Cố Lẫm ôm cậu vào ghế phó lái, chính mình cũng ngồi vào trong xe.
“Cố Lẫm…” Tịch Du còn chưa nói xong, đôi môi đã bị hung hăng ngăn chặn.
Một nụ hôn dịu dạng cũng không kém phần mãnh liệt.
Thật vất vả lắm mới lấy lại được hơi thở, Cố Lẫm chỉ nói một câu “Miệng em cần phải tiêu độc” rồi lại tiếp tục cắn nuốt lấy bờ môi của cậu, bắt đầu quấn lấy lưỡi cậu cọ qua cọ lại.
Bên trong không gian xe hơi chật hẹp, không khí da^ʍ mỹ dần tràn lan. Tịch du không kịp nuốt nước bọt rơi xuống trên quần áo, khó chịu muốn lấy tay lau đi lại bị Cố Lẫm nắm chặt.
Ghế tựa chậm rãi ngả xuống, Tịch Du ban đầu ỡm ờ trước sự lôi kéo của Cố Lẫm, sau đó hoàn toàn đón ý hùa theo.
Mắt cậu vẫn có thể thấy được người đi qua bên ngoài, cũng không biết họ thấy tình huống bên trong hay không. Tịch Du chỉ đơn giản nhắm mắt lại, vừa nghĩ tới sẽ bị người xa lạ nhìn thấy, cậu có chút khẩn trương, còn dâng lên cảm giác kí©h thí©ɧ.
Nút áo sơ mi bị thô bạo cởi ra, còn có mấy cái không chắc đứt chỉ rơi xuống đất. Da thịt cậu tiếp xúc với không khí lạnh, sau đó trên ngực lại cảm thấy ấm áp.
Thắt lưng bị tháo ra, một bàn tay luồn vào nơi nào đó. Tịch Du run rẩy, gián đoạn phát ra tiếng, “Anh đừng… còn đau.”
Phía sau còn có chút sưng, nếu tiếp tục làm thêm một lần, Tịch Du không biết phải tới lúc nào mới khỏi được. Để mình khỏi phải chịu khổ, Tịch Du muốn ngăn cản anh tiếp tục xâm phạm.
Cố Lẫm dịu dàng săn sóc dỗ dành, “Ngoan, bắn ra là được rồi.”
Ngón tay cái cùng ngón trỏ không ngừng vỗ về vật nhỏ của cậu, Tịch Du được hầu hạ gần như lập tức có phản ứng, dưới bụng dâng lên lửa nóng. Trên miệng vẫn bị Cố Lẫm liếʍ tới liếʍ lui, trên dưới giáp công tạo thành kí©h thí©ɧ vô bờ bến.
Tịch Du chỉ có thể nhân kẽ hở khi hôn môi mà phát sinh chút âm thanh yếu ớt.
“Xe… sẽ bẩn.”
“Không sao.”
“Có… người.”
“Không nhìn thấy.”
Ghế lại bị hạ xuống nữa, gần như thành 1800.
“Anh Cố Lẫm, anh đừng giận.” Tịch Du cho rằng Cố Lẫm nhìn thấy Thẩm Thiên cưỡng hôn mình nên mới nổi trận lôi đình, mặc dù trong chuyện này cậu không có lỗi, nhưng Tịch Du vẫn nói. “Xin lỗi.” Nếu không phải mình không tỏ thái độ cứng rắn, sẽ không bị Thẩm Thiên thừa cơ làm bậy.
Vậy nên anh Cố Lẫm tức giận là đương nhiên.
“Ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích.” Cố Lẫm nói xong câu đó liền từ từ cúi xuống. Tịch Du không nhìn thấy anh, đang định đứng dậy…
“A!”
Bộ vị mẫn cảm mềm mại cảm giác được sự ướŧ áŧ, bị Cố Lẫm ngậm vào trong miệng.
Tịch Du phát ra tiếng rên động tình, liên tiếp say sưa không ngừng, không bị kiềm nén tiếp tục rêи ɾỉ.
Khẩu giao mang lại kí©h thí©ɧ trực tiếp khiến Tịch Du đến cao trào, thần trí có chút rã rời. Cậu chỉ cảm thấy thân thể mình đang nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung.
…
Sau một trận run rẩy kịch liệt, cảm giác khó chịu phía dưới chậm rãi biến mất.
Cố Lẫm rút khăn giấy đặt phía trước xe chà lau sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙.
“Cứ cởϊ qυầи ra luôn đi, về nhà thay”
Bởi vì qυầи ɭóŧ bị ướt mặc vào rất khó chịu, Cố Lẫm đề nghị thế. Tịch Du luống cuống tay chân trực tiếp kéo qυầи ɭóŧ, quần dài lên, cài chặt đai lưng. Giờ đang ở bên ngoài, ai mà biết được khi ra ngoài có thể bị người ta phát hiện hay không, đành phải chấp nhận chịu đựng cảm giác khó chịu.
Nếu không sau này ở trên xe cũng để sẵn vài cái qυầи ɭóŧ là được rồi. Tịch Du nghĩ vậy, lại lập tức phản bác, thầm mắng mình không biết xấu hổ, còn muốn vài lần “xe chấn” sao?
Thấy tâm tình của Cố Lẫm không tệ lắm, nhưng vẫn yên lặng, Tịch Du không dám đề cập tới Thẩm Thiên trước mặt anh. Việc này cứ cho qua, Tịch Du nghĩ: sau này nhất định phải bảo trì cự ly với Thẩm Thiên. Về đến nhà, Cố Lẫm ôm Tịch Du vào bồn tắm lớn. Sau khi đuổi anh ra ngoài, Tịch Du mới trầm tĩnh tắm rửa. Tuy rằng với quan hệ của hai người, khỏa thân cũng chẳng vấn đề gì, nhưng da mặt cậu mỏng, làm sao có thể để Cố Lẫm giúp cậu tắm được.
Xoa xoa bờ môi đã sưng đỏ, thật là, khẳng định anh ấy đang giận, hôn quá mạnh mà.
Thoải mái ung dung tắm xong, kết quả mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Xe lăn không mang về, làm sao cậu ra ngoài được. Hơn nữa, Cố Lẫm chưa chuẩn bị quần áo cho cậu. Lúc này, Tịch Du chỉ có thể bỏ qua mặt mũi mà xin Cố Lẫm giúp đỡ, gọi anh tiến vào.
Cố Lẫm giúp cậu lau khô người, khi lau tới chỗ nào đó, trong lòng Tịch Du thẹn thùng một phen, nhưng lại thấy biểu tình Cố Lẫm bình tĩnh tự nhiên chẳng khác gì đang rửa chén, cậu cũng không dám để lộ tâm tư của mình.
Anh ôm cậu lên giường, Tịch Du chui vào chăn, sau đó nhận lấy qυầи ɭóŧ bằng vải mềm Cố Lẫm đưa qua, mặc vào. Rồi tiếp tục chỉ huy anh quản gia mang máy tính lên giường.
Cố Lãm nhìn chỗ trống trước bàn máy tính, chỗ vốn để xe lăn, cũng không nói gì thêm, chỉ đưa chuột máy tính cho cậu.
Vừa đăng nhập vào QQ, một cái ava cứ không ngừng nháy liên tục, thanh âm rất vang dội.
Thiên Thương:
Onl không?
Thiên Thương:
Du Du, em giận sao?
Thiên Thương:
Xin lỗi, xin lỗi mà.
Thiên Thương:
Về đến nhà thì trả lời anh một câu nhé.
…
Thời gian gửi tin nhắn là khi Tịch Du rời khỏi bệnh viện Cố Lẫm nhàn nhạt liếc mắt nhìn, sau đó điều khiển chuột trực tiếp kéo Thiên Thương vào sổ đen.
QQ lập tức yên tĩnh.
Cố Lẫm muốn tiếp tục đi làm, còn Tịch Du sau khi về chỉ cần ngồi ngốc cả ngày.
Anh đi rồi, tin nhắn weibo của cậu lại bị Thiên Thương quấy rầy.
Thiên Thương:
Em cho anh vào sổ đen QAQ
Du lai du khứ:
Ặc, không phải tôi.
Thiên Thương:
A, anh biết rồi, chồng em thật nhỏ mọn.
Dù sao cũng là tại anh sai mà.
Thiên Thương:
Lại thêm bạn anh đi.
Khung xin thêm bạn QQ của Thiên Thương lần nữa xuât hiện, Tịch Du nhấn bỏ qua, miễn cho lần sau Cố Lẫm thấy được.
Du lai du khứ:
Trò chuyện trên weibo cũng được.
Thiên Thương:
Được rồi, Du Du, anh xin lỗi, hôm nay là anh quá kích động.
Thực ra Tịch Du nghĩ bất kể là Thiên Thương trên mạng internet hay trong cuộc sống đều biểu hiện ra một mặt tính cách trẻ con, luôn không tự chủ được làm nũng với người khác, khuôn mặt thì yêu nghiệt, được việc thì tốt, không được thì…
Nghĩ tới đây, Tịch Du còn chưa trả lời, người bên kia đã sốt ruột.
Thiên Thương:
Anh đầu hàng, xem ra không theo đuổi được em, làm bạn bè thì được chứ gì. Quan tâm em một chút cũng được nhỉ *nháy mắt*
Được, nghĩ như vậy là rất tốt. Tịch Du thở dài một hơi ở trong lòng.
Du lai du khứ:
Ừ ^_^
Chuyện Thiên Thương coi như đã giải quyết ổn thỏa, sau này anh ta hẳn có thể kiềm chế lại một chút.
Thanh âm ho khan của QQ lại vang lên, Tịch Du tưởng Thiên Thương cố chấp gọi cậu, nhưng trên khung xác nhận lại viết là: Tôi là Yêu Tử, thêm bạn đi, tôi tới xin lỗi.
Tịch Du thêm cô ta, chờ Yêu Tử mở miệng.
Đầu bên kia, trùng hợp Cố Lẫm gõ tới.
Cổ Ý:
Bạn của Cam ngọt giúp chúng ta điều tra ra người dọa em, muốn tha thứ hay không là do em quyết định.
Du lai du khứ:
A.
Yêu Tử gửi tới một đoạn rất dài, xem ra đã chuẩn bị từ trước rồi.
11:
Tôi thừa nhận, tôi ghét cậu nên đã làm nhiều chuyện không tốt. Trong kịch tìm trang trí khác thế chỗ cậu, cô lập cậu, là muốn ra oai phủ đầu, trên weibo mắng chửi cậu cũng vì nhìn cậu ngứa mắt, gửi ảnh kinh dị, gọi điện dọa dẫm đều do tôi đố kị, ghen tị cậu cái gì cũng không cần làm mà vẫn vui vẻ ở trong giới võng phối được. Tôi biết tôi sai rồi, tôi xin lỗi, sau này cũng không chơi võng phối nữa, cậu bảo bạn cậu dừng tay đi. Đừng làm tôi sợ nữa. Tôi xin lỗi, Du Du, mong cậu tha thứ.
Trong từng lời ăn tiếng nói đều mang theo sự thành thực xin lỗi không thể chối bỏ, nhưng cũng đủ hiểu Yêu Tử chắc là đã bị trừng phạt không nhẹ, bằng không sao có thể tới xin lỗi người mà mình ghét được. Nói tóm lại, chỉ cần không tới quấy rối cậu nữa là được, cậu chẳng quan tâm ai làm. Sống phải có lòng vị tha, Tịch Du chấp nhận lời xin lỗi này.
Du lai du khứ:
Tôi chấp nhận lời xin lỗi.
Sau đó cậu gửi tin cho Cam ngọt.
Du lai du khứ:
Bảo bạn cậu dừng tay đi, cho cô ấy một bài học như vậy cũng đủ rồi.
Cam ngọt:
Ừ ừ, con bé đó vô học, mới dọa vài lần đã sợ.
Du lai du khứ:
Cảm ơn cậu, còn có người bạn hacker của cậu đã giúp đỡ.
Cam ngọt:
Đừng khách khí, sau này có ai bắt nạt cậu cứ nói cho tôi biết, tôi giúp cậu dạy dỗ hắn.
Du lai du khứ:
Tôi không dễ bị bắt nạt vậy đâu.
Cam ngọt:
*biểu tình khinh bỉ* Tôi không tin ﹁_﹁
Du lai du khứ:
…
Cam ngọt:
Tới YY đi.
Du lai du khứ:
Lại làm sao vậy?
Trong ấn tượng của Tịch Du, hình như cậu bị Cam ngọt bắt vào YY rất nhiều lần.
Cam ngọt:
Đừng hỏi nhiều, tôi không kiên nhẫn được, mau. XXXXXXXX
Lần này vào YY, trong phòng chỉ có cậu cùng Cam ngọt.
Tịch Du mở mic nói: “Quả Cam, có chuyện gì?”
Tiếng Cam ngọt sang sảng đáp: “Tôi nhận một bộ kịch, muốn cậu cùng tôi đối kịch một chút.”
Đầu Tịch Du đầy hắc tuyến: “Cậu tìm nhầm người rồi.”
“Không đâu, không có ai đối kịch cùng thì tôi không thu âm được, dù sao cậu cũng rảnh rỗi, giúp tôi đi, cậu xem chẳng phải tôi vừa giúp cậu sao.”
Tịch Du muốn nói, thực ra đó là Cố Lẫm nhờ cậu giúp nhá. Từ trước tới nay Tịch Du là người rất dễ nói chuyện, chỉ cần ở bên tai cậu năn nỉ mấy hồi, không phải chuyện quá đáng, cơ bản cậu đều đồng ý.
“Vậy được rồi, cậu gửi kịch bản cho tôi, tôi mở mic tự động.”
Cam ngọt khoái trá đáp: “Được, chất lượng của cậu không tệ.”
《 Chồng ơi chồng, em yêu anh 》, nhìn cái tựa đề kịch đã biết là một hài kịch ngắn.
Tịch Du mở ra.
STAFF
…
CAST
Công: Cam ngọt [Xã đoàn Thanh Độ]
Thụ: Nhất Vạn
Bạn học A: Xúc xắc
Bạn học B: Rubic.
…
Danh sách thanh viên kịch ghi rất rõ ràng, vai Cam ngọt phối chính là vai công, không ngờ là công. Nghĩ tới đây, Tịch Du hiếu kì hỏi.
“Cậu là công? Không ngờ có người tìm cậu phối công!” Cậu không nhịn nổi mà bật cười.
Cam ngọt không phục: “Không được sao, chuẩn bị rất tinh mắt mà. Tới tới tới, chúng ta bắt đầu đi.”
Tịch Du nhìn danh sách, rốt cuộc hiểu ra vai mình phải phối giúp là gì.
“Cậu công tôi thụ, sao có thể như thế được?”
“Lẽ nào cậu muốn công?” Cam ngọt hỏi ngược lại. Tịch Du tự mình biết thân mình là thụ, chưa từng nghĩ tới chuyện phản công, xấu hổ một hồi đành phải kiên trì phối hợp.
Thụ: Chồng yêu, anh đã về ~(≧▽≦)/~
Câu đầu tiên đã nũng nịu như vậy, Tịch Du đọc ra một lần, sau đó liên tưởng đến thanh âm kiện khí thụ của Cam ngọt, lại nhịn không được mà bật cười.
“Du Du, nghiêm túc nào, đêm nay tôi phải giao âm.” Cam ngọt bày ra bộ dạng đáng thương vô cùng.
Tịch Du kho khan một tiếng, sau đó chăm chú đọc.
Nghe thanh âm bên kia của Cam ngọt mãi cũng thành quen, tự động quên đi thanh tuyến thiên về thụ của cậu ta, dù sao thụ trong kịch này còn yếu hơn Cam ngọt, cậu ta làm công cũng không phải không có lý.
Lần đầu tiên Tịch Du phối âm, trình độ diễn xuất hơi kém, có vài chỗ bị sửa, cậu phối cũng không đến nỗi cứng đờ như đọc sách. Dưới sự giáo dục của Cam ngọt, cuối cùng Tịch Du cũng hiểu được phối âm quả thật là một môn học khó mà nắm bắt được.
Cái gì mà thay đổi hít thở, dấu chấm, dấu phẩy, trọng âm, đều phải chú ý. Được Cam ngọt dẫn dắt, Tịch Du cũng không khỏi bắt đầu nhập vào cảm xúc của vai diễn, miễn cưỡng coi người nọ thành Cố Lẫm là được, mặc dù có chút khó khăn.
Lúc phối tới phần H, Tịch Du trực tiếp bỏ qua.
“Cái H kia cũng phải phối.” Cam ngọt nhấn mạnh.
“Vì sao?” Tịch Du vốn muốn giả vờ ngu để lừa cho qua chỗ này.
“Cậu không rên làm sao tôi thở được? Đây là lần đầu tiên tôi ghi âm H, Du Du, cậu hỗ trợ phối hợp với tôi đi.” Cam ngọt tận tình khuyên bảo.
Tịch Du muốn nói tôi sẽ không phối, Cam ngọt lại bảo rằng cậu có kinh nghiệm thực chiến rồi.
Tịch Du muốn nói chờ người diễn vai thụ của cậu tới mà thu, Cam ngọt lại bảo người đó hình như biến mất lâu rồi, hơn nữa chuẩn bị cảnh cáo tôi đêm nay phải giao âm.
Tịch Du muốn nói tôi nghe cậu thở rồi giúp cậu chỉ ra chỗ sai là được, Cam ngọt lại bảo hơi thở ở phương diện công tôi hiểu rõ hơn cậu nhiều.
…
Các lý do mà Tịch Du nghĩ ra đều bị Cam ngọt phản bác.
“Ai nha~ Du Du tốt bụng, cậu giỏi nhất, giúp tôi đi mà, hu hu hu…” Cuối cùng cậu ta còn không biết xấu hổ làm nũng.
“Cậu…”
“Du Du, tôi van cậu đấy…”
“Vậy…”
“Thở vài giây là được rồi, phía sau tôi sẽ chậm rãi thu.”
“Ân… a… Được rồi, 5 giây kết thúc.”
“Mới có 4 giây, thêm một chút nữa đi mà please.”
Cậu cho là đẻ con sao ( ̄_ ̄|||)
Tịch Du kiên trì rêи ɾỉ rầm rì thêm vài tiếng, “Được rồi chứ.”
“Được rồi, cậu vất vả rồi, bạn tốt cả đời.”
“Biến.”
Tịch Du giúp Cam ngọt phối qua kịch bản một lần, sau đó Cam ngọt tung hô tâng bốc Tịch Du tốt bụng, cậu là số hai thì không ai là số một, khiến Tịch Du nổi hết cả da gà.
…
Cam ngọt biết Tịch Du dễ tính, năn nỉ bên tai không cần tốn nhiều sức đã được rồi. Cậu đem ghi âm YY lưu vào máy tính, còn cẩn thận copy một bản ra.
Trong đầu bỗng nhớ lại tiếng thở dốc vừa rồi của Tịch Du, quả nhiền người đã làm thở dốc khác hẳn.
Chân thực vô cùng!