[Trước đây tôi muốn liên kết với ký chủ khác, vừa nghe đến hệ thống sinh con, họ đều né tránh, từ chối. Tại sao ký chủ lại chấp nhận tôi nhanh như vậy?] Hệ thống thắc mắc.
"Nếu ngươi từ một thiên chi kiêu nữ, chỉ trong một ngày trở nên liệt giường, ngày càng tiều tụy và chờ chết, ồ, giờ thì đã chết rồi. Trước mắt ngươi, vận mệnh bỗng xuất hiện một con đường khác, bất kể cuối con đường đó là gì, ngươi đều cảm thấy đó là một ân huệ khó có được."
Giọng Chúc Bạch Thược nhẹ nhàng và bình tĩnh, vừa rồi trên màn hình hệ thống cô đã nhìn thấy những thứ có công dụng thần kỳ như viên sinh con trai, viên sinh con gái, viên đa thai, viên sinh con không đau, viên hồi phục vóc dáng…
Lướt qua công dụng của chúng, tất cả đều có lợi cho sức khỏe và an toàn của cô.
Nếu đã như vậy, thì chẳng có gì phải do dự nữa.
"Vậy là bây giờ ta đã đến thế giới đầu tiên rồi sao?"
Chúc Bạch Thược ngồi dậy từ giường, vươn vai duỗi tay, cảm nhận cơ thể khỏe mạnh hiện tại của mình, tràn đầy niềm vui và sự kinh ngạc.
[Đúng vậy, vì con người đều bị thu hút bởi cái đẹp, hệ thống đã định chỉnh sửa lại ngoại hình của ký chủ. Nhưng sau khi quét qua diện mạo của ký chủ trước khi bị liệt, hệ thống đã tạm thời điều chỉnh, lưu giữ lại dữ liệu gốc của ký chủ. Xin hỏi ký chủ có muốn khôi phục không?]
Giọng máy móc của hệ thống không có gì khác biệt so với trước, nhưng khối ý thức không hình dạng đại diện cho nó lại lóe lên ánh sáng màu hồng nhạt.
Lúc vừa gặp Chúc Bạch Thược, cô nằm bất động trên chiếc giường lớn xa hoa, mái tóc tuy được chải chuốt sạch sẽ nhưng khô xơ, khuôn mặt cũng sạch sẽ nhưng vàng vọt và xám xịt như người sắp chết, đôi mắt trũng sâu, má hóp lại, gầy gò trơ xương, hơi thở yếu ớt.
Biết phải liên kết với một người xấu xí như vậy, hệ thống đã âm thầm rơi lệ, không biết sẽ phải tốn bao nhiêu công sức để chỉnh sửa cô thành mỹ nhân…
Kết quả, khi quét lại cơ thể của cô trước khi liệt, hệ thống đã bị choáng váng.
Đó là Chúc Bạch Thược khi cô 18 tuổi, mặc chiếc váy đỏ, làn da trắng ngần như ngọc, tựa như cây hoa phủ tuyết, nơi khóe mắt thấp thoáng một nốt lệ chí, giữa hàng lông mày phảng phất nét lạnh lùng và vẻ đẹp u buồn.
Chỉ cần hình ảnh tĩnh lặng của cô đã đủ khiến hệ thống không có tim cảm thấy như trái tim mình ngừng đập một nhịp, càng không dám nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Chúc Bạch Thược hơi ngạc nhiên, cô không ngờ hệ thống lại có chức năng này, trong lòng đầy cảm xúc, cô nhìn một lúc rồi khôi phục lại dữ liệu cơ thể trước đây của mình và chọn đồng bộ.
"Hệ thống, cảm ơn mi."
Dù biết có lẽ hệ thống không phải vì cô mà lưu giữ lại dữ liệu ngoại hình, nhưng cô vẫn rất cảm ơn, ít nhất nó đã cho cô có được một cuộc đời mới và có lại được dung mạo xưa.
[Không… không có gì. Ký chủ mau tập trung nhận cốt truyện đi.]