Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé?

8.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
- Nói thật với mày, tao đang thích một em, cưa gần 3 tháng rồi mà chẳng đổ. - Ha ha...có một đứa con gái mà mày cưa nó đến 3 tháng, trình độ của mày chỉ thế thôi hả? Nó thế nào mà làm mày khó dễ thế?  …
Xem Thêm

Chương 10
Đang tận hưởng những phút huy hoàng cuối cùng của giấc ngủ, không biết các bác thế nào chứ cứ mỗi sáng phải nghĩ tới việc dậy sớm đi học, em nản toàn tập. Nhưng đợt này ông già đang canh chừng giờ giấc nghiêm trọng quá nên lúc nào cũng phải ra khỏi nhà trước khi ông bà đi làm. Đành làm con ngoan vậy. Quên chưa nói cho các bác là hôm qua thái độ ông bà già em phản ứng tốt lắm. Tối qua ăn cơm, hai ông bà khen nức mũi:

- Coi ăn rồi chỉ biết phá hoại thế mà cũng biết nhìn người phết hả con...con bé được đấy, xác định đi, ra trường thì rước nó về cho mẹ mày đỡ vất vả. Con nhà cũng tử tế nữa..._mẹ bảo

- Dạ con biết rồi, thì trước chả phải con cũng bảo mẹ là con bé đó ngoan hiền lắm rồi còn gì, thấy chưa, đầu tư đâu có lỗ đâu.

- Mà quen biết lâu chưa con?

- Cũng kha khá rồi.

- Mẹ thấy mày lông bông nhiều quá rồi con ạ, hay năm nay ra trường bàn bạc hai gia đình mà cưới sớm cho ổn định_bà già bá đạo quá, nhưng mà em đâu phải của con đâu mà cưới với chả hỏi, mẹ làm như kiểu mình mẹ muốn là được ấy.

- Nhưng nhỏ còn đi học mà mẹ.

- Quan trọng gì, lấy nhau về khoan đã sinh con, nó học thì cứ để nó học, ra trường mình xin việc cho nó rồi ổn định luôn. Chứ để lâu chột dạ, ông thấy tôi tính thế có được không?

- Cái đấy để con nó quyết định, nhỏ nhắn gì nữa đâu. Nhưng mà bố thấy con bé đó cũng được. mày thích thì bố mẹ cũng chiều.

- Hơ, bố mẹ hôm nay làm sao cả thế? Mới dẫn về nhà có lần mà làm như đúng rồi ấy.

- Mày còn muốn lông bông chứ gì? Mẹ biết tỏng, dạng như mày có lấy vợ mới khôn ra được con ạ.

- Thôi con xin mẹ, nắm tay còn chưa cho nắm chứ cưới hỏi gì.

- Con bé thế mà khá, mẹ là mẹ ủng hộ nhiệt tình đấy. Hôm nào kêu nó qua đây ăn cơm rồi có chi mẹ vun vào cho.

Vậy là cứ một hai đòi tôi lấy vợ. Tuổi đời còn đếm được trên đầu ngón tay. Lấy vợ về khác gì đi tù đâu. Còn chưa hưởng thụ nốt cái sung sướиɠ của tuổi trẻ nữa. Mấy ông anh họ tôi ông nào lấy vợ về cũng kêu biết thế không lấy còn sướиɠ hơn. Được mấy ông anh quý hóa truyền bá tư tưởng, nghe đến lấy vợ hãi nổi cả da gà lên được. Nhưng yêu thì được

Còn sáng sớm hôm nay thì chưa kịp mở mắt đã thấy tin nhắn của em nó. Đọc xong ngớ hết cả người luôn:

- Anh lại giở cái trò cài hoa trước cổng nhà em nữa đấy hả?

Bỏ cái trò đó lâu rồi, đâu có xài tới nữa đâu ta? Có thằng lại bắt chước tôi tán gái à? Lại tán cùng một người mới đau. Lại có địch thủ nữa rồi, không biết là cái thằng nào, mà tặng hoa xong còn im ỉm không nói năng gì. Thằng này nguy hiểm phết. không phải tay vừa đâu.Không nói thì mình nhận đại của mình vậy xấu tính, nhưng vụ này phải điều tra.

- Đẹp không?_i như thật vậy

- Đừng làm kiểu vậy nữa, kỳ lắm.

- Thích vậy đó, chào lọ lem buổi sáng. Anh đèo em đi học nhé?

- Thôi em tự đi được rồi. Anh đến trường học ngoan đi.

- Thấy em mới ngoan được, không gặp được em, nhớ học không vào_có bao giờ học đâu mà hỏi vào hay không hề hề

- em đi học đây...

Bước chân xuống đi ăn sáng mà người cứ như mất hồn. Nghĩ mãi đến cái vụ hoa hòe lại thấy chột dạ quá. Rốt cuộc là thằng nào bày trò nhỉ? Thằng nào mới được. Vụ này mà không điều tra ra tôi không phải là Khánh chim cút.

Sáng lên lớp đều đều. Trưa kiếm cớ chạy sang trường nàng chút. Không cho cũng cứ gặp đấy. Không gặp nhớ sao chịu nổi? Tôi mà không chủ động, nàng có bao giờ đề nghị được gặp tôi đâu. Trưa vẫn cầm bịch gà rán qua cổng trường rồi đèo nàng về. Nàng ngồi sau hót như họa mi ấy. Nghe mãi không chán. Mà lạ lùng, qua chỗ nàng nhiều rồi mà chả bao giờ nàng mời vào nhà cả. Chắc là do cái đầu tóc của tôi nên nàng ngại bố mẹ cũng nên. Em nhuộm ánh tím, ra nắng thì rực rỡ luôn, lại còn uốn xoăn nữa, nhìn vừa lãng tử, vừa chất, nhìn đẹp trai phong độ chán. Thế mà nàng bảo nhìn điệu đà hơn con gái các bác ạ. Thế có đau lòng không chứ.

Quyết tâm theo tới cùng, chiều nay đi về nhà với cái đầu đen sì, đã thế tóc tai gọn gàng, đâu ra đó. Bố mẹ tôi cứ phải gọi là trố mắt ngạc nhiên với tốc độ thay đổi dạo này của tôi. “Yêu rồi có khác”_mẹ tôi bảo thế.

***

Hôm nay sáng sớm tinh mơ đã tập kích cổng nhà nàng. Hi vọng cái gã hôm qua cài hoa chỉ là hứng lên, hiếu động trẻ con vậy thôi. Chứ mà có ý định tấn công nàng nữa thì chắc cũng phải gọi là sát thủ có tiếng. Đánh đồn có địch thì hay đấy, nhưng nhiều địch quá mình bị chìm lúc nào còn chả biết. Mỗi lão Pháp đã nghe ngán hơn ăn thịt mỡ rồi. Thêm lão nữa chắc chìm xuống.

Hôm qua cày game làm cú đêm, chưa được ngủ thêm miếng nào người cứ đơ đơ như mất hồn vậy đó. Ngồi trên xe mà ngáp dài ngáp ngắn. Trời vào thu rồi nên mát mẻ dễ chịu hẳn. Được ở nhà với cái chăn ấm đệm êm có phải tốt hơn bao nhiêu không? Nhưng thôi, tất cả vì tương lai con em chúng ta. Quyết tâm quyết tâm.

Đợi mãi đến gần 6 rưỡi cũng chả thấy tăm hơi đâu cả. Chắc là được hôm động trời cũng nên. Định bụng nhắn tin kêu qua chở nàng đi học thì ở đâu một lão lù lù đi tới. Trạc tuổi tôi, hoặc nhiều hơn một chút, mặt mũi sáng sủa, ăn mặc lịch sự...nhìn qua thì con nhà gia giáo, thuộc loại trai ngoan, xứng đôi vừa lứa với Phương Vy hơn tôi nhiều lần. Nếu có cuộc thi bình chọn của các phụ huynh giữa hắn và tôi thì chắc chắn tôi là big zero

Hắn cẩn thận cài bong hoa duy nhất vào cổng nhà nàng, đứng lại một chút, hình như hắn cười, rồi phóng xe đi. Đợi hắn đi được một đoạn tôi bám đuôi theo sau, khuất nhà nàng thì chạy thẳng lên bắt chuyện:

- Xếp, nói chuyện chút đi.

- Mình quen nhau à?_hắn ta ngơ ngác

- Bạn của bạn thôi.

- Có chuyện gì thế?

- Xếp tạt xe vào lề cho xin 5 phút cái.

Lão ngoan ngoãn tấp xe vào lề đường. Trông tướng lão dân tri thức bảnh chóe. Không dài dòng tôi đi luôn vào chuyện:

- Sáng sáng xếp cắm hoa cổng nhà người ta chi vậy?

- À_ông cười_người yêu cậu hả?

- Đúng đấy. Nên xếp thôi cái trò đó đi, em là em chẳng thích người yêu em có ai lởn vởn bên nàng đâu.

- Người yêu cậu có tin được không đó?

- Sao không tin được_lão này láo kinh.

- Hôm trước thấy em ấy đi với người khác mà?

- Người nào?

- Người yêu cậu mà, sao lại hỏi mình?

- Yêu nhưng cũng phải có khoảng trời riêng chứ?

- Cái riêng này thì mình không nghĩ nó là hợp lý cho hai người đang yêu nhau đâu.

- Ý xếp là gì?

- Cậu không biết chuyện xảy ra với Phương Vy sao?

- Chuyện gì?

- Cậu là người yêu kiểu gì thế? Bạn gái mình bị người ta lợi dụng còn không thể đứng ra bảo vệ, giờ còn hỏi chuyện gì...giống như đang đùa nhau quá, mà cũng đúng thôi.

- Ý anh là?

- Hôm trước vào bar, thấy em đi với một thằng. Vào bar mà em ăn mặc lịch sự nên đoán cũng là gái nhà lành, buồn buồn ngồi ngắm gái chơi. Tưởng đi với người yêu ai dè thấy thằng đi cùng lén bỏ thuốc vào cốc rượu ép em uống. Biết hắn giở trò nên ra về hù hắn gọi công an nếu hắn làm bậy. Thằng cha non gan vứt em lại đấy rồi chuồn. Chả biết em nó nhà ở đâu, ngấm thuốc mê chả biết cái gì nữa, nên đưa em về phòng trọ cô em họ. Hôm sau mình đi làm, trưa ghé thì đứa em bảo em tỉnh dậy đi về rồi. Em khóc nhiều lắm. Không nói gì, chả bảo tên Phương Vy học sư phạm năm thứ 3. Mến em nên mình tìm tới trường em hỏi thăm. Cuối cùng thì cũng hỏi ra, em đi học về thì bám theo về nhà thôi. Ai ngờ lại đánh đồn có địch. Vui phết nhỉ?- Mẹ kiếp thằng khốn nạn_tôi nghiến răng...hắn dám giở cái trò đấy nữa. Hối hận cái đêm hôm đấy không lại cướp nàng từ tay hắn, đấm cho hắn vỡ cái mặt thối tha đấy ra. Thề có chúa vụ này tôi quyết không bỏ qua. Hắn nỡ đối xử với một đứa con gái mong manh như em vậy sao?_may mà gặp anh, không thì vứt_tôi thở dài.

- Nhưng thằng kia là ai? Sao Vy lại theo hắn?

- Người yêu cũ anh à...

- Sao không dứt điểm đi, nhùng nhằng thế? Người thay thế người à?

- Cũng không hẳn, dù sao thì cũng cảm ơn ơn anh nhiều, cho em xin số, hôm nào anh em đi nhậu chơi.

- Còn gặp nhau nhiều mà_hắn cười không ác ý gì cả

- Ý anh là?

- Dù sao thì mình cũng không bỏ cuộc đâu. Người yêu chứ đâu phải là chồng, cơ hội chia đều cho nhau chứ. Ai mang lại được cho em ấy hạnh phúc thì xứng đáng với em...mình cũng nghe thiên hạ đồn em chưa có người yêu nữa_hắn cười vỗ vai tôi

- Cậu tên gì nhỉ?

- Khánh

- Mình là Quân, cạnh tranh công bằng lành mạnh nhé chàng trai, thôi mình đi làm đây.

Quân nổ máy phóng xe đi. Tôi còn chưa kịp định hình được mọi chuyện vừa mới xảy ra.

Lòng uất ức vô cùng. Hận cái đồ khốn nạn làm em tổn thương nhiều như vậy. Bao nhiêu đó chưa đủ hay sao? Hắn biết em còn yêu hắn, hắn lợi dụng điều đó để làm em đau khổ. Hắn không bằng súc vật. Cho đến thời điểm đó em mới nhận ra được bộ mặt thật của hắn hay sao? Nhẫn tâm từ chối tất cả tình cảm chân thành của những người khác để chờ đợi, chung thủy với một thằng khốn nạn. Em thật là ngu ngốc. Giận em, giận bản thân không thể bảo vệ cho em. Tôi gần như muốn phát điên. Nếu hắn ở đây, có cái mẹt của hắn không thể lành lặn được.

Cái thú tính trong người tôi trỗi dậy. Tôi phóng xe lên trường kèm theo một con dao sắc lẻm. Lên lớp, mặt tôi sa sầm lại, mấy thằng cà chớn không thèm gato lại với tụi nó nữa. Thấy hành động của tôi lạ là, bọn nó hỏi bằng được. Ức chế quá tôi kể cho bọn nó nghe về thằng Pháp nhưng chỉ bảo là người yêu thằng bạn thân. Tôi không muốn kể về Phương Vy với tụi nó nhiều. Lại cộng thêm cái vụ xích mích hai đứa đánh nhau lúc trước nữa, mấy thằng kia l*иg lộn lên một hai đòi cùng tôi lên xử đẹp:

- Đi, thằng này không úp sọt nó là không chừa, để tao cạo cho da mặt nó bớt dày_Đức vẹm điên tiết một hai lôi tôi đi suồn suột. Tôi dứt tay nó ra nhăn nhở

- Mày cứ từ từ...chắc chắn phải tìm nó, nhưng tao không muốn lôi bọn mày vào cuộc. Cũng không cần bọn mày làm gì nó hết, chỉ cần dọa cho nó vãi mật ra là được. Nhưng để tao làm, động vào nó làm gì cho bẩn tay ra. Loại nó không đáng.

- Được rồi, tranh thủ ra chơi lên đi mày.

- Có xin ít cái răng khôn không? Lâu rồi ngứa ngay tay chân_Tùng ngông nghênh

- Thôi mày, để đấy tao thôi. Nhớ đấy. Mình tao với nó giải quyết thôi, nốt lần này, tao cũng chẳng muốn phải gặp lại hắn nữa.

- Không muốn gặp lại thì cho nó đi chầu Diêm Vương mẹ nó đi

- Đừng có mạnh mồm. Không làm được vậy đâu. Đi tụi mày

Cả hội tôi kéo nhau lên lớp nó. Chờ cho ra chơi không còn giáo viên trong lớp, bọn tôi bước hùng hổ về phía chỗ hắn ngồi. Cái thằng khốn đó coi chừng sau những gì hắn đã làm thì bây giờ vẫn có thể cười rất tươi mà không thấy một chút cắn rứt lương tâm. Thối tha. Nhìn thấy bọn tôi, hắn tắt nụ cười, mặt trách bệch như vừa bị cắt tiết xong.

- Tụi mày...định...làm cái gì?_hắn lắp bắp, tôi cười khinh khỉnh

- Làm cái gì à? Làm cái này này_tôi nghiến răng cắm phập cái dao trước mặt nó giọng đay nghiến:

- Thằng chó, mày cứ thử làm tổn thương Phương Vy một lần nữa đi. Xem tao sẽ làm gì mày. Mày sẽ không muốn tin đâu.

- Xử đẹp nó đi

- Nhìn cái mặt thế mà có sẹo thì không hay ho đâu

- Dám giỡn mặt với gái nhà lành, úp sọt nó đi.

- Mày nghĩ mày xứng đáng để tao động tay vào à?_tôi cười khinh khỉnh_tao đã nhân nhượng một lần rồi đấy, đừng có được nước mà lấn tới. Tao không nghĩ tao có đủ kiên nhẫn để vờn nhau với mày đâu, thằng chó.

Một vài đứa bạn trong lớp nó đứng ra can ngăn:

- Các cậu có chuyện gì thì ngồi lại nói chuyện, đừng có làm như vậy mà không hay.

- Đúng rồi đấy bạn ạ, có xích mích gì thì từ từ giải quyết, đánh nhau không phải là cách tốt đâu.

-...

Tôi rút con dao trước mặt hắn lên. Hắn im lặng không dám nói một tiếng. Tôi biết hắn không sợ tôi, đang rủa thầm tôi trong bụng. Biết tuốt, chẳng qua chút sĩ diện, nể mặt thằng Đức vẹm khét tiếng đánh nhau mẻ đầu mẻ trán, nó không có lợi thế nên nó nhịn nhục thôi. Nếu có thể hắm dám gϊếŧ tôi lắm.

Mắt tôi bừng bừng sát khí. Cả lớp hắn lại im lặng nhìn tôi. Nếu như ánh mắt tôi có lửa hắn đã bị thiêu rụi ngay lúc đấy mà không hề thương tiếc. Hắn câm như hến không nói được câu nào. Nhìn hắn thêm 5s tôi bước đi. Vứt con dao găm xuống nền nhà, tiếng dao nện xuống nghe sắc lẻm:

- Cảnh cáo mày lần cuối đấy đồ súc sinh. Tốt nhất là mày với tao không nên gặp lại nhau nữa.

Bọn tôi bước đi, mấy thằng bạn tôi còn quay lại nhổ thêm ít nước bọt xuống nền nhà khoái chí cười khanh khách.

Trong lòng tôi không thanh thản hơn được bao nhiêu. Nghĩ về em, tôi biết em không muốn tôi đối xử như thế với hắn. Nhưng thực sự không thể giúp được gì cho em, không làm giảm bớt được sự tổn thương người khác mang lại, tôi chỉ biết như vậy mà thôi. Có thể, làm như vậy chỉ khiến cho tôi thấy thoải mái hơn. Có lẽ tôi lại chỉ nghĩ cho bản thân, không nghĩ tới cảm nhận của em. Lại làm chuyện có lỗi nữa rồi.

Có bác nào tưởng em cầm dao đi gϊếŧ người không? Thực ra bản chất em xấu vì dòng đời xô đẩy nhưng mà nói thật thì lương tâm em cũng từ bi bác ái lắm đấy các bác ạ

Thêm Bình Luận