Chương 9
Edit: kentu
Việc chuyển nhà này cũng chính là mong muốn của vợ chồng Lưu Mỹ Lệ.
Phải biết rằng, bà và chồng đang rất lo lắng thằng nhóc Vệ Bắc kia sẽ làm hư con gái nhà mình. Cuộc sống sau này còn dài như thế, trong thị trấn lại chỉ có một trường trung học duy nhất, con gái và cậu nhóc kia cứ sớm chiều bên nhau, không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Bây giờ thì tốt rồi,họ được chuyển sang nhà mới, không phải làm hàng xóm với nhà họ Vệ nữa, chuyện phiền muộn cuối cùng cũng được giải quyết nên Lưu Mỹ Lệ rất tán thành việc chuyển khỏi nhà cũ đến chỗ khác ở, thậm chí bà còn đại diện cho mọi người, đứng ra khuyên nhủ những hộ không chịu dời đi.
Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của Lưu Mỹ Lệ, căn hộ nhà bà Hàn nuôi gà ở gần đó bị cưỡng chế cũng đã đồng ý hợp tác.
Sau mấy tháng, các hộ thay nhau dọn đi nơi khác, nhà nước đã bố trí sẵn chỗ ở cho mọi người ở một nơi cách nội thành không xa, nhưng so với ngày trước thì nơi đây đã tuyệt hơn rất nhiều rồi .Ở đây là một khu chung cư, có trồng rất nhiều cây xanh,mà thậm chí còn có cả bãi đỗ xe nữa.
Nhà họ Diệp cũng mang theo con chó vào chung cư, lần đầu được ở chung cư khiến Lưu Mỹ Lệ vô cùng thích thú.Sau khi ra ngoài nghe ngóng, bà cũng biết được gia đình Vệ Bắc cũng đã dọn đi, tuy nhà mới của họ cũng cùng một khu chung cư nhưng mà lại cách nhau mấy nhà liền, vì vậy cũng sẽ không còn cảnh sáng mở mắt ra là thấy mặt nhau nữa, sự trong sáng của con gái cuối cùng cũng được bảo vệ rồi.
Trong nhà ai cũng vui vẻ, còn có cả a Bảo nữa, chú chó kia vui mừng đến nỗi lăn qua lăn lại trên bãi cỏ dưới lầu, đã thế còn sủa vài tiếng, dường như nó đang tự ăn mừng rằng cuối cùng cũng thực hiện được lời dặn dò của cha: ở lại bảo vệ mẹ Diệp Sơ.
Tội nghiệp cho Lưu Mỹ Lệ và A Bảo, họ làm sao mà biết được rằng : Đã có duyên thì cho dù núi cao trắc trở cũng có thể gặp nhau chứ đừng nói đến là chỉ cách có mấy căn nhà thôi?
Việc đυ.ng mặt là không thể nào tránh khỏi, ngày đầu tiên Diệp Sơ đi dự khai giảng trung học thì gặp luôn Vệ Bắc đang đứng ở cầu thang.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau kì nghỉ hè, trong lòng Vệ Bắc cực kì căng thẳng,cậu cứ ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang há to miệng vì khó hiểu của Diệp Sơ, cậu lại chẳng biết nói câu gì. Thấy không khí không được tự nhiên, cậu cuống lên, mở miệng hỏi một câu làm ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến hình ảnh “đại ca” trường học.
Cậu nói: "Cậu còn nhớ tôi không?"
Vừa nói xong, Vệ Bắc hận không thể tự tát cho mình mấy cái,nhưng cậu mà biết được câu tiếp theo mà Diệp Sơ nói là cái gì thì chắc cậu sẽ nhảy thẳng từ trên này xuống mất.
Diệp Sơ nhìn chằm chằm Vệ Bắc một lúc lâu, bởi vì hai nhà đều bận rộn chuyển nhà cho nên bọn họ đã không gặp nhau suốt kì nghỉ hè. Mà trong mấy tháng hè ngắn ngủi này, Vệ Bắc đã cao lên không ít,đường nét khuôn mặt rõ ràng hơn,do đá bóng giữa trời nắng khiến người cậu đen đi nhiều, chiếc áo cầu thủ xuông rộng cũng khó có thể che đi những cơ bắp rắn chắc trên cánh tay kia, chỉ có vẻ ngây thơ thì vẫn còn nguyên vẹn.
Bởi vì những thay đổi này của Vệ Bắc nên Diệp Sơ nhìn mãi cũng không nhận ra cậu, cô lại nhìn thêm một lúc nữa đến nỗi mà khuôn mặt kia đỏ bừng cả lên. Đột nhiên cô nhớ ra, đây chẳng phải tên nhóc hư hỏng nhà họ Vệ vẫn thường bắt nạt cô hay sao.Thế nhưng cô chỉ nhớ được cậu họ Vệ, còn là Vệ Đông, Vệ Nam, Vệ Tây hay Vệ Bắc thì cô cũng không nhớ rõ lắm.
Diệp Sơ nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi với giọng dò xét: "Vệ.... Đông?"
Gương mặt Vệ Bắc đang ửng đỏ, thoáng chốc đã trắng bệch.
Diệp Sơ nhìn sắc mặt của cậu liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô vội vàng nói lại: "Vệ Nam?"
Khuôn mặt Vệ Bắc từ trắng bệch biến thành tái nhợt.
Diệp Sơ buồn rầu tự nhủ: Sai nữa rồi sao? Cho nên cô nói: "Vệ Tây?"
Vẻ mặt Vệ Bắc trở nên xám xịt.
Cậu không để Diệp Sơ tiếp tục phỏng đoán nữa, đưa tay đẩy đầu cô, hung dữ nói: "Tránh ra đồ mập, cậu không biết là thân hình to lớn của cậu rất cản trở lối đi lại sao?"
Nói xong, cậu liền đi thẳng, không hề quay đầu lại, để lại Diệp Sơ đứng đó xoa xoa đầu, vô cùng tủi thân. Sao cậu lại trách cô chứ?Ai bảo tên cậu ta kì cục quá làm gì.Nếu tên cậu là Vệ Hữu thì chỉ cần hai lần là cô có thể đoán ra rồi.
Nói đến Vệ Bắc, chuyện này có thể coi là một sự bi kịch. Là một kẻ ngang ngược từ nhỏ, cậu bắt nạt một cô bé suốt sáu năm trời. Càng về sau, chính cậu lại hoài nghi, có phải mình đã thích cô bé ấy rồi không? Nhưng ngay cả tên mình, đối phương cũng chẳng nhớ. Đây đúng là bi kịch đời người mà!
Có vài phút như vậy mà lòng tự trọng của Vệ Bắc đã phải chịu đả kích quá lớn, thiếu chút nữa là cậu suy sụp luôn rồi.
Nhưng mấy phút sau, khi cậu lơ đãng bước chân vào lớp mới, hai mắt cậu bỗng sáng rực, đó là bởi vì cậu nhìn thấy có một cô bé có mái tóc ngắn cũn đang ngồi ngay ở trên bàn đầu tiên, ánh mắt to tròn đang nhìn chăm chú nhìn vào quyển sổ điểm danh.
Diệp Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, cô nói: "Này, cậu lại đây kí tên đi."
Loại cảm giác này phải nói như thế nào nhỉ? Có một chút mất mát, nhưng cậu thấy phấn khích nhiều hơn. Vệ Bắc đi đến,cậu giơ tay xoa đầu Diệp Sơ theo thói quen, cười xấu xa nói: "Diệp Siêu Nặng, sao mà tôi lại phải học cùng lớp với cậu thế này?"
Thấy Diệp Sơ không thèm để ý đến mình , cậu lại tiếp tục nói: "Chẳng lẽ cậu lại làm lớp trưởng nữa à? Cậu nên đi giảm cân đi không lại ảnh hưởng đến bộ mặt của cả lớp!"
Diệp Sơ liếc cậu một cái.
Chuyện này đúng như dự đoán của Vệ Bắc, dựa vào bảng điểm của Diệp Sơ hồi tiểu học, thầy giáo quyết định tạm thời để cô làm lớp trưởng, chịu trách nhiệm quản lý mọi việc của lớp.
Học sinh trung học không giống như các bé học tiểu học, bọn trẻ đều đã có những thay đổi về cả sinh lý và tâm lý.Chủ đề nói chuyện của các nữ sinh đều là về cách ăn mặc của các bạn nam sinh, mà các bạn trai cũng bắt đầu lén lút bàn tán về những bạn nữ xinh đẹp và các cô giáo trẻ.
Trong lớp Diệp Sơ vừa hay lại có một cô giáo Tiếng Anh rất xinh đẹp tên là Giang Phỉ, cô mới ra trường không lâu. Cô là một người hay xấu hổ lại dịu dàng, ngay cả khi chống hông quát bọn nhỏ cũng không có chút uy lực nào.
Học sinh trong lớp ai cũng rất yêu mến cô giáo Giang, đặc biệt là học sinh nam, vừa đến giờ tiếng Anh là bọn họ vô cùng hăng hái, thế nên, dù chỉ mới vừa bước vào năm đầu tiên của trung học, nhưng môn tiếng anh đã đạt được thành tích xuất sắc. Thầy chủ nhiệm Tống Trường Thanh rất vui mừng, mỗi lần dự giờ xong đều cười giống hệt như phật Di Lặc*.
Vệ Bắc giơ tay chỉ, cả lớp đều im lặng, hầu như toàn bộ ánh mắt của bạn học đều nhìn theo hướng tay cậu chỉ, cách đó không xa Diệp Sơ đang ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt mờ mịt mà chớp mắt.