Chương 6: Nữ chủ và nam chủ

Phong Tiểu Vân lưu loát pha một ly cà phê trắng, lại tự tay đem ra cho hắn. Chỉ tiếc là không cẩn thận, lại va vào một tiểu cô nương.

"Cô đang làm cái quái gì vậy? Có biết bộ đồ này trị giá bao nhiêu không?" Vị tiểu thư bực tức giơ tay lên định tát cô.

Hắn bước tới, chuẩn xác bắt lấy bàn tay kia. "Vị tiểu thư này, nơi đây là chốn đông người, mong cô hạ hỏa."

Cô ta vốn định rống lên xem ai đang lo chuyện bao đồng, nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, ánh mắt tràn ngập mong chờ và hứng thú.

Thế nhưng khi nhìn cô lại khác.

"Gọi quản lí của cô ra đây!" Cô ta lớn tiếng nói.

Trịnh lão, thân làm quản lí cửa hàng, mặt khác lại là quản gia của Phong Nhã Vân, hấp tấp chạy ra. Ai nói càng làm lâu càng có kinh nghiệm, lão đây 30 năm quản gia vẫn hậu đậu như ngày đầu.

Lão bước nhanh chân về phía cô, người trong cửa hàng cũng bắt đầu chú ý, buông hết cốc tách xuống, hướng ánh mắt về phía này, sẵn sàng xâu xé.

Ai bảo, nam nhân bên cạnh cô quá đẹp đi.

"Xin hỏi tiểu thư, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?" Trịnh lão nhẹ giọng lên tiếng, hai bàn tay chắp lại đầy cung kính, chiếc kính trên mũi được đẩy lên cao, ánh mắt trở nên dò xét, nguy hiểm khó lường.

Vị tiểu thư kia vốn định gây khó dễ cho Phong Tiểu Vân, liếc thấy cái nhíu mày của Al, lại nhìn được vẻ âm hiểm trong đôi mắt lão quản lí, liền không kiềm được mà có chút hoảng sợ. Nhưng ả là ai chứ, ả cần gì phải sợ?

"Cô phục vụ này cố ý đổ cà phê vào người tôi." Nói rồi ả giơ hai tay, chiếc váy trắng thật sự có vết ố vàng vàng.

"Xin phép, để chúng tôi xem lại camera. Nếu sự việc là bên chúng tôi có lỗi, chúng tôi xin nhận trả cho cô một chiếc váy khác." Trịnh lão đẩy đẩy gọng kính, xoay người chỉnh camera.

Hình ảnh hiện lên rõ ràng. Phong Tiểu Vân đυ.ng trúng cô ta, nhưng cà phê trong cốc không hề đổ.

Chỉ thấy sắc mặt cô ta tối đi, giọng nói cũng trở nên chanh chua khó nghe: "Cô ta cố ý đổ cà phê vào tôi, nếu không thì vết vàng này là gì?!". Lại tiếp tục chìa hai ống tay áo ố vàng của cô ta ra, bộ dạng thực sự ủy khuất.

Phong Tiểu Vân im lặng đứng một bên, hai bàn tay chắp lại. Cô nhíu mày, bước nhanh về phía camera, lại lấy tây chỉnh chỉnh, hình ảnh lại lần nữa hiện lên.

Lần này mọi người lại thấy vị tiểu thư kia tự mình làm đổ cà phê, thoáng thấy cô phục vụ nên muốn đổ tội hòng vu oan.

Cô ta mặt mếu máo trắng bệch, liên tục chối cãi: "Mấy người... Mấy người biết tôi là ai không? Mấy người giá họa cho tôi, tôi sẽ kiện mấy người ra tòa."

Al bấy giờ mới bước lên, cử chỉ tao nhã. Hắn vén vài sợi tóc qua tai, mỉm cười: "Vị tiểu thư này, chẳng qua chỉ là một bộ quần áo thôi sao? Tôi đền cho cô, cô cũng đừng gây khó dễ cho họ."

Mà ả, vốn đã chết đứng từ khi nhìn thấy nụ cười kia của Al rồi.

Ả quay sang nói nhỏ với người bên cạnh, thuận tiện kéo tay hắn đứng dậy. Chính là người đàn ông đã khiến The Unique của cô trở thành một cái chợ.

Hắn đứng lên, đưa một tay ra, khóe miệng khẽ nhếch thành một đường cong tuyệt đẹp, "Thật ngại quá, Albaric, cô ấy có chút không hiểu chuyện. Mong anh thứ lỗi!"

Phong Tiểu Vân nheo nheo mắt, hắn quen biết Al?

Hắn biết Albaric Chevell, Tổng tài của KING?

Chỉ thấy Al mỉm cười đáp lại, ôn nhu như nước, gió thoảng bên tai, "Không có gì, Quan tổng, có dịp chúng ta từ từ nói chuyện."

Người tên Quan tổng kia gật đầu, bước nhanh về phía cửa. Mà cô gái kia cũng khẩn trương nối gót theo hắn.

"Tôi là Hứa Liên Chi, rất mong hẹn gặp lại." Ả hất mái tóc màu nâu sáng, kiêu ngạo bước đi.

Hứa Liên Chi? Vậy tên nam nhân vừa rồi hẳn là Quan Thượng Phong đi. Nhanh như vậy đã gặp rồi sao? Nam chủ nữ chủ.

Phong Tiểu Vân lắc đầu cười khổ, xoay người bước về quầy làm tiếp cà phê cho Al.

Buổi tối, theo giao dịch, cô trở về Khải Hoàn làm tiếp công việc Tổng tài của mình. Tài xế dừng xe cách công ti một khoảng khá xa, cô lại bảo hắn về trước, muốn tranh thủ một ít thời gian ngắm trăng sao.

Cũng không nhớ đã bao lâu cô có thói quen như vậy.

Giờ này đã trễ, nhân viên vốn đã về hết, lại thêm qui định quái đản không được tăng ca của Khải Hoàn nên càng trống vắng. Khắp công ti chỉ còn loe ngoe vài cô lao công.

Sở dĩ không tăng ca, để không nhân viên nào nhìn thấy Tổng tài của họ. Họ chỉ có thể biết, mỗi buổi sáng, lệnh của Tổng tài đều được viết lên giấy, hoặc lên máy tính, họ chỉ việc làm theo. Tổng tài không bao giờ lộ mặt.

Thần thần bí bí như vậy, quá thực khiến người ta tò mò.

Thế nhưng nhân viên tại Khải Hoàn thì vô cùng thích vị Tổng tài này, vì họ không phải tăng ca, hơn nữa mỗi buổi sáng đều có cà phê uống. Là Tổng tài đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ.

Rất ấm áp.

Mà Phong Gia Đằng cũng chỉ biết ôm bụng cười, chiêu thức quảng cáo kiểu này nha đầu nhà lão thật giỏi đi. Không sai, cô đãi nhân viên của mình bằng cà phê trắng của The Unique.

Cà phê trắng này có vị lờ lợ, uống một lần không quen, nhưng không uống sẽ nhớ, qua vài lần thành nghiện. Cửa hàng cũng khá gần công ti, nhân viên hầu như đều qua đây uống mỗi ngày.

Nghĩ đến đây, phong Nhã Vân ngẩng đầu nhìn, trăng hôm nay thật sự rất sáng.

Hộc... Hộc...

Tiếng thở gấp gáp vang lên trong không gian tĩnh lặng. Phong Nhã Vân im lặng lắng tai nghe, tay thủ sẵn chiếc túi xách và bình xịt hơi cay, chậm rãi tiến về chỗ tối. Ở đó có một bóng đen đang chống tay lên tường mà cúi đầu, dáng vẻ chật vật, trông rất đáng thương.

Trông anh ta có vẻ như đang bị thương.

Phong Nhã Vân chưa kịp bước tới, bóng người đó nhanh chóng đổ ập xuống sàn, cả người đầy máu.

Là nam nhân.

Cứu người là trên hết. Chẳng hiểu sao cái suy nghĩ này bật ra trong đầu cô ngay lúc đó.

Cô lại không có thời gian nghĩ nhiều, khẩn trương ôm choàng hắn qua vai, đưa hắn lên Phòng làm việc của mình. Chậc. Tên khốn kiếp này rốt cuộc nhét cái gì vào bụng, sao có thể nặng đến như vậy?! Phong Nhã Vân trán lấm tấm mồ hôi, vừa mở cửa phòng làm việc liền trực tiếp ném hắn lên ghế sô pha.

A...

Hắn rên rĩ. Trời ạ, hắn rên rĩ. Tự dưng vác một cái bị thịt về nhà, tự rước họa vào thân, giờ chẳng lẽ lại không giúp hắn. Tất cả chỉ vì cái lòng thương người khốn kiếp đó của cô.

Phòng giám đốc cả đêm sáng đèn, nhưng người trong phòng vốn không như mọi ngày. Một người nằm trên ghế sô pha, người còn lại gục mặt lên thành ghế mà ngủ. Tên đáng chết này, hại cô tốn cả đêm lau máu cho hắn, trong cơn mơ lại gọi tên Vi Vi.

Anh trai à, anh có mơ tưởng bạn gái cũng nên mở con mắt ra xem mình đang ở đâu cơ chứ. Anh hại tôi cả đêm không ngủ rồi.

Chẳng may khi cô vừa ngả lưng, người lạ kia cũng vừa tỉnh.

Hắn liếc quanh căn phòng, ánh nhìn chợt dừng trên người Phong Nhã Vân, ôn nhu dịu dàng cất tiếng gọi: "Vi Vi!"