12
Không thể không nói, tôi vẫn xem thường năng lực khôi phục của Thịnh Lâm.
Ngày thứ hai Lâm Nguyệt trốn hôn, hắn lại bắt đầu sai khiến tôi.
"Tôi muốn ăn cháo hải sản cô nấu, muốn ngay bây giờ."
Hệ thống: "Hiện tại giá trị tình yêu của đối tượng công lược là 75."
Tôi nhịn.
Khi đến nhà hắn, vốn là đại thiếu gia hăng hái, giờ phút này lại ngồi trên ghế sô pha không có tí tinh thần nào.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy tôi giống như một đứa trẻ chờ kẹo dỗ dành.
Nhớ tới phương pháp chiến thắng giới công lược của Lâm Nguyệt - - diễn kịch.
Tôi lập tức thay đổi vẻ mặt lo lắng, đưa cháo cho Thịnh Lâm.
Vẻ mặt hắn kiêu ngạo: "Hôm qua cô không đưa bữa sáng cho tôi."
Ngày hôm qua tôi cùng Lâm Nguyệt nói lời từ biệt, nào có rảnh quan tâm hắn.
Ngoài miệng lại nói: "Em sợ quấy rầy anh."
"Quấy rầy cái gì."
"Lâm Nguyệt vừa đi."
……
"Vậy cô cũng sẽ đi sao?"
Trầm mặc nửa ngày, Thịnh Lâm đột nhiên mở miệng.
Tôi như một ảnh hậu nhập vai: "Sẽ không, em sẽ vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh anh."
Hắn nhìn chằm chằm tôi nửa ngày, không nói gì.
Cuối cùng lúc rời đi lại nhẹ nhàng nói một câu.
"Kẻ lừa đảo."
Không biết những lời này xúc động thần kinh nào, tôi theo bản năng trả lời: "Anh cũng vậy mà."
Trong sáu năm qua, tình yêu của Thịnh Lâm đối với tôi thật ra cũng không phải lúc nào cũng thấp như vậy.
Hắn cũng không phải chỉ biết ngược đãi tôi.
Thịnh Lâm nhìn tôi, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
"Tôi lừa cô cái gì?"
Hệ thống khuyên tôi: "Bình tĩnh, bình tĩnh."
Tôi hít sâu một hơi, sắp công lược thành công, không thể để thất bại trong gang tấc.
"Không có, vừa rồi em cái gì cũng không nói, em vừa mới phát điên ấy mà."
Thịnh Lâm như muốn nhìn thấu tôi, cuối cùng không nói gì, rời đi.
13
Chỉ là mấy ngày nay, hắn trở nên rất kỳ quái.
Hắn trở nên... rất phụ thuộc vào tôi.
Trước kia tan làm, hắn nhanh như chớp chạy đi chơi, chạy nhanh đến mức tôi cũng không theo dõi được hắn.
Bây giờ mỗi khi tan làm hắn đều về nhà mỗi tối để tôi nấu cơm cho hắn.
Phải cùng chơi bóng rổ, chơi trò chơi với hắn.
Lúc tôi ở bên cạnh, hắn luôn nhìn chằm chằm tôi đến xuất thần.
Ngay cả khi tôi đi đâu, hắn cũng tìm tôi khắp nơi.
Khiến cho tôi thiếu chút nữa cho rằng hắn yêu tôi đến mức không thể tự kiềm chế.
Hỏi hệ thống: "Giá trị tình yêu vẫn đang là 75."
Được rồi, tôi chỉ nghe theo sai khiến thì sẽ không làm tăng giá trị tình yêu.
Đúng là lợi dụng trắng trợn mà.
Chỉ còn một ngày, thời gian công lược của tôi sắp hết.
Nhưng giá trị tình yêu của Thịnh Lâm đối với tôi vẫn duy trì ở mức 75.
Đạo cụ có thể sử dụng ở trung tâm mua sắm tôi đều đã mua.
Mấy ngày nay mặc kệ tôi dỗ như thế nào, lừa như thế nào, diễn kịch nhập thân như thế nào, đều không thể lay động con số này.
Hệ thống lại bắt đầu khóc lóc ưu sầu:"Xong rồi xong rồi, chúng ta đều sẽ bị xóa bỏ."
Lần này đến lượt tôi khuyên nó: "Còn một ngày nữa, nỗ lực nói không chừng sẽ thành công."
Hệ thống: "Chuyện sáu năm cũng không hoàn thành được, còn muốn gửi gắm hy vọng vào một ngày này sao?"
Tôi: "Thử xem sao, nói không chừng sẽ có tác dụng"
Hệ thống: "Chiến lược hoàn thành quá khó khăn, chúng ta vẫn là nên hưởng thụ tốt một ngày còn lại đi."
"Cô đi chơi những gì mình thích đi, tôi cũng đi tìm bạn của tôi tạm biệt lần cuối cùng đây, hu hu hu!"
???
Tôi:"Đã nói là không bỏ cuộc mà."
"A lô, a lô?"
"Hữu nghị nhắc nhở, hệ thống công lược của bạn đã tạm thời ¹ngoại tuyến."
¹ngoại tuyến: mất kết nối mạng
Mọe, hệ thống này còn định hỏng trước cả tôi.
Tôi cũng dự định tạm biệt bạn bè bên này trước.
Bạn bè quá nhiều, chờ tôi gặp mặt xong đã là 3 giờ chiều.
Gặp xong người bạn nam cuối cùng, tôi vừa ra khỏi quán cà phê đã bị kéo vào trong xe.
Sáu năm kinh nghiệm nói cho tôi biết, Thịnh Lâm đang rất tức giận.
"Người đàn ông kia là ai?"
"Bạn bè."
"Khi hai người tạm biệt, anh ta đã ôm ²em."
(²vì giá trị tình yêu sắp đầy và theo tuyến tình cảm, tâm lý nhân vật nên mình đổi lại xưng hô anh-em nhé.)
??
Liên quan quái gì đến hắn.
Dù sao hệ thống cũng sắp hỏng rồi, tôi cũng không thèm quan tâm đến hắn nữa.
Hắn lại ôm lấy tôi.
"Không được thích người khác."
……
"Hôm nay em không đưa bữa sáng cho anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh."
Tôi đều sắp bị xóa bỏ, còn hầu hạ anh cái quái gì nữa?
"Anh tìm em một ngày."
"Em lại cùng người đàn ông khác khác ôm ôm ấp ấp."
Hắn mặc kệ tôi ôm người khác như thế nào.
Thấy tôi không trả lời, hắn nhìn về phía tôi.
"Em không thích anh nữa sao?"
Tôi nhìn về phía người đàn ông mình đã công lược 6 năm.
Gật gật đầu.
Hắn hỏi lại tôi nhiều lần như không tin.
Cũng khó trách hắn không tin.
Tôi đã từng thích Thịnh Lâm.
Lần công lược hai năm trước, lúc ấy hắn sẽ cố ý nhờ quan hệ giúp tôi đi cướp vé vào cửa buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân chỉ vì cho tôi một bất ngờ vào sinh nhật.
Khi tôi đau lòng khổ sở, hắn bỏ qua bạch phú mỹ bên cạnh, chỉ vì tới an ủi tôi.
Thậm chí khi nhìn thấy xe đυ.ng vào tôi, vì kéo tôi ra, bản thân hắn lại bị xe đυ.ng vào......
Bệnh cũ trên chân hắn chính là do khi đó gây ra.
Cho nên ngay từ đầu, tôi có thể nói là không khống chế được thích hắn.
Nhưng cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi đợi đến khi tan cuộc, hắn cũng không xuất hiện.
Hôm say rượu hắn ôm tôi thổ lộ, nhưng vào ngày hôm sau sinh nhật tôi, hắn lại bỏ rơi tôi rồi cùng người khác ra nước ngoài.
Hai năm kia, mỗi lần giá trị tình yêu đạt tới gần 80, hệ thống đều rất kích động.
Nhưng đến ngày hôm sau tình hình lại chuyển biến đột ngột.
Cuối cùng, hệ thống và tôi đều nhất trí đồng ý rằng đây chỉ là một tên cặn bã giăng lưới khắp nơi.
Từ đó về sau tôi phong kín tâm tư của mình, một lòng chỉ vì công lược.