Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Này! Ký Chủ! Kêu Cô Sinh Con Chứ Không Kêu Cô Công Lược

Quyển 1 - Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hỉ Nhi lập tức thay quần áo, trang điểm cho Chúc Bạch Thược, quyết tâm muốn phô bày hết sức hấp dẫn từ nhan sắc thượng thừa của tiểu thư nhà mình ra hết mức.

Chạng vạng, mây tía giăng khắp bầu trời, người trong cung đánh xe ngựa tới đây rước Chúc Bạch Thược. Khi những thái giám và thị vệ ở đây thấy Chúc Bạch Thược, bọn họ đều trố mắt kinh ngạc, không dám tưởng tượng trên đời này lại có mỹ nhân tuyệt sắc đến thế.

Những người đi qua đường cũng đều choáng ngợp, điêu đứng, ai nấy đều khó kìm được biểu cảm trầm trồ say đắm.

Bữa tiệc được tổ chức ở bên hồ, xung quanh hồ có hàng liễu đỏ đào, cây xanh mướt, ở giữa hồ có một gian nhà hình bát giác, vô cùng đẹp mắt trong ánh hoàng hôn.

Hôm nay Công chúa Vân Châu không chỉ mở tiệc chiêu đãi Chúc Bạch Thược mà còn mời vài phu nhân, tiểu thư của nhà quan tới, thế nên hiện giờ cũng có đã có nhiều người đến đây.

Chúc Bạch Thược được cha Chúc yêu chiều hết mực từ bé đến lớn, nàng vốn là người rực rỡ như nắng, thích mặc những bộ quần áo sặc sỡ, màu sắc tươi sáng. Hôm nay nàng mặc áo vạt dài có hoa văn hoa mẫu đơn màu đỏ lựu, mái tóc dài đen mượt được buộc thành kiểu tóc phi tiên, trâm vàng được cài vào thái dương, hai má hồng hồng, xinh đẹp vô ngần.

Không biết từ khi nào, đèn lưu ly đã được treo quanh bờ hồ, đèn l*иg ở tòa lầu các hắt tới đây, muôn màu muôn vẻ.

“Chúc Bạch Thược của nhà họ Chúc tới!”

Thái giám kêu to.

Khi Chúc Bạch Thược đi vào, mỗi lần cất bước thì chuỗi ngọc trên eo đều lay động theo bước chân của nàng, phản chiếu ánh sáng lóa mắt.

Da dẻ trắng ngần mịn màng không tỳ vết khiến các cô nương nghe thấy tiếng động, ngước lên đều không nói nên lời trong giây lát.

Hóa ra trên đời này thật sự có mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!

Thảo nào đàn ông đều thích mỹ nhân, bọn họ cũng thích!

Tú sắc khả xan!

Vốn dĩ Công chúa Vân Châu đang dịu dàng cười đùa với người bên cạnh, sau khi thấy Chúc Bạch Thược, nàng ta giật mình. Bờ môi anh đào trên gương mặt trắng nõn khẽ nhếch lên, lòng nàng ta vừa kinh ngạc vừa khó tin, hóa ra con gái nhà họ Chúc mà Lý lang nhắc đến trông như thế này sao?

Trong giây lát, Công chúa lại vui vẻ, đẹp đến thế thì sao chứ? Lý lang vẫn không thích Chúc Bạch Thược, là Chúc Bạch Thược cứ quấn lấy Lý lang không buông.

Lý lang và mình tâm đầu ý hợp, thề non hẹn biển, chắc chắn con gái nhà họ Chúc là kẻ thất bại trong câu chuyện tình yêu này.

Nghĩ thế, ánh mắt Công chúa Vân Châu nhìn Chúc Bạch Thược xen chút phần thương hại và đắc ý mơ hồ. Xinh đẹp ngần ấy thì cũng có tác dụng gì đâu? Chẳng phải Lý lang luôn lạnh nhạt với ngươi sao!

Chúc Bạch Thược, “Hệ thống, có phải Công chúa Vân Châu đang cảm thông cho ta không?”

Hệ thống: [Sửa lại chút, không phải cảm thông mà là thương hại.]

Lòng Chúc Bạch Thược âm thầm phàn nàn với hệ thống, nhưng nàng vẫn cất bước ung dung đi tới trước mặt Công chúa Vân Châu, khẽ cúi người hành lễ.

“Dân nữ Chúc Bạch Thược bái kiến Công chúa.”

Những người xung quanh nhìn động tác chuẩn mực của Chúc Bạch Thược, biết nàng cũng không phải là một kẻ ngốc không biết gì như lời đồn đại bên ngoài.

Hơn nữa khi nhìn gần, da dẻ mịn màng, hai má trắng hồng rạng rỡ, mũi như ngọc lương, cánh môi căng mọng, trong đôi mắt như ươn ướt, nốt ruồi lệ ở khóa mắt khẽ nhướng lên theo động tác của nàng – vừa thanh lệ lại vừa quyến rũ, làm cho các cô gái đều hổ thẹn.

Hôm nay, Công chúa Vân Châu mặc mặc một bộ váy cung đình màu trắng với hoa văn chìm sẫm màu, trang điểm thanh lệ nhẹ nhàng như thường ngày, phụ kiện cũng đơn giản, trái ngược hoàn toàn với Chúc Bạch Thược rực rỡ tươi sáng. Một người đứng thẳng, một người cúi đầu hành lễ, gây ra sự tương phản cao.

Một người thì rực rỡ, người còn lại có vẻ mờ nhạt.

Người đang cúi đầu lại giống Công chúa hoàng thất hơn là người đứng thẳng tắp kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »