hai người họ!!! Là hắn và Ánh Nguyệt... Tại sao trưa nay họ đi cùng nhau và bây giờ họ lại đi uống trà sữa với nhau chứ??? Hai mắt nó nhòe đi vì được một lớp nước mặt chát bao phủ...

Mặn đắng ở môi rồi cảm giác đau ở tim,lần đầu nó biết nướcmắt lại đắng chát như vậy... Bây giờ nó cũng đã thấu được lời nói của ả ta,nó quay mặt đi và nhận mình là người thua cuộc.. Thắng rồi!!! Cô ta thắng rồi.. Giá như nó không đi dạo phố thì có phải tốt hơn không... Nhưng thật sự thì mọi truyện đâu có như nó nghĩ... Phải!!! Hắn và cô ta đi với nhau nhưng... Cô ta yêu hắn thì hình như là vậy vì ả ta thích hắn cũng chỉ là bởicái gương mặt đẹp trai và cái tài sản kếch xù của hắn mà thôi, còn hắn thì không hề!!! Không có một cảm giác gì với cô ta hết, nhưng tại sao hắn lại đi cùng ả thì do một nguyênnhân khác mà từ từ mọi người sẽ biết ( hí hí).

Nó trở về nhà với hai mắt sưng đỏ, ai hỏi gì cũng không nói cứ thế lênphòng đi ngủ luôn ( Heo: không tắm à, bẩn thế muahaha:v)

- -----------

- -----

Hôm sau

Cái lạnh của mùa đông đang len lỏi qua từng ngóc ngách mà vào căn phòng công chúa... Bên chiếc giường lớn kia là một con sâu ngủ vãn còn đang quấn chăn nhưng lạ là... Đồng hồ báo thức vẫn chưa reo mà ai đó đã tự động rời khỏi giường với tình trạng mệt mỏi bơ phờ... Chà!!! Cô công chúa này hôm nay không nướng nữa à. Nó lê từng bước nặng chĩu vào phòng tắm, nhìn vào gương nó cũng phải giật mình vì đây là nó ư!!! Là nó thì tại sao hai mắt sưng đỏ thế này?? Tự cười bản thân rồi vệ sinh cá nhân xong ôm cái balo đi học... Xuống đến nhà mà nó không ăn sángcứ thế là đi học luôn.

Mở cổng ra cũng không hề có ai đợi mình, thôi thì đi bộ vậy..

- ---- trường -----

Lang thang trên sân trường thì con ả từ đâu chạy ra đứng chắn trước mặt nó, nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ rồi hắng giọng:

_ Bảo Như ơi là Bảo Như!!! Hôm nay qua hẳn là mày đã thấy những gì nên thấy rồi nhỉ.

_ cô muốn gì - nó chán nản.

_ mày chia tay với anh Hải Minh đi nếu không đến lúc anh ý tự noú ra thì nhục lắm hahaha.

_ việc của tôi không cần cô lo.

_ ai cha!!! Vẫn còn lớn giọng kìa haha, cô biết hôm qua tôi đi chơi với anh Hải Minh vui đến mức nào không??? Anh ấy đã tỏ tình với tôi đấy.

_ mặc kệ cô, bây giờ cô muốn làm gì thì làm đi.

Rứt lời nó quay bước đi lên lớp mà không thể nào ngăn được giọt nước mắt đang rơi xuống, gạt đi nước mắt rồi tự hứa sẽ phải mạnh mẽ hơn không thể yếu đuối như thế được bởi từ trước đến giờ nó vẫn như thế mà. bỗng... Nó bị ai đó kéo đi, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có giọng nói trầm ấm của con trai vang lên:

_ hi vợ.

Là hắn, chính xác là hắn. Hắn nhìn nó cười tươi nhưng nhận lại là gì, cũng chỉ là cái nhếch môi đầy khinh bỉ từ nó.. Khó hiểu nhìn cái nhếch môi của nó làm hắn nhíu mày, hôn nhẹ lên môi nó rồi hỏi:

_ vợ hôm nay bị sao thế???

_ làm ơn anh tránh xa tôi ra, hạ màn đi là vừa.

_ em nói gì thế??? Hạ màn??? Là sao anh không hiểu.

_ anh không hiểu hay là giả ngu không hiểu - nó nhếch mép.

_ anh thật sự không hiểu mà, em nói rõ ra đi.

_ tôi muốn chia tay.

* đùng *

Sét đáng ngang tai hắn, nó muốn chia tưy ư??? Điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến... Tại sao chứ? Hay là nó đã chán hắn rồi, hàng mớ hỗn độn trong đầu hắn bây giờ, miệng lắp bắp:

_ chi...chia...tay...e..em... Nói...gì...vậy hả

_ tôi nói tôi muốn chia tay, tôi không muốn tiếp tục với loại người đểu cáng như anh nữa.

_ anh đã làm gì sai mà em lại noí như vậy hả???

_ hừ... Anh nghĩ lại đi xem anh đã làm gì.

Hắn nhíu mày lục tung bộ não của hắn bây giờ cũng không thể giải đáp được lời nói của nó.. Rứt cuộc mọi thứ lấco chứ, bỗng nhiên hắn bật cười...

_ hihi vợ giận về việc hôm qua anh không đưa vợ về rồi hôm nay không đưa vợ đi học chứ gì - hắn cười tít mắt.

_ chỉ vậy thôi à, hay là bận đưa đón người khác - nhếch mép..

_ đưa ai, đón ai??? Không có... À anh nhớ rồi!!! Hôm qua anh có chở Ánh Nguyệt nhưng quên không noú cho em biết, nhưng anh có lí do mà.

_ lí do??? - nó nhíu mày. HẮn không nói gì chỉ đưa tay vài túi ưuần lôi ra cái hộp màu hồng, nhìn nó cười và noú tiếp:

_ hôm qua anh thấy vợ giận nên tính đi mua quà chuộc lỗi với vợ yêu này nhưng mà không biết mua cái gì thì may sao Ánh Nguyệt kêu sẽ giúp anh, có qua có lại nên tối qua anh đã rủ trò ấy đi uống trà sữa coi như cảm ơn thôi, còn sáng nay thì anh muốn cho vợ bất ngờ í mà - vừa nói hắn vừa mở hộp ra, bên trong là sợi giây truyền được nhà thiết kế nổi tiếng tỉ mỉ làm ra ( nói chung là đẹp lắm nhưng Heo không biết phải tả ra sao hihi) rồi đeo vào cổ cho nó.

_ ơ - nó ngạc nhiên.

_ vợ sao thê?? Còn gì nữa hả??? Anh thề tất cả những loừ anh nói là sự thật, anh mà nói sai thì ra đường bị " công ten nơ " cán chết,trời mưa thì bị sét đánh, trong nhà thì bị điênh giật...blablo.

_ hừ...vậy tỏ tình là sao hả???

_ tỏ tình??? Tỏ tình với ai, vợ ơi anh không có, anh vô tội - hắn lắc đầu lia lịa.

_ với con Ánh Nguyệt đó.

_ Á,không có nha, anh thề luôn ngững điều anh nó là sự thật, chắc nó đùa vậy thôi thậtsự là không có mà huhu tin anh đi, sao vợ không nói gì hả, vợ không tin sao vợ noú đi mà ( anh hỏi thế ai trả lời được)

_ IM, CÓ CHO NÓI ĐÂU MÀ NÓI HẢ???

_ ơ.. Anh biết rồi, vợ không giạn nữa nhá.

_ hứ... - nó nguýt.

_ hic... Được rồi!!! Anh chết cho em xem - vừa nói hắn vừa lấy con dao gập ra định đâm vào người thì nó vội ngăn lại..

_ đừng mà, em tin.

_ thật không, vợ không được giận anh đâu nhá.

Nó không nói gì chỉ mỉm cười nhìn hắn rồi lại nói tiếp:

_ cho em cái dao này đi - nó giật giật tay hắn.

_ lấy làm gì, không được chơi dao nguy hiểm lắm.

_ nhưng em thích.

Chẳng để hắn đồng ý mà nó tự giật lấy con dao từ tay hắn cho vào balo rồi quay đi định lên lớp thì bị hắn lôi lại:

_ anh yêu em - rồi đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào ( heo: * ôm tim * ôi mẹ ơi con đau tim)
« Chương TrướcChương Tiếp »