14
Hệ thống mang theo tiếng khóc nức nở rốt cuộc cũng trở lại.
Hệ thống: "Hu hu hu, trong giới hệ thống tôi mới chỉ là một hệ thống tân binh mới bắt đầu làm việc. Vậy mà chỉ tồn tại được 6 năm liền sắp bị xóa bỏ."
Tôi: "Đừng khóc, không phải còn có tôi ở bên cậu sao."
Hệ thống: "Oa oa, nhưng người ta thật sự rất luyến tiếc mà."
Hệ thống: "Nghe nói hệ thống cấp hoàng kim có thể có nhiều quyền hạn hơn. Còn có thể tùy tiện chọn chiến lược đối sách. Tôi còn chưa được thử mà đã sắp bị xóa bỏ rồi."
Hệ thống: "Vốn định sau này sẽ cùng cô làm nhiệm vụ công lược thứ hai, nhiệm vụ thứ ba. Bây giờ xem ra cũng không được rồi."
Một giờ cuối cùng tại cái thế giới này, hệ thống ở trong đầu tôi khóc, ở bên ngoài thì Thịnh Lâm ôm tôi run rẩy khóc sướt mướt.
Tôi thoát khỏi vòng tay Thịnh Lâm, nói với hắn: "Tôi phải đi."
Hắn lại túm càng chặt hơn: "Em phải đi đâu?"
Giọng điệu hắn gần như cầu xin: "Không đi được không?"
Nhưng nhiệm vụ thất bại, tôi phải đi.
Còn nửa giờ nữa là tôi sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.
Thịnh Lâm: "Tâm Tâm, em đừng đi."
Hệ thống: "Hu hu, tôi còn không muốn chết."
Tôi không ngờ trong 30 phút cuối cùng còn phải trải qua trong nỗi buồn khóc lóc của Thịnh Lâm và hệ thống. . Truyện mới cập nhật
Hệ thống đột nhiên rung chuông báo động.
Tôi đã bị sốc.
Trong giới công lược việc bị xóa bỏ đều gióng trống khua chiêng như vậy sao?
Tôi hỏi hệ thống: "Đây là cảnh báo trước thời khắc xóa bỏ sao?"
Hệ thống: "Tôi, tôi cũng là lần đầu tiên bị xóa bỏ, tôi cũng không biết."
Tôi và hệ thống vẫn còn mơ hồ.
Đột nhiên rất nhiều dải ruy băng đầy màu sắc bay ra ngoài, 6 chữ lớn xuất hiện trên màn hình.
Chúc mừng công lược thành công!
Tôi???
Hệ thống???
Tôi: "Sao vậy, công lược thành công rồi?"
Hệ thống kinh ngạc: "Vừa rồi, giá trị tình yêu của Thịnh Lâm đối với cô đã đạt 100 nên công lược thành công.
Giá trị tình yêu của Thịnh Lâm đối với tôi đạt tới 100?
Tôi không khỏi vui mừng ra tiếng, 6 năm rồi, cuối cùng tôi đã công lược thành công.
Thịnh Lâm căng thẳng: "Nhiệm vụ của em thành công rồi?"
Tôi gật đầu.
"Sao anh biết tôi có nhiệm vụ?"
Thịnh Lâm: "Năm đầu tiên gặp em anh đã biết.
Tôi lại càng kinh ngạc.
"Anh không biết em đang nói chuyện với ai vào ngày trước buổi hòa nhạc, em hào hứng nói rằng nhiệm vụ sắp thành công và em có thể đi."
Tôi đỡ trán, lúc ấy khi hắn đưa vé cho tôi, hẹn tôi ngày hôm sau đi xem biểu diễn, lúc ấy giá trị tình yêu đã đạt tới 78, tôi và hệ thống quá mức kích động nên đã trực tiếp rống lên.
Cho nên hắn biết tôi có nhiệm vụ nên mới không đến buổi biểu diễn.
Thịnh Lâm như đang nhớ lại quá khứ.
"Anh sợ em rời đi, cho nên anh phải tự nói với mình rằng không nên yêu em."
……
Tôi dường như đã nghe thấy một trò đùa lớn, hóa ra chúng tôi vốn chỉ thiếu một chút thôi.
"Nếu như tôi nói cho anh biết, thật ra khi nhiệm vụ thành công thì tôi có thể ở lại."
Lúc đấy tôi kích động xong liền hỏi hệ thống, công lược thành công có thể lựa chọn ở lại hay không.
Hệ thống nói với tôi rằng nếu tôi ở lại, tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại thế giới thực nữa.
Lúc ấy tôi chắc chắn rằng Thịnh Lâm cũng yêu tôi giống như tôi yêu hắn.
Không nghĩ tới phía sau đều là những đả kích liên tiếp.
Nghe tôi nói, Thịnh Lâm như một đứa trẻ làm sai: "Tâm Tâm, anh không biết."
"Anh yêu em, anh chỉ đang cố kìm nén trái tim mình."
Hắn nói rồi muốn nắm lấy tay tôi, tôi né tránh.
"Thịnh Lâm, anh sai rồi."
"Từ đầu đến cuối anh chỉ yêu chính mình, cũng chỉ tin tưởng chính mình, cho nên anh biết cũng không xác nhận lại với tôi."
Chỉ cần hắn hỏi tôi một câu, tôi đều sẽ nói cho hắn biết.
Anh đè nén nội tâm của mình, lấy lý do sợ yêu tôi rồi làm tổn thương tôi, ngược đãi tôi.
"Rồi anh lại yên tâm thoải mái hưởng thụ sự tốt đẹp của tôi đối với anh."
"Ngay cả khi Lâm Nguyệt trở về, anh cũng có thể phủ nhận hôm trước anh đã muốn tôi làm bạn gái anh."
Trước khi Lâm Nguyệt về nước một ngày, Thịnh Lâm uống say chạy tới nhà tôi kéo tay tôi, bảo tôi làm bạn gái của hắn.
Lần đó là sau nhiều năm sau, trái tim tôi lại một lần nữa đập điên cuồng vì hắn.
Ngày hôm sau Bạch Nguyệt Quang quay lại.
Tình cảm của tôi lại biến thành trò cười.
Tôi nhìn về phía hắn nói: "Anh sai rồi, chân chính thích, là không nỡ để cho tôi phải chịu ngược đãi.
"Mà mặc kệ có nhiệm vụ hay không, biểu hiện của anh lúc đó cũng đã đẩy tôi ra xa."
Khi tôi rời đi, tôi nghe thấy tiếng nức nở nhẹ cùng với một từ không thể chạm tới: "Anh xin lỗi."