Chương 41

↓↓↓↓↓↓↓

Cùng thời điểm đó ở trường thì hiện giờ đã quá tiết một, hắn đứng trên bảng mà thỉnh thoảng cứ nhìn ra phía cổng trường như đang đợi ai đó đến, lòng thì cứ thấp thỏm một điều bất an nào đấy báo với hắn rằng sắp có chuyện không hay xảy ra. Cuối cùng thì cũng hết tiết hắn liền lấy điện thoại ra gọi cho nó nhưng nhận lại cũng chỉ là một bài ca muôn thủa của cô tổng đài...

_ aissss, con nhóc này làm cái gì mà tắt máy chứ, lại còn không đi học nữa, trưa nay mình về thì biết tay...

Hắn lẩm nhà lẩm nhr chửi rủa nó thì nhỏ chẳng biết từ đâu chui ra gọi hắn:

_ thầy ơi, thầy có biết vì sao mà Bảo Như hôm nay không đến trường không thầy...

_ ơ... Làm sao mà thầy biết, thầy gọi điện lại còn giám tắt máy nữa chứ... Mà sao em lại hỏi thầy chẳng phải em và Bảo Như là bạn thân sao???

_ em...em không biết biết, thôi thì để em gọi ẹ nó vậy.

Nói rứt câu thì nhỏ cũng lôi điện thoại ra, sau khi nói chuyện với mẹ nó xong thì nhỏ quay sang hắn với bộ mặt thảm nhất có thể:

_ hic hic thầy ơi, mẹ nó nói là nó đi học từ sáng rồi... Hic... Chẳng biết là nó có sao không nữa..

_ chắc không sao đâu, chắc là con nhóc đó lại chốn đi chơi rồi!! Trưa nay thầy qua nhà là nó biết tay.

Và cái chuyện nó không đi học thì cũng bị hắn gạt béng sang một bên, trong lòng thì lập kệ hoạch để phạt nó như thế nào!! ( anh ơi, giờ này anh vẫn còn lo tìm cách phạt nó à)

~*~

Tại một nơi cách nhà nó trừng 30km thì trong một ngôi nhà bỏ hoang đã khá lâu, cung quanh thì như một đống mục nát, phế liệu. Giữa nhà xuất hiện một cô gái mang trên mình bộ đồng phục học sinh đang bị chói tay treo lơ lửng trên nóc nhà. Cách đó vài mét có đến chục tên to con đầu xanh đầu đỏ đang tranh chơi Ma Túy. Bỗng cửa bật mở?? Một vóc dáng của một thằng con trai tầm 20 với gương mặt khá điển trai bước vào. Thấy anh ta thì ngay tức khắc cả chục thằng bỏ ngay việc cuả mình bèn đứng dậy và cúi đầu:

_ đại ca mới đến.

Nghe vậy tên đó liền phẩy tay cho chúng tiếp tục nhưng rồi cũng nói:

_ bắt được con nhãi Hoàng Bảo Như chưa.

_ dạ rồi thưa đại ca, công nhận con này ngườ nhỏ mà chống cự khỏe phết làm bọn em đánh thuốc mê cho nó ngủ, nó ở bên này!!!

Thằng đàn em rứt câu thì Gia Bảo nhìn theo hướng thằng tép đó chỉ, một con nhóc với gương mặt đẹp như tạc đang trong tình trạng bị chói lền trần nhà, Gia Bảo có chút đứng hình khi nhìn thấy nó nhưng cũng phải gạt sắc qua một bên. Giờ đây hắn chỉ để tâm đến lời nói của con ả Ánh Nguyệt mà thôi, là... Phải gϊếŧ nó.

+++++

#193 | BéHeoLười 1845 XU ~ 9 HC

Thứ 7, 30/05/2015, 22:56 - ↓↓↓↓

Gớm hai bà nội ơi, con thấy hai bà đều ác như nhau kìa, lại còn đổ cho nhau nữa hehehe, Sói mà có ở đây là Heo kêu chụy Sói sử hai người luông hí hí hí

- ---------*----------.

_ làm nó tỉnh ngay, còn phải chơi đùa với nó nữa chứ - Gia Bảo nhếch mép cười rồi châm điếu thuốc đưa lên miệng hút phì phèo. Được lệnh thì một tên sách xô nước dội thằng vào mặt nó...

* ào.... Ào.. *

_ ưʍ....

Ngay xau khi được ăn xô nước vào mặt thì nó cũng lim dim mở mắt, trước mặt nó là đến chục tên đầu trâu mặt sẹo đang vây quanh gàn đo, chính giữa là là một tên đẹp trai ưa nhìn nhất đoàn. Nó cử động tay thì... Không sao mà nhúc nhích nổi vì tay nó đã bị chói rồi mà, nó giẫy dụa rồi cất giọng nói:

_ mấy người là ai, sao bắt tôi đến đây..

_ tôi là ai thì sao phải nói cho cô biết, quan trọng là tôi sẽ là người tiễn cô xuống Diêm Phủ - Gia Bảo cười khẩy nhìn nó, nó nghe xong mà như sét đánh ngang tai.. Tại sao chứ?? Nó đâu có thù oán với ai đâu, lia ánh mắt như muốn gϊếŧ người về phía Gia Bảo rồi lại nói:

_ tôi không có thù oán gì với anh vậy tại sao anh lại bắt tôi.

_ sao tôi biết??? Có người thuê không làm thì lấy gì mà ăn - Gia Bảo cười khẩy..

_ ai?? Là ai - nó hét

_ cô không nên biết thì tốt hơn, lên tụi bay.. Chúng mày thích làm gì thì làm nhưng vòng hôm nay phải tiễn cô ta xuống chơi Diêm Phủ đấy nhé!!!

Gia Bảo dứt câu thì cũng nhanh chóng dời khỏi, trên môi là một nụ cười ác quỷ và trong lòng không có gì là hối hận...

Còn nó nghe thấy câu nói của Gia Bảo thì sợ muốn đứng tim, chân nó muốn chạy khỏi nơi này lắm nhưng nó không thể. Một tên cầm chiếc doi da đến bên nó và không ngừng tay quất vào nó những cái đánh đau đến tận xương tủy..

* vυ"t... Vυ"t... Vυ"t *.

Nó không khóc, không kêu đau mà chỉ cắn răng chịu những đòn roi từ chúng. Bên ngoài mó tỏ ra như vậy nhưng bên trong nó sợ lắm, đau lắm, nó vẫn phải cố gắng không khóc vì nếu nó khóc thì những tên đó sẽ càng thích trí hơn. Sợ!!! Phải nó rất sợ, nó mong lúc này sẽ có ai đó đến cứu nó và người nó nghĩ đến lúc này là hắn.. Tại sao lại là hắn chứ??? Chẳng nhẽ đối với nó thì hắn quan trọng đến mức vậy sao??.

Trong lúc chúng đang tra tấn nó bằng mọi cách thì có một tên với gương mặt ngu ngu nhìn thấy con điện thoại ip6 của nó mà hai mắt như đèn pha, vội chạy ra nhặt rồi ngồi nghịch một cách hăng say mà không thèm quan tâm đến mọi việc xung quanh.

- ----- trường Sao Băng------

Cuối cùng 4 tiết học cũng đã chôi qua và giờ ra về cũng đã đến, hắn chạy từ văn phòng của hắn ra rồi phóng xe bằng tốc độ ánh sáng tới nhà nó. Người giúp việc nhà nó chưa ra mở cửa thì hắn đã bỏ xe ngoài bổng rồi trèo tường vào.. Vào đến nhà thì hắn hỏi mấy người làm gần đấy:

_ Bảo Như đâu.

_ dạ cô chủ chưa về.

_ CÁI GÌ. Thôi được rồi mấy người cứ tiếp tục làm việc đi.

Hắn hét lên rồi cũng hạ giọng xuống, lấy điện thoại goih cho nó thì.....

**

Tên đó đang ôm điện thoại của nó chơi game thì tự nhiên có người gọi đến là số của " thầy điên ". Nếu là một thằng khôn ngoan thì chắc chắn sẽ không nghe máy, nhưng tên này ngu quá vội bắt máy luôn:

_ A LÔ, ai đấy ( thằng này điên nặng rồi)

_ " ủa, ai đang nghe máy của Bảo Như vậy "

_ không liên quan, mày gọi có việc gì - tên này dứt câu thì tất cả lũ đó ngừng tay rồi nhìn chằm chằm vào thằng ngu đó.

_ " mày... Hừ... Bảo Như đâu, tại sao người bắt máy lại là mày, mày giấu Bảo Như đi đâu rồi hả.

Nghe thấy vậy mà tên đó liền bĩu môi.:

_ tao không biết, tại sao tao lại phải nói ày biết là tao đã bắt con nhãi đó ( heo: * xỉu *).

Thằng đó nói xong thì bỗng cảm thấy lạnh sống lưng vội quay qua thì nhibf thấy 10 cặp mặt lửa đang nhìn về mình, tay ai cũng nổi gân xanh chằng chịt.

_ ". CÁI GÌ, MÀY BẮT BẢO NHƯ CỦA TAO ĐI ĐÂU RỒI, NÓI MAU NẾU KHÔNG THÌ MÀY ĐỪNG HÒNG MÀ SỐNG " - tiếng hắn quát tháo ở đầu dây bên kia làm tên ngu đó phải đưa điện thoại cách xa tai mình ra rồi lại đưa điện thoaik vào nói tiếp:

_ ơ... Thằng điên, sao mày quát tao, mày quát nữa là tao sẽ không nói ày biết là bọn tao đang giam nó ở nhà hoang abc đường XYZ đâu, mày...

* bốp *

Yên đó chưa nói xong câu thì bị một tên giằng lấy điện thoại và ném thẳng vào tường khiến điện thoại vỡ tan tành, cả 10 cặp mắt nhìn tên đó như ăn tươi nuốt sống:

_ mẹ kiếp thằng ngu, sao mày giám nói ra hả???

_ ơ tao... Tao..mà cũng tại thằng đó lúc nào cũng nói Bảo Như Bảo Như làm chối tai.

Nó nghe thấy vậy thì môi bỗng nở nụ cười, chẳng phải chỉ có mình hắn mới gọi vậy sao, nó chỉ cầu mong lúc này hắn đến cứu nó và luôn ở bên nó thì đã mãn nguyện rồi, nhưng liệu hắn có cứu nó không??