Editor: Ngọc Nguyệt
Thuyền nhỏ dừng lại, ánh mặt trời tươi đẹp phủ lên đoàn người đang chuẩn bị xuất phát, gió biển nhẹ nhàng thổi qua mồ hôi mằn mặn trên trán.
"Đây là hòm cuối cùng..." Usopp nhận thùng từ tay Zoro, đứng thẳng lau mồ hôi trên trán.
Thuyền trưởng oai phong Luffy xoa thắt lưng, kiểm tra lần cuối. "Chuyển xong hết rồi à?"
"Ừ."
Thiên hạ không có tiệc nào không tàn, thân là thợ săn tiền thưởng không thể chung đường với hải tặc, cho nên vẫn đến lúc tách ra.
"Cảm ơn mọi người chiếu cố, bọn tôi cũng nên tiếp tục hành trình thợ săn tiền thưởng." Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng ly biệt là chuyện không thể tránh khỏi, không thể luôn dựa dẫm người khác, giấc mơ của mình còn phải tự mình hoàn thành.
"Vậy chúng ta đành nói gặp lại sau, nhưng thật sự mong có ngày gặp lại."
"Giữ gìn sức khỏe đấy!" Zoro vẫn là đối tốt với hai tiểu đệ luôn đi theo mình, ngẫm lại họ cũng có khát vọng riêng nên cũng không giữ lại.
Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, không có lý do gì tiếp tục.
"Chúng ta cũng không còn nhiều thời gian."
Sanji nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng không nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc kia. "Chờ chút, không phải còn người chưa đến sao?"
"Có phải không đến không." Zoro bình thản nói.
"Vì, vì sao?" Sanji ngây ngốc hỏi.
"Đúng vậy." Usopp vuốt cằm phân tích. "Có lẽ các cô ấy ở lại đảo sẽ hạnh phúc."
Ở đây đều là đàn ông, phụ nữ ở trên tàu đương nhiên có nhiều bất tiện. Lại nói cuộc sống trên biển cũng không bình thường, nhiều nguy hiểm có thể bỏ mạng trên biển lớn mờ mịt, vẫn nên ở lại đảo nhỏ không phân tranh mà hạnh phúc.
"Tôi hạnh phúc! Tiểu thư Nami không lên tàu này, tôi liền 98,72% sẽ ngồi lên tàu!!!"
Nhóm thôn dân cũng nhìn xung quanh tìm Nami, từ sáng đã không thấy cô, vị tiểu thư xinh đẹp kia cũng không biết tung tích.
Chiyo từ một nơi bí mật gần đó nghe bọn họ nói chuyện cắn chặt răng, nắm chặt tay, tâm trạng hỏng bét lại càng thêm họa vô đơn chí.
"Chuẩn bị xong chưa?" Ở bên cạnh Chiyo đương nhiên là Nami. "Cô nhớ lời tôi nói không?"
"Dài dòng." Chiyo không cam tâm tình nguyện đáp.
Phải nghe quất phát nữ phân phó, Chiyo cực kì hối hận. Chuyện như thế này phải bắt đầu từ tối qua.
Nghĩ ngày thứ hai mình sẽ rời đi, Chiyo luyến tiếc mấy trái quýt đáng yêu, cho nên viết lời từ biệt, tuy rằng thực chất là lại ngồi nhấm nháp mỹ vị của quýt.
Dưới bầu trời đêm, trong phòng lộ ra ánh nến nhạt.
Tùy tiện tựa vào khung cửa, Chiyo tiếp tục bóc một miếng quýt bỏ vào miệng, nhìn người không nhúc nhích trong phòng.
Dưới góc nhìn của Chiyo, máy ảnh thấy được. Màu tóc đỏ hồng và nụ cười tùy ý, hai đứa trẻ cười tươi ôm quýt ngồi cạnh.
Đây là Bellemere trong lời quất phát nữ sao..
Chiyo quay người nhìn bầu trời đêm đầy sao, lúm đồng tiền lặng lẽ xuất hiện. Ngừng nhai, Chiyo nhìn cảnh trước mắt, không dám nháy mắt. Giống như cô bé bán diêm quẹt que diêm, chỉ cần một cái chớp mắt sẽ biến mất, không còn tồn tại. Chiyo rủ mi mắt, dựa vào tường, xoay xoay vai.
"Hóa ra cô cũng thích quýt."
Chiyo ngẩng đầu, trong mông lung nhìn thấy vẻ mặt tươi cười gian trá của Nami, lập tức tỉnh táo.
Thế mà lại mất cảnh giác!
"Thì sao." Chiyo như không có việc gì đứng dậy.
"Đó là quýt của nhà tôi."
Như thế không tính. Quýt đặt ở đó, người khác nhìn cũng sẽ lấy.
"Cô muốn thế nào?" Chiyo tự biết đuối lý, dù sao quýt cũng thật sự là của người ta, không được cho phép mà mình đã ăn là không đúng, tuy mình bạo lực một chút nhưng vẫn biết lí lẽ. [Thật sao?]
"Tốc độ của cô có vẻ rất nhanh." Nami híp mắt.
"Làm gì!" Tự dưng Chiyo cảm thấy lạnh cả người, cảm giác như đang bị tính kế.
"À thì" Nami cười ẩn ý, kéo dài giọng.
"Không!!" Chiyo từ chối. Sao mình có thể làm loại chuyện này!
"Tôi sẽ chuyển quýt lên Going Merry..." Lời nói tràn ngập dụ hoặc.
"Sao tôi có thể khuất phục như thế!" Chiyo khinh thường quay đầu.
Kết quả...
Cuối cùng vẫn bị khuất phục...
Từ trong bóng tối đi ra, đừng sau đám thôn dân đưa tiễn, vẻ mặt Chiyo đầy hối hận, quả nhiên mình
không nên đồng ý với cô ta!!
"Đi thôi!!" Giọng nói kết thúc, Nami và Chiyo chạy tới.
"Tên kia, chẳng lẽ không nói cảm ơn cũng không nói tạm biệt với chúng ta liền bỏ đi như vậy sao!" Hiểu suy nghĩ trong lòng Nami, chú máy xay gió một câu nói hết thiên cơ.
"Làm sao có thể?!" Nhóm thôn dân tụ lại ngăn cản các cô.
"Nami dừng lại!"
"Nhượng chúng ta hảo hảo cám ơn ngươi!"
"Giương buồm." Luffy ra lệnh, Going Merry giương buồm, Zoro kéo dây, con tàu chậm rãi rời bến. Nami và Chiyo xuyên qua đám người đã vững vàng đứng trên Going Merry. Nami đưa lưng về phía nhóm thôn dân, kéo áo, vô số ví tiền rơi trên tàu. Chiyo liếc Nami một cái, bĩu môi, thả cổ tay xuống, đống ví tiền cũng không kém Nami.
Nhóm thôn dân kinh ngạc kiểm tra, ví tiền mất rồi.
Nami xoay người hôn tiền trên tay, quay đầu cười với nhóm thôn dân. "Mọi người bảo trọng ~~"
Nhóm thôn dân tức giận kêu to. "Thật to gan, tiểu tử hư!"
Nami đắc ý cười.
"Đúng là kẻ trộm."
"Về đi, vẫn còn ví tiền!!"
"Đứa trẻ hư!" Tiếng mắng chửi không ngừng, nhưng nói xong, tiếng chửi rủa dần chuyển thành lời nói quan tâm.
"Muốn về thì cứ về.."
"Giữ gìn sức khỏe."
"Thật sự cảm ơn mọi người!"
Luffy giữ mũ rơm, cười "hì hì", chú máy xay gió hô to với cậu. "Tiểu tử, đừng quên ước định của chúng ta!"
Luffy giơ ngón tay cái với chú. Đương nhiên rồi.
--
"Cái gì! Lại trướng giới?!!" Đứng ở đầu tàu, Nami cầm báo oán giận, lấy ra một Berries. "Nếu không phải ngươi quý một chút, lần sau ta cũng không mua ~~"
Chiyo tựa người vào thuyền ngăn Nami bỏ tiền vào ba lô của hải âu bán báo, rút dao găm đặt ở cổ hải âu, híp mắt. "Này, ta nói, có phải quý điểm không?" Giọng nói đầy uy hϊếp.
Hải âu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khoa tay múa chân thật kích động.
"Một hai tờ báo cần gì như vậy.." Ussopp khuyên Chiyo.
"Nếu bây giờ dung túng sau này sẽ không dứt được." Đυ.ng tới vấn đề tiền bạc, Chiyo khó chịu nhiều lời hơn chút.
Chiyo rút một tờ báo trong ba lô hải âu, lật trái lật phải, tờ báo mỏng manh như vậy sao có thể đòi một Berries!
Cũng không nên được một tấc lại muốn thêm một thước.
Hải âu tỏ vẻ được tha, nhanh chóng tránh xa dao găm của Chiyo, cũng không lấy tiền.
"Con gái các cô thích so đo, đừng có tiền tiền tiền nữa..."
Nami xoay người nói với Usopp. "Nói ngốc gì vậy, tôi không muốn làm một hải tặc không biết trang điểm!!"
Chiyo khó có lúc đồng quan điểm với Nami. "Hừ, đàn ông các anh làm sao hiểu được."
"Ừ ừ, tôi biết rồi. Đừng làm loạn, tôi đang khai phá bí chế đạn hạt tiêu Mexico..." Usopp tập trung tinh thần chăm chú nhìn đạn hạt tiêu trong tay. "Chỉ cần bắn cái này vào mắt kẻ thù..." Chưa nói xong, Usopp bị Luffy va, hạt tiêu bắt vào mắt. [...]
Luffy ghé vào trên thuyền tỏ vẻ moe, bất mãn với Sanji. "Cái gì, ăn một chút có sao đâu..."
"Không được!" Sanji không chút do dự. "Đây là quýt của tiểu thư Nami, tôi tuyệt đối không để cậu chạm vào nó!"
Sanji nịnh nọt. "Nami, tình yêu có thể bảo vệ tất cả ~~~"
"#" Chiyo không cẩn thận xé rách một góc báo.
"Cảm ơn anh, Sanji-kun." Nami đang ngồi đọc báo không để ý bên này lắm. "Nhưng tình hình thế giới bây giờ đúng là thay đổi không ngừng, lại xảy ra chuyện..." Nami lật một trang tiếp, có gì đó từ trong báo rơi xuống tàu.
"!" Tầm mắt mọi người đều dính theo tờ truy nã rơi ra kia, nhưng Luffy đã phản ứng trước, cầm lấy cười vui vẻ.
"Chúng ta thành người bị truy nã..." Usopp còn sống nhìn tờ truy nã.
"Cho dù là sống hay chết, 3000 vạn Berries!!"
"3000 vạn Berries" Luffy chống tay cười đắc ý.
"Nhìn này, cả thế giới đều nhìn thấy tôi" Usopp say sưa nghĩ. "Tôi thật sự rất được hoan nghênh..."
"Cái gì mà chỉ đăng mũi dài cậu!!" Sanji không tin nhìn tờ truy nã, nhìn trái nhìn phải. "Ở đâu ở đâu, không thấy cậu."
"Hừ, mắt của mũi dài cậu có vấn đề rồi." Chiyo cầm một tờ khác cẩn thận nhìn.
Usopp mừng thầm chỉ vào bóng lưng nho nhỏ, Sanji mặt bánh bao ngồi dưới đất. "Chỉ là cái ót thôi, có gì mà đắc ý!!"
"Đừng buồn, đợi đến khi thành nhân vật lớn, cho dù không phải thuyền trưởng cũng sẽ nổi tiếng!" Sau đó hai người cầm tay nhảy lên. [...]
"Được rồi, chuẩn bị đến giờ ăn cơm." Thấy đã đến giữa ngày, Sanji xoay người vào phòng bếp.
Đang chờ cơm trưa lại gặp được bạn già.
"Ầm ĩ muốn chết." Chiyo nằm trên ghế tức giận bỏ báo xuống, nhìn Luffy và Usopp kẻ xướng người họa, còn có người quen đối diện bọn họ.
"Phấn phát nam?"
Không sai, hắn chính là thượng úy hải quân nghèo túng Hoắc Ba Địch.
Luffy và Usopp kẻ xướng người họa thành công chọc giận Hoắc Ba Địch, hắn tức giận đánh lên Going Merry. "Mấy tên xú tiểu tử các ngươi, đừng xem nhẹ cựu thượng úy hải quân ta, một khi đã đánh giáp lá cà, anh em lên!!" Hoắc Ba Địch và vài hải quân xông lên Going Merry. Hoắc Ba Địch một quyền đánh đầu Luffy, đâu Luffy bay đi, Luffy dựa vào bắn ngược kình phá khai Hoắc Ba Địch.
Vài hải quân kia cũng nhanh chóng bị đánh bay, Hoắc Ba Địch nhìn về phía đó, nói đúng hơn là người đá bay bọn họ, sau đó hoảng sợ.
"Dám đến kiếm chuyện lúc ăn cơm, ông thật là có đảm lượng, gia hỏa không biết rõ tình hình." Sanji cầm nồi, âm trầm nhìn Hoắc Ba Địch. "Hôm nay không có mâm, có muốn liếʍ sàn tàu không!" Hoắc Ba Địch lui về phía sau. Vài hải quân thấy tình thế không ổn, nhảy xuống biển, Hoắc Ba Địch cũng cuống quýt nhảy xuống.
Một trò khôi hài cứ thế mà kết thúc.
Màn diễn trước bữa kết thúc, tiếp theo là thời điểm dùng cơm tuyệt vời.
Sanji bưng món tráng miệng sau bữa cho mấy cô gái.
"Nami-chan, Chiyo-chan, món tráng miệng là chè quýt ~~"
"Cảm ơn ~" Nami vui vẻ ăn "Ngon thật ~"
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Nami, đột nhiên Chiyo thấy có một ngọn lửa trong lòng, tự dưng bực bội một cách khó hiệu. Đứng lên, ghế dựa sau lưng ma sát với sàn gỗ tạo thành tiếng động chói tai, Chiyo không quay đầu rời khỏi phòng bếp.
Đứng ở đuôi thuyền hóng gió biển, hô hấp của Chiyo bình thường trở lại, cảm giác phiền muộn dần qua.
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân, Chiyo không quay đầu.
"Chiyo-chan" Không cần nghĩ cũng biết là Sanji. "Chè quýt, không thích à?"
Từ lúc lên thuyền Chiyo-chan liền không nói câu nào với mình, khiến cô ấy tức giận sao?
Chiyo im lặng thật lâu, lâu đến mức Sanji cho rằng Chiyo sẽ chẳng đáp lại, Chiyo mở miệng.
"Này, lông mày xoắn" Giọng Chiyo nhàn nhạt, lộ ra vẻ yếu ớt. "Nếu thứ anh cho tôi, giống với cho người khác thì tôi không cần."
Im lặng, chỉ còn tiếng cánh quạt quanh quẩn.
Chiyo cảm giác được Sanji ở ngay sau lưng, đầu tựa vào bên gáy mình. Chiyo định tránh nhưng lại để yên, nhìn mặt biển như Sanji không tồn tại.
Thật lâu sau, Sanji thở dài một hơi.
"Sau này sẽ không như vậy." Sanji thấp giọng nói bên tai Chiyo.
Mình lại thương cô ấy.
"Chiyo-chan" Sanji thấp giọng gọi Chiyo. "Chiyo-chan, nhìn tôi."
Sanji nhìn Chiyo lông mi run rẩy nhưng không phản ứng.
Sanji khẽ cắn, liếʍ tai Chiyo. "Chiyo-chan, nhìn tôi này. Sau này cũng phải luôn nhìn tôi."
"Anh!" Chiyo tránh khỏi cái ôm của Sanji, cuối cùng nhịn không được đỏ mặt, ôm tai vừa thẹn vừa giận.
Nhìn Chiyo khôi phục bình thường, Sanji thở phào.
Anh vẫn quen một Chiyo-chan dễ xù lông như vậy hơn, Chiyo-chan bình tĩnh kia khiến anh lo sợ.
"Ghen à?" Thói quen trêu đùa.
"Làm gì có!" Chiyo rõ ràng lo lắng không đủ.
"Còn nói không có, mùi dấm chua nồng nặc."
"Đã bảo không có!"
"Phải tin tưởng khứu giác của đầu bếp, rõ ràng là bình dấm chua bị đổ!"
"Tôi nói không có thì không có!"
Nhìn Chiyo khẩu thị tâm phi, Sanji ôm cô vào lòng. "Ừ ừ, không có."
Chiyo vùi đầu trong lòng Sanji, nắm góc áo anh. "Rõ ràng là lỗi của anh."
"Ừ, là lỗi của tôi."
"Lông mày xoắn thối tha..."
"Ừ, tôi đây."
"Lông mày xoắn."
"Tôi đây."
"Đáng ghét..."
"Xin lỗi."
☆