Chương 21
Buổi tối, màn đen che phủ hết cả bầu trời. Trên đường có một cô gái đang thong thả đi dạo. Thiên Kim đang đi thì có một đám người chặn đường cô, cô bước sang phải họ cũng bước theo, sang trái thì cũng bước theo, trong lòng tỏ rõ vẻ lo lắng nhưng vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, bực mình quá cô đành hét lên:- TRÁNH RA!!!- Kim
- Nào cô em có vẻ xinh ấy nhỉ- một tên bước lên đứng trước mặt cô có vẻ đó là đại ca, tay thì đưa lên cầm lấy cằm của cô.
- Buông ra- Kim hất tay thằng đó sang
- Wow, mạnh miệng nhỉ, thú vị ghê- Nói xong tên đó kéo Kim vào một cái ngõ vắng và tối gần đó
Hắn đưa bàn tay dơ bẩn lên định cởi nút áo cô thì bị cô giữ lại và tát vào mặt hắn một cái.
- Mẹ nó, con này láo, bay đâu đánh chết nó cho tao.
Nói xong một đám đàn em từ đằng sau tiến lên còn cô thì cứ thụt lùi về sau cho đến khi cả người đã chạm vào bức tường lạnh toát kia.
- Mấy người định làm gì- Kim
"Bốp" một tên tát một cái đau điếng vào khuôn mặt xinh đẹp của Kim, máu từ khóe miệng dần chảy ra.
- Dừng lại- một giọng nói vang lên từ phía đằng xa, tập trung mọi sự chú ý của đám du côn kia
- Lại gì nữa đây, định làm anh hùng cứu mĩ nhân sao- tên đại ca
- Bọn mày cút mau- Quân
- Bọn bay xử luôn thằng đó cho tao- tên đại ca
Kể lại chút nha, chả qua là vừa nãy Quân đi qua cái ngõ này thì nghe thấy tiếng ồn ào và nghe thấy giọng nói quen quen trong đây và liền đi vào xem thì thấy Thiên Kim và cái đám này.
Sau một hồi khởi động chân tay thì cái đám du côn này nằm la liệt dưới đất, tên đại ca cũng bị đánh bầm dập.
- Còn ko lo cút- Quân nhướng mày
- Dạ...dạ...em đi liền- sau đó cả đám du côn chạy như ma đuổi khỏi đó.
- Cám ơn anh- Kim
- Em chỉ định cảm ơn vậy thôi sao- Quân cười nhẹ
- Ý anh là sao.
- Đi dạo với tôi một vòng nhé, coi như cảm ơn tôi về chuyện lúc nãy.
- Ừ, vậy cũng được- Kim
Trên đường có một đôi nam nữ đi dạo bên nhau, ai đi qua cũng phải ganh tị, nhiều người thì khen họ thật xứng đôi. Dừng lại ở chiếc ghế đá, Quân và Kim ngồi xuống nghỉ mệt vì đi dạo nãy giờ rồi. Không khí cứ im lặng cho đến lúc Kim lên tiếng:
- Anh với Khánh có vẻ ko ưa nhau nhỉ.
- Thật ra trước đây chúng tôi là bạn thân- ánh mắt Quân đượm buồn nhìn về phía xa xăm
- Điều gì làm hai người bị chia rẽ vậy.
- Đó là một câu chuyện dài và có liên quan tới em gái tôi- Quân
- Vậy sao, vậy giờ em gái anh đâu rồi?
- Em ấy đã ra đi mãi mãi rồi.
- Ơ, tôi xin lỗi...tôi ko có tình nhắc lại chuyện buồn của anh đâu- Kim tỏ vẻ hối lỗi, khuôn mặt cực đáng yêu khiến cho ai kia cười thầm trong bụng.
- Không sao, dù gì bây giờ tôi cũng bớt đau lòng được phần nào rồi.
- Ừm, hì hì anh uống cafe không tôi đi mua cho- Kim
- Thôi để tôi đi mua.
Nói rồi anh chạy sang bên đường mua hai ly cà phê còn nóng về.
- Của em nè- Quân đưa cho Kim một ly.
- Cám ơn- Kim húp nhẹ ly cafe đang còn nóng hổi
- Mà nè, em sống một mình hả- Quân
- Ừ, pama tôi hay đi công tác với có công ty bên Anh cần phải quản lí nữa nên ít khi về Việt Nam- Kim
- Sống một mình chắc buồn lắm nhỉ.
- Lúc đầu thì vậy, nhưng dần cũng quen, còn anh thì sao!
- Tôi cũng như em, chỉ sống một mình, ba tôi phải quản lí công ty bên Canada, còn mẹ tôi thì...bà ấy cũng mất rồi- Quân hơi lấp lửng câu sau.
- Thế anh có buồn ko, vì sự mất mát quá lớn- Kim
- Thật sự là tôi luôn ganh tị với những ai còn có cả ba và mẹ.
- Ừm, mặc dù chưa trải qua nhưng tôi biết cảm giác đó đau khổ như thế nào. À mà thôi cũng muộn rồi tôi về trước nha- Kim
- Để tôi đưa em về- Quân
- Thôi tôi đi taxi cũng được- Chưa để Quân nói gì, Kim đã vội vàng bỏ đi chỉ để lại cái vẫy tay ở đằng xa
- Em thật ngốc, luôn từ chối mọi lòng tốt của tôi.
Quân lẩm bẩm một mình rồi cũng leo lên taxi về nhà.
___________________________________--
- Vừa về đến nhà thì có tin nhắn từ điện thoại. Kim mở ra xem rồi tủm tỉm cười một mình
"Em mau ngủ sớm đi, vẫn đang còn ốm đó"- Khánh
Kim ko trả lời, tắt điện thoại, thay đồ rồi leo lên giường đánh một giấc luôn, có lẽ đêm nay cô sẽ ngủ rất ngon
*********Emlàvạchngăncáchthờigian*********
- Á- đang tung tăng chạy vào lớp thì Kim bị một cái gì đó gạt vào chân và ngã ra giữa nền sân sần sùi, máu túa ra từ đầu gối, quay lại nhìn thì thấy bản mặt hống hách, đểu giả của Trà My.
- Này, sao cô ngáng chân tôi- Kim
- Ái chà chà, chứ không phải cô ko có mắt nhìn đường sao- Trà My giở cái giọng chanh chua nhất có thể.
- Vậy sao, thể mà tôi lại tưởng cái chân của cô là cái giẻ lau nhà chứ- Kim đốp lại, cô đã hứa với bản thân rằng sẽ ko để ai bắt nạt nữa, cô ko được nhút nhát.
- Mày...mày láo thật- đang định giơ tay lên tát Kim một cái thì một bàn tay ai đó giữ tay My lại.
- Anh...anh bỏ tay em ra, em phải cho nó một bài học- Trà My cố gắng vùng vẫy để rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay rắn chắc của Khánh
- Cô mới là người đáng bị một bài học- Khánh
- Sao anh bênh nó- My
- Tôi nhắc lại cho cô rằng, đừng đυ.ng vào Thiên Kim- Khánh nhấn mạnh từng câu làm cho bọn bà tám gần đó bắt đầu xôn xao.
Khánh hất tay nhỏ My ra rồi kéo Thiên Kim về phòng y tế.
*********************
- Ngồi yên- Khánh
Sau khi thấy cô đã ngoan ngoãn, Khánh lấy thuốc ra, bôi lên vết thương trên đầu gối của Kim, rồi lấy gạc dán vào.
- Cảm ơn anh- Kim
- Để tôi đưa em lên lớp- Khánh
- À, thôi anh về trước đi, em tự lên lớp được mà.
- Lên- Khánh cúi người xuống, ý bảo Kim leo lên lưng cho anh cõng về lớp
- Nhưng...
- Nhanh- Khánh
Thấy hàn khí từ Khánh tỏa ra, cô đành nuốt nước bọt leo lên lưng để Khánh cõng về lớp.
Đi đến đâu ai nấy cũng nhìn Kim với ánh mắt hâm mộ cũng có, ganh ghét cũng có. Về đến cửa lớp thì...
- Ối trời tình cảm quá ta, haha- Thục Anh
- Quào, chuyện mới- Bảo cũng có mặt
- Em ganh tị quá- Thục Anh
- Có anh đây rồi nè- Bảo
- Vậy cõng em 100 vòng quanh sân trường đi- Thục Anh chớp chớp đôi mắt long lanh
- Ax, chuyện đó thì...
- Thì sao- Thục Anh lườm Bảo 1 cái sắc lẹm
- Thì em mập quá, sao anh cõng nổi, thà cõng bao cát còn hơn- Bảo
- Hả, anh dám nói em mập sao, cho chết- Thục Anh lao vào đánh Bảo tới tấp, rồi rượt Bảo khắp hành lang rồi đến sân trường vòng vòng. Khánh và Kim chỉ biết lắc đầu với cặp đôi trẻ con này.
- Thôi em vào lớp- Kim
- Ừ- Khánh nói rồi bỏ tay vào túi quần, đi thẳng về lớp
Trong khi có hai người đang tức anh ách, và quyết tâm trả thù Thiên Kim.