Chương 24
Sau một giấc ngủ ngon, gần tối tôi mới tỉnh dậy. Đã hoàng hôn rồi. Hoàng hôn của buổi chiều mùa thu dịu dàng lắm, không còn gắt gao như mùa hè, và cũng không âm u như mùa đông.
Vươn vai, tôi đứng ở cửa sổ ngắm người qua đường. Giờ này chắc bố mẹ sắp tan giờ làm.
Nhớ em, muốn nghe giọng nói của em, không biết giờ này em đang làm gì nhỉ? Soạn sửa bữa tối hay là đang ngồi mơ mộng?
Cầm chiếc điện thoại muốn gọi cho em một chút.
Có tin nhắn của Trà, gửi từ lúc trưa, lúc đó ngủ say không biết.
Đọc dòng tin nhắn của con bạn, lại cảm giác tim đang ngừng bơm máu:
“Mày ơi em Vy lại vào bar tìm thằng Pháp, thấy hai đứa nó ra ngoài với nhau, muốn tao làm gì không?”
Tôi bóp muốn nát cái điện thoại, thì ra việc gấp lúc trưa của em là tìm cái thằng khốn đó. Mẹ kiếp cái thằng khốn ấy thì có cái gì hơn tôi? Thử hỏi xem? Không có một cái gì hết. Thế mà em cứ chạy theo nó như cái hình với bóng? Ngu không chịu nổi. Chẳng nhẽ vì làʍ t̠ìиɦ với nó rồi nên không thể dứt ra được à? Tôi đã không còn bận tâm đến chuyện quá khứ của em như thế nào, em làm sao, yêu ai, làm gì, chẳng quan tâm gì hết. Chỉ biết dành trọn tình cảm, để yêu, để mong nhớ. Những gì thằng đấy đã làm, đã gây ra, không đủ để làm phai mờ đi được một chút tình cảm với nó, thế tại sao còn cho người khác hi vọng và niềm tin nhiều như thế? Những gì em đối xử với thằng này là sự thương hại có phải vậy không?
Em là loại con gái gì thế? Em khiến người ta phát điên vì sự dịu dàng, sự quan tâm, và thấu hiểu. Nhưng trong lòng em, giống như một bông hoa có gai, đυ.ng tới là máu chảy. Tôi hụt hẫng, thất vọng. Cảm giác này không phải chỉ mới một lần trải qua. Đau đớn đến tận tim gan. Cứ ngỡ…ngỡ rồi chán nản.
Cố gắng trấn tỉnh lại bản thân, tôi bấm số gọi cho em, vẫn cái giọng ngọt ngào và ấm áp đấy, sao giờ lại cảm thấy kinh tởm và đáng ghét đến như thế?
- Lúc trưa em làm gì mà vội vàng thế?
- Em có việc bận.
- Bận gì thế?
- Chuyện riêng của em, anh hỏi chi vậy?
- Muốn biết thôi.
- Sao anh lạ thế?
- Ừ.
- Anh có chuyện gì à?
- Có, nhiều chuyện. Cảm thấy bị lừa dối, tổn thương.
- Sao thế?
- Em đang thương hại anh lắm đúng không?
- Sao anh lại nói thế?
- Thực ra trong lòng em, chỉ có thằng đó, không có một chút tình cảm dành cho anh. Có phải vậy không?
- Sao đột nhiên anh lại ăn nói lạ thế?
- Thằng đó, nó không tốt đẹp gì đâu, anh nghĩ là em nên tránh xa. Dù không đến với anh, nhưng hãy lựa chọn cho mình một người tốt và xứng đáng. Đừng có mù quáng vậy nữa. Anh xin em đấy Vy ạ. Từ nay anh sẽ không bao giờ làm phiền tới em nữa đâu. Anh xin lỗi thời gian qua…anh yêu em, là thật đấy, không đùa đâu, nhưng nó đang bị em đẫm đạp lên rồi. Anh buông tay em rồi đấy, sẽ không phiền tới cuộc sống của em nữa. Mong em hạnh phúc với sự lựa chọn em coi là hoàn hảo. Chào em!
Tôi thả chiếc điện thoại xuống, nước mắt từ khóe mắt ứa ra. Một thằng con trai đang khóc vì một đứa con gái, vì một tình yêu ngộ nhận…tôi cười nhếch mép. Em làm tôi khinh. Khinh lũ con gái như em. Ngoan à? Gái hư yêu đương còn biết thổ lộ, biết bày tỏ tình cảm yêu ghét rõ ràng. Còn em, em chỉ biết lập trình như một cái máy, làm những điều khiến người ta tổn thương, đâm lén từ phía sau như vậy à?
Những lần trước, tôi đã có ý định từ bỏ, nhưng trong thâm tâm lại còn hi vọng, còn thiết tha níu kéo. Còn bây giờ, cả trái tim lẫn lý trí đều muốn từ bỏ. Nắm chặt một thứ gì đó không thuộc về mình thì sẽ bị chảy máu và chảy nhiều lắm đấy.
Trái tim này vì em mà đã tổn thương quá nhiều rồi.
Chỉ mong ước, được nâng niu, che chở, được cùng em hạnh phúc.
Con người ta thực sự rất buồn cười. Ai cũng bon chen đi tìm hạnh phúc, ai cũng mong muốn được hạnh phúc, thế nhưng hạnh phúc ngay trong tầm tay lại không biết nắm giữ lấy, cứ mãi mê tìm kiếm một hạnh phúc xa vời, rồi một ngày mới nhận ra hạnh phúc đang tuột khỏi tay mình.
Anh không thừa tình yêu mà đi phân phát, cũng không thiếu nổi đau mà cho anh nhiều như vậy.
Em không nhắn tin, không gọi lại, không một lời giải thích. Và tôi cũng sẵn sàng đón nhận những điều ấy rồi. Có gì để nói? Có gì để giải thích? Không gì cả.
Em luôn đúng. Ngày mai mặt trời chắc chắn sẽ mọcMột tháng kể từ ngày cắt đứt liên lạc với em…
Không hề gặp lại…
Những ngày đầu tiên thực sự khó khăn.
Nhìn đâu cũng thấy em, những lời em nói, những việc em làm.
Nhiều lúc chỉ muốn chạy đến, chỉ cần được nhìn thấy em là đủ…nhưng kiềm chế bản thân.
Nhiều lúc chỉ muốn gọi điện và hét to với em rằng “anh nhớ em, nhớ phát điên lên được” nhưng lại kiềm chế cảm xúc.
Nhiều lúc tin nhắn viết ra…rồi lại xóa đi
Nhiều lúc muốn được tiếp tục chờ đợi…nhưng biết chờ đến bao giờ? Và người ta đợi có thực sự xứng đáng?
Cứ thế lao vào công việc.
Tìm cho mình một sở thích, một đam mê.
Thế rồi chợt nhận ra…quên một người còn khó hơn là yêu một người.
Quên đi nổi đau khó hơn quên đi hạnh phúc!
***
Chiều nay sẽ được đến bệnh viện tháo cái cục bột ở chân ra. Qua đây cũng vừa phát hiện ra một điều rất thú vị là ngoài gãy chân, chân tôi còn mắc thêm bệnh ghẻ lở >.< mấy tuần nay ngứa phát dại lên được mà không dám than thở nhiều, chỉ dám âm thầm một mình lấy cái đũa chọc vào cho đỡ ngứa. Cái tội ngu là phải chịu, thà là lỗi do người khác chứ do mình thì chết không thương tiếc.
Cứ cái đà này cởi được cục bột này ra chắc tôi phải ngồi mà gãi cho đã đời rồi làm gì thì mới làm tiếp.
Bác sỹ dặn dò chi tiết, hạn chế ăn gì, rồi vận động như thế nào, vân vân và vân vân
Còn tôi ngồi nhìn cái chân của mình mà…muốn ói quá. Những vi cá, vảy nến…kinh khủng khϊếp. Nhưng dù sao được thoát khỏi của nợ đấy là may mắn rồi. Vẫn còn hơi khó chịu một chút, nhưng đôi chân này đã tự bước được rồi.
Tôi kêu bố về trước, tôi qua chỗ này thăm một người.
Khánh Ngọc.
Hơn tháng rồi không qua thăm em, cũng không hỏi han gì về tình hình sức khỏe của em cả. không biết em đã ra viện chưa.
Tìm tới phòng bệnh, không có ai trong phòng. Vẫn là căn phòng quen thuộc có rất nhiều hạc giấy và sao. Em vẫn còn ở trong bệnh viện và tôi mỉm cười, biết nên tìm em ở đâu.
Cuối thu lá vàng nhiều hơn. Bãi cỏ bên bờ sông cũng không còn xanh mướt như ngày đầu tiên tôi đến đây.
Tôi tìm thấy con bé ngồi ở một góc bờ hồ, nhìn ra phía xa xa. Mái tóc đen tuyền vẫn cứ bay phấp phới trong gió. Chiếc váy trắng làm cho thân hình của nó gầy guộc thêm.
Tôi bước về phía nó và ngồi xuống bên cạnh. Con bé mở mắt tròn xoe nhìn tôi, là ánh mắt hồn nhiên và long lanh đó. Nhìn vào đó thấy bình yên lạ.
- Anh giữ lời hứa với nhóc nhé? Lúc nào anh khỏi, anh qua thăm em. Anh khỏi bệnh rồi đấy, chúc mừng anh đi chứ.
Nó nhìn xuống chân tôi, mỉm cười.
- Em đang nhìn gì thế?
Nó lại cười rồi lắc đầu.
- Lâu không gặp anh, thế mà không hỏi han gì anh cả. Em vô tâm quá! Anh đang buồn lắm đấy!
- …
- Anh chuẩn bị tốt nghiệp rồi đó. Lúc đó anh sẽ ra đi làm…em cũng phải ra viện về đi học đi chứ? Ham chơi quá!
- …
- Một tháng trước, anh bị một người anh yêu thương, và tôn trọng…phản bội anh Ngọc ạ!
Nó nhìn lên, đôi mắt hấp háy.
- Anh không còn một chút niềm tin nào vào cuộc sống cả. Anh chán và muốn buông xuôi tất cả. Mỗi ngày qua đi trong nặng nề. Anh không muốn nói với ai cả. Em là người đầu tiên anh tâm sự đấy. Vậy mà em lại chẳng an ủi gì anh cả.
Nó lặng lẽ, đôi mắt rũ xuống.
- Có bao giờ em thấy con trai khóc chưa? Những lúc họ khóc, chính là lúc họ cảm thấy yếu lòng nhất đấy. Vì người đấy, anh đã từng khóc rất nhiều. Nhưng họ không hề hay biết, cứ làm anh đau…người đấy im lặng không nói, không giải thích…thế nhưng thời gian trôi qua, anh chợt nhận ra, chuyện gì rồi cũng có thể vượt qua được cả. Thời gian là liều thuốc tốt….ưm…nhưng nó có vẻ không khả quan với em lắm nhỉ?
Em chìa một cây kẹo mυ"ŧ cho tôi. Tôi mỉm cười nhìn em.
- Nếu em được ra viện, anh sẽ mua cho em thật nhiều kẹo mυ"ŧ, dẫn được em đi chơi nhiều nơi vui vẻ. Em chịu không
Nó gật đầu, ôm chặt con gấu bông vào lòng.
Tôi ngồi cùng em thêm một chút thì đi về. Con bé vẫn cứ lặng lẽ như thế. Tôi là một người đã góp phần làm cho nó trở nên trầm cảm như vậy. Cảm thấy bản thân cắn rứt. Vậy mà tôi có thể bỏ rơi nó, chính tôi là người phải giúp nó hòa đồng với cuộc sống hơn chứ.
Tôi về, nó buồn lắm. Nhưng nó không nói gì cả. Chỉ đến khi tôi hứa, anh sẽ lại ra thăm em, sớm thôi, thì nó mới vui trở lại.
***
Hằng ngày, đi học về tôi thường ghé qua bệnh viện Khánh Ngọc một chút. Hoặc là vào mỗi buổi chiều rảnh, tôi lại qua với nó. Chỉ là nói chuyện, những câu chuyện ngoài cuộc sống, những gì tôi suy nghĩ, hay về một ngày của tôi. Tôi tự thấy mình có trách nhiệm với em. Tôi muốn thấy nó nói, thấy nó cười như ngày đầu tiên tôi và nó quen nhau. Đối với nó, là tình yêu thương giữa một người anh trai, dành cho cô em gái đáng thương, không hề có một chút cảm xúc nam nữ nào hết. Kể từ khi kết thúc, chấm dứt với em, thì tôi không còn bận tâm đến chuyện tình cảm. Không có niềm tin vào những gì không chắc chắn nữa. Mẹ em cảm kích tôi lắm. Tâm trạng nó cũng khá hơn nhiều khi tôi nói chuyện và tâm sự với nó.
Ngày mai cuối tuần, gia đình tôi về quê ngoại của mẹ có công việc. Bố mẹ cứ bảo là về quê có việc, việc đại sự, con không phải lo thì không phải biết. Lúc nào cũng như đứa con nít vậy đó.
Tranh thủ học về tôi ghé qua chơi với nó một chút. Giờ này nó đang ở trong phòng chơi một mình thôi. Thấy tôi, nó cười toe:
- Anh Khánh_đợt này nó có nói chuyện với tôi nhiều hơn một chút rồi.
- Em đang làm gì vậy?
- Em chơi một mình.
- Ừm…hôm nay anh tới đây thông báo em một tin buồn đây.
Nó ngước mắt nhìn tôi lo lắng, cứ nghe tin buồn là nó sợ lắm.
- Ngày mai anh phải về quê ngoại cùng cả nhà, nên anh không vào thăm em được rồi.
Nó phụng phịu không thèm nói chuyện với tôi nữa.
- Nhà anh có việc đại sự, quan trọng lắm ấy, anh không về không được, nhưng em yên tâm, lên anh mua quà cho em, ha?
- Quê anh đẹp không?
- Đẹp lắm. Nó không giống Hà Nội, có nhà tranh, có dòng sông quê, có lũy tre làng, có con đê…ngày còn bé, anh hay về quê, ngày đấy vui lắm. Nhưng giờ lâu lắm rồi anh không về. Chắc quê cũng khác xưa nhiều lắm. Nhưng nó vẫn sẽ rất đẹp, ít nhất là đối với anh, thoải mái và yên bình lắm.
- Em cũng muốn đi_nó nhìn tôi, đôi mắt long lanh, hi vọng
- Cái này…không được đâu_tôi gãi đầu, không biết giải thích với nó như thế nào cả_em còn phải ở lại bệnh viện, mẹ em cũng không an tâm để cho em đi, đợi lúc nào em khỏe, anh sẽ đưa em về quê anh chơi, ha?
- Ngày mai em cũng muốn đi_con bé lì lợm, nhất quyết
- Đi xa sẽ rất mệt, mà em còn đang bệnh nữa.
- Em sẽ xin mẹ.
Nó níu lấy cánh tay tôi, có cái gì đó vừa là cầu xin, vừa ra lệnh, vừa hi vọng trong từng hành động, ánh mắt, lời nói của nó. Nếu như điều đó làm nó vui, và tốt cho căn bệnh trầm cảm của nó, tại sao lại không thử nhỉ_ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí.
- Được rồi, nếu em xin được mẹ, thì gọi cho anh nhé?