Tịch Du híp mắt, bảo trì bình tĩnh đáng giá người ngồi đối diện. Khi cậu bị đưa vào trong xe, tỉnh táo lại đã thấy có một người đàn ông nghiêm chỉnh ngồi đây.
Tịch Du thấy người này mặc âu phục sang trọng quý giá, chỉ nhìn cũng biết rất đắt tiền, qua đó có thể biết được đây là người như thế nào. Người đàn ông trước mặt bộ dáng mập mạp, có bụng bia, nút áo trên bụng còn căng ra sắp đứt. Ông ta tầm bốn mươi tuổi, trên người có sự khôn khéo của thương nhân, tóc được cắt tỉa tỉ mỉ như là có nhà thiết kế chuyên nghiệp xử lí, dù nhuộm đen nhưng vẫn không che giấu được dấu vết thời gian, lộ ra mái tóc pha sương.
“Cậu khỏe không?” Thanh âm phát ra thu hút sự chú ý của Tịch Du, giọng của người này không tệ, nhưng hơi khàn khàn khiến người nghe không rõ ông ta đang nói gì.
Nhân mô cẩu dạng(1), Tịch Du cười nhạt trong lòng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. “Khỏe cái gì mà khỏe, tôi tuyệt không khỏe.”
Đối phương dùng phương thức không khách khí như thế, chả cần biết ông ta là ai, ấn tượng đầu tiên đã rất xấu rồi.
Trên mặt ông ta vẫn mang vẻ trang trọng cứng rắn cùng nghiêm túc, không để ý tới thái độ của Tịch Du, cười lạnh nói: “Còn tưởng Cố Lẫm giỏi thế nào, lại tìm một mặt hàng như vậy.”
Anh Cố Lẫm? Tịch Du híp mắt, quan sát đường nét khuôn mặt người này, vẫn nhìn không ra. Nhưng xem tình hình, Tịch Du có thể đoán phân nửa thân phận ông ta.
Cậu thản nhiên đáp: “Hai người nhìn qua chẳng giống nhau chút nào. Một người dễ nhìn, tao nhã, lịch sự. Một người thì… Quên đi, không nói nữa, tự ông ngẫm lại trong lòng cũng hiểu.” Tịch Du nhún nhún vao, dù sao bộ dạng của đối phương thật đúng làm người ta không dám khen tặng.
Năm tháng đúng là con dao mổ heo vô tình khiến người ta già đi, người đàn ông kia cũng hiểu, cho dù có bỏ bao nhiêu tiền chăm sóc, nếp nhăn trên mặt cùng sự suy giảm thể chất vẫn luôn nhắc ông ta tuổi đã không còn trẻ rồi.
Người đàn ông kia nhíu chặt mày: “Thật đúng là vô giáo dục.”
Tịch Du dùng ánh mặt kiên định nhìn lại, thua người tuyệt đối không thua khí thế.
Bố mẹ cậu mất sớm còn bị người ta lôi ra mắng, Tịch Du chẳng thèm quan tâm ông ta lớn hơn tuổi mình còn là bố của Cố Lẫm, trong lòng vốn đã tức giận, không còn hòa nhã đối đáp nữa. “Dùng phương thức cứng rắn này đưa tôi đi, vậy giáo dục của ông đâu?”
Cậu không muốn tốn thời gian cùng người này nữa, trực tiếp hỏi thẳng ý đồ của ông ta: “Rốt cuộc ông…” Con ngươi run lên, ánh mắt cậu vội vàng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, là bóng dáng lo lắng hoảng hốt của Cố Lẫm.
Tịch Du biết, Cố Lẫm đã phát hiện ra cậu không ở nhà.
Tịch Du vội vàng mở cửa, thế nhưng không thể mở được, xem ra đã bị tài xế khống chế. Tịch Du hô lớn: “Mau mở cửa ra!” Thấy Cố Lẫm dừng chân nhìn xung quanh, Tịch Du liên tục đập cửa xe, trong miệng còn hô to, mong anh có thể cảm nhận được. Nhưng Cố Lẫm chỉ liếc mắt qua chỗ này một cái rồi đi về hướng khác, cách chỗ của Tịch Du ngày càng xa.
Sự vui mừng khi thấy Cố Lẫm thoáng cái đã bị lo lắng thay thế, Tịch Du nhìn người đàn ông ung dung kia, hít vào thở ra nhưng thực sự không nhịn được, cậu túm lấy cà vạt của ông ta, kéo mạnh: “Mau mở cửa!”
Người đàn ông này không ngờ Tịch Du ngoài mặt trông nhu nhược mà có thể như vậy, nhưng lại không muốn so đo với cậu thật không ra thể thống gì, tùy ý Tịch Du kéo mình, vẻ mặt vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh thản. Ông ta nói: “Xem ra không thấy cậu đâu, nó rất lo lắng cho cậu.”
Tịch Du hiểu rất rõ cảm giác này, trước đó không lâu bản thân cậu mới trải nghiệm. Cho dù ở cách rất xa, Tịch Du vẫn có thể thấy được khuôn mặt lo âu gấp gáp của Cố Lẫm.
Thế nhưng người đàn ông trước mặt đưa cậu tới đây, mục đích gì cũng không nói, chẳng hiểu có ý đồ gì.
Giữ một động tác quá lâu, tay cậu có chút đau xót, người này vẫn bày vẻ mặt nhàm chán, Tịch Du thực sự không biết nên làm gì bây giờ.
Cứ như vậy, ông ta ra lệnh cho tài xế lái xe.
Lúc này Tịch Du mới thấy sợ hãi, với trạng thái thân thể của bản thân, bị mang đi rồi sẽ khó mà thoát được. Cậu hoảng loạn vô thố, dùng đầu hung hăng đập mạnh vào cửa sổ xe.
Tiếng bốp bốp rất mạnh, trên trán cậu đã đỏ ưng, trong mắt toát lên tia máu đỏ phẫn nộ: “Mở cửa!” Tịch Du đã bất chấp tất cả, thấy ông ta vẫn không phản ứng gì, cậu lại đập thêm vào cái vào cửa. Cậu không tin nếu mình xảy ra chuyện gì, ông ta còn có thể ăn nói với Cố Lẫm, thà rằng chịu đau chịu khó mà đạt kết quả còn hơn.
Người đàn ông kia bày vẻ ghét bỏ, nghĩ thật phiền, ra lệnh cho vệ sĩ ngồi ở ghế phụ lái giải quyết cậu. Tay nắm cửa xe hơi buông lỏng, chốt cửa đã bị mở. Tịch Du lập tức nhân cơ hội đẩy cửa xe xông ra ngoài. Vì chân không có sức, thân thể cậu ngã thẳng lên mặt đất, bị những mảnh đá nhỏ cào xước cũng không ngoảnh lại.
Tịch Du liều mạng hô to: “Anh Cố Lẫm! Anh Cố Lẫm!” Tiếng nói như xé giọng, chỉ hy vọng Cố Lẫm còn chưa đi xa có thể nghe thấy.
Tên vệ sĩ hằm hằm tới gần, khi tay hắn đang định chém xuống cổ Tịch Du, người đàn ông kia đột nhiên bảo hắn dừng lại.
“Du Du!”
Nghe được thanh âm của Cố Lẫm, Tịch Du thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu đau đớn mệt mỏi thoáng cái biến mất sạch. Cố Lẫm ôm lấy cậu, kiểm tra từ trên xuống dưới, khi nhìn đến vết sưng đỏ trên đầu, trong mắt anh không chút che giấu đau lòng luyến tiếc.
Tay anh nhẹ nhàng xoa, Tịch Du kêu đau một tiếng.
Từ đầu tới cuối, Cố Lẫm chẳng hề liếc mắt nhìn tới người đàn ông trên xe, cho tới tận khi ông ta chủ động lên tiếng: “Cố Lẫm, sao dám tỏ thái độ với bố như thế?”
Cố Lẫm dừng bước, quay người lại, khẽ cười đứng lên, tiếng cười kia không chút ấm áp nào. “Cố Chính, ông không xứng.” Giống như hận không thể mau chóng rời khỏi nơi dơ bẩn này, Cố Lẫm bước đi không quay đầu lại.
Tịch Du bị nhiễm bầu không khí áp lực xung quanh người Cố Lẫm, lén lút kéo cổ áo anh, mềm nhũn kêu: “Anh… Cố Lẫm…”
“Gì?” Khi Cố Lẫm cúi đầu cười, từng sợi tóc mềm mại theo gió phiêu lãnh, cả người tràn đầy sự dịu dàng, khác hẳn một trời một vực với Cố Lẫm vừa rồi.
Trong lòng Tịch Du có rất nhiều câu hỏi nhưng không dám nói ra, sợ làm anh không vui, vì thế cậu lắc đầu: “Không có gì, về nhà đi.”
Sau đó cậu thanh thản an tâm dựa vào l*иg ngực rộng lớn của anh.
Nghe xong chuyện Tịch Du nóng nảy đập đầu vào cửa xe, Cố Lẫm nghiêm túc giáo dục cậu đây không phải là cách làm sáng suốt, chẳng lẽ vừa rồi người ta giơ súng ra trước mặt cậu, cậu còn tiến lên chịu chết sao.
Tịch Du định ngụy biện một phen, lúc đó nóng ruột đã làm vậy quên mất có thể đập vỡ đầu mình. Cậu bĩu môi, lại thấy trên quần áo của Cố Lẫm phủ không ít bụi khiến cho cả bộ âu phục chỉnh tề đầy nếp nhăn, rất chật vật. Cậu biết anh đã rất sốt ruột đi tìm cậu.
Tịch Du muốn chuyển đề tài khác thoải mái, nói rằng: “Không ngờ tình tiết cũ rích trong tiểu thuyết lại xảy ra với em.” Nhìn thấy sắc mặt Cố Lẫm ngày càng xấu, Tịch Du không biết làm gì khác hơn là cười gượng ha ha vài tiếng giả vờ ngớ ngẩn để lừa cho qua chuyện.
Cố Lẫm kéo chân cậu lên, vết rách da bởi mấy hòn đá không quá rõ ràng nhưng nhìn rất ngứa mắt.
“Anh Cố Lẫm, người kia…” Tịch Du cẩn thận rụt rè hỏi, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Cố Lẫm, thấy không thích hợp thì ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Ông ta là một tên cặn bã ích kỷ.” Xem ra quan hệ của anh Cố Lẫm với người đó không phải xấu bình thường, mà là vô cùng xấu, xấu đến tột cùng. Dù sao Cố Lẫm dùng ý kiến cá nhân đánh giá tiêu cực về người thân của mình thế, nhất định ông ta đã làm chuyện gì đó rất xấu.
“Mà, ông ta…”
Cố Lẫm bôi thuốc xong cho cậu, đặt sang một bên. Anh thở hắt ra, nói: “Mẹ anh sinh anh ra chưa được năm tháng, ông ta lại ở bên ngoài nuôi bồ nhí. Mẹ anh không chịu nổi, sau đó tự sát, ông ta liền cưới bồ nhí về làm vợ. Khi đó anh còn nhỏ, chỉ đành chịu đựng, sau này kinh tế độc lập liền rời khỏi nơi đó. Anh chưa từng coi ông ta là bố mình, vốn đối với ông ta mà nói, anh cũng chẳng là gì. Nhưng mà đứa con trai vợ bé ông ta sinh ra bị tai nạn giao thông chết, ông ta không muốn giao sản nghiệp của mình cho người ngoài, liền nghĩ tới anh.” Cố Lẫm hời hợt kể về chuyện của mình, tựa như nhân vật bên trong là một người xa lạ.
Tịch Du xoa xoa tóc Cố Lẫm, giống như anh thường dỗ dành cậu, an ủi anh: “Ừ, người xấu như vậy, chúng ta đừng quan tâm đến ông ấy.”
Cố Lẫm vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên vết sưng hồng trên trán Tịch Du, “Tối hôm qua không về cũng bởi vì ông ấy. Ông ta tìm người nhốt anh lại. Anh sợ em lo lắng nên nhảy cửa sổ ra ngoài.”
“A? Cửa sổ tầng mấy?”
Cố Lẫm thật thà nói, dù sao mình cũng không việc gì, “Tầng 3, không sao.”
Tịch Du giả vờ hung ác quát: “Đừng coi thường tầng 3! Anh không nghĩ nhảy xuống sẽ chết …”
Chữ phía sau còn chưa nói ra, Cố Lẫm đã dùng tay bịt miệng cậu lại. Trong lòng Tịch Du cũng mắng mình nói lung tung, thức thời ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sau đó cậu lo lắng, bố của anh Cố Lẫm không phải một người dễ đối phó. Từ sau khi ở bên Cố Lẫm, tất cả mọi việc đều thuận lợi, trên đường tự nhiên lại lòi ra một người như tế, cậu nói rõ sự lo âu trong lòng mình với Cố Lẫm.
Cố Lẫm chẳng chút băn khoăn, kiên định nói: “Anh biết ông ta là loại người gì, ông ta sợ nhất cái gì.”
Khi thiện đấu với ác, những kẻ miệng hùm gan thỏ như thế, đối phó rất đơn giản.
Tịch Du đi tắm, Cố Lẫm dặn cậu đừng dính nước vào trán. Tịch Du qua loa vâng vâng dạ dạ rồi đóng cửa phòng tắm lại.
Cố Lẫm đi tới bên cửa sổ, sau khi nghe được tiếng nước vang lên trong phòng tắm, mới nhấn điện thoại.
Vốn anh không muốn làm phiền chú Chu nữa, nhưng mà tìm ông ấy cũng là phương pháp nhanh gọn nhất.
Chú Chu lăn lộn trong giới xã hội đen, bên ngoài là một ông chú ôn hòa, nhưng thật rất thủ đoạn rất đọc ác, người trong giới đều rất nể phục ông. Trong thành phố A, ông dẫn theo một bang anh em lăn lộn rất vui vẻ. Cố Lẫm quen biết ông chỉ là ngoài ý muốn. Khi ông ấy bị thương ngã ven đường, anh tình cờ cứu được, còn tốt bụng đưa người vào bệnh viện, gia đình ông ấy không liên hệ được, anh đành phải chờ người tỉnh lại.
Người trong giới xã hội đen rất trọng tình nghĩa, chú Chu vẫn luôn nhớ ơn cứu mạng của Cố Lẫm, nói anh sau này có gì cần đều có thể đi tim ông. Vốn Cố Lẫm nghĩ mình chẳng có việc gì cần ông giúp, không ngờ tính cả lần này đã là lần thứ hai nhờ ông.
Đồng thời, đều là vì Tịch Du.
Đối với chú Chu mà nói, giải quyết phiền phức này đơn giản như một bữa ăn sáng, chỉ cần gây áp lực thích hợp với Cố Chính, một kẻ sợ chết như ông ta nhất định không dám làm gì.
Sau khi hàn huyên một lúc, Cố Lẫm ngắt máy, vừa lúc Tịch Du tắm xong vui vẻ hát vang.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, dường như cậu đã ném phăng chuyện mình suýt chút nữa bị bắt cóc ra sau đầu. Thực đúng là thần kinh thô, nhưng mà, cũng nhờ thần kinh thô này, bao nhiêu phiền não cậu đều quên rất nhanh.
*Chú thích:
(1) Nhân mô cẩu dạng: người làm giống chó.