Mấy hôm sau, sáng sớm Vưu Lạc lái xe chở Lý Mộc Nhất cùng tiểu bảo bối đến studio lấy ảnh, Vưu Lạc vừa dừng xe xong thì nhận được điện thoại từ công ty gọi tới thông báo
ở công ty có việc gấp cần hắn lập tức tới để thu xếp.
“Đại thúc, thực xin lỗi, ở công ty có việc gấp nên ta phải đến thu xếp một chút, tiền ta sẽ đưa cho ngươi để ngươi đi lấy ảnh chụp, lấy xong thì mang con đến công ty tìm ta nga”.
Lý Mộc Nhất cầm tiền gật gật đầu:” Được, ngươi đi nhanh lên, đừng chậm trễ công việc ta lấy được ảnh sẽ đến chỗ ngươi, nhớ lái xe cẩn thận a”.
Vưu Lạc gật đầu xoay người lên xe rời đi, Lý Mộc Nhất ôm tiểu bảo bối tiến vào studio.
“Nha, ngươi đến rồi, tiểu bảo bối đến cho tỷ tỷ ôm một cái”, Lý Mộc Nhất vừa đi vào trong mỹ nữ chụp ảnh liền vọt tới.
“Tỷ tỷ”, tiểu bảo bối ngọt ngào gọi một tiếng, mỹ nữ kích động đến nỗi ôm tiểu bảo bối thật chặt rồi hôn loạn lên mặt bé khiến bé khanh khách cười,
Lý Mộc cũng gật đầu:” Xin chào, ta tới lấy ảnh, đây là tiền mặt”, nói xong đem tiền đưa cho mỹ nữ chụp ảnh.
Mỹ nữ nhìn nhìn phía sau Lý Mộc Nhất hỏi:” Ông xã đẹp trai nhà ngươi đâu rồi?”
“A, ở công ty có việc, hắn phải đi xử lý nên không thể vào đây”.
“A, ta còn muốn chụp cho hai người riêng vài kiểu mà”.
Lý Mộc thấy mỹ nữ chụp ảnh mang biểu tình thất vọng tràn trề cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Đại thúc, ngươi xem ngươi xem, ảnh này chụp thật đẹp a, ai nha, nhìn hai người các ngươi thật sự có bộ dáng một đôi vợ chồng”, mỹ nữ vừa chỉ vào ảnh vừa nói với Lý Mộc.
Lý Mộc nở nụ cười nhẹ cũng không trả lời, trong bức ảnh kia Vưu Lạc đứng phía sau ôm hắn vào trong lòng, trên mặt hai người là tươi cười tràn đầy hạnh phúc.
“Uy, Lạc, ta lấy ảnh xong rồi, ân, được, bây giờ lập tức đến chỗ ngươi, ân, tạm biệt”.
“Vưu tổng, hôm nay ngài hình như đặc biệt cao hứng a?” Tiểu Bắc thấy sau khi Vưu Lạc nghe điện thoại vẫn không ngừng cười.
“Ân”, Vưu Lạc chỉ nhẹ nhàng đáp tiếng trả lời cũng không nói gì thêm.
Tiểu Bắc nhìn nam nhân đang cúi đầu xem văn kiện, sáng nay lúc nhìn thấy Vưu Lạc hắn liền phát hiện không bình thường, tuy rằng vẫn cùng mình chào hỏi nhưng rõ ràng có cảm giác xa cách.
Hắn không biết Vưu Lạc tại sao lại như vậy nhưng hắn biết việc này nhất định có liên quan đến mấy người lần trước đến đây, nhất là nhị ca của Vưu Lạc, hẳn là nên gọi điện cho Trần Bân hỏi một chút.
“Mụ mụ, thơm thơm, cục cưng muốn ăn”, Lý Mộc Nhất ôm tiểu bảo bối ở bên đường bắt xe, ven đường có quán nhỏ bán bánh trứng tỏa ra mùi hương mê người, tiểu bảo bối ở trong lòng Lý Mộc Nhất ngọt thanh năn nỉ.
“Cục cưng muốn ăn sao?”
“Muốn ăn”
“Được, mụ mụ mua cho con”, Lý Mộc Nhất mua cho tiểu bảo bối một phần, mặt khác mua thêm mười phần cho nhóm đồng nhiệp trong công ty.
Lúc Lý Mộc Nhất xuất hiện ở cửa công ty, tiểu đồ đệ của hắn là người đầu tiên chạy tới:” A, sư phó, người đến rồi”
“Ân, đây là mua cho các ngươi, cầm lấy mang cho mọi người đi”, Lý Mộc Nhất cầm túi bánh vừa mua đưa cho đồ đệ.
“Cám ơn lão bản nương”.
“Cám ơn lão bản nương”, một đám người vậy quanh Lý Mộc Nhất hi hi cười.
Lý Mộc Nhất ngượng ngùng:” Ha ha, không cần khách khí, các ngươi cứ từ từ ăn, ta đi…”
“Đã biết, đã biết, là muốn đi tìm lão bản, ngài mau đi đi”.
Lý Mộc Nhất bị một đám người trêu trọc đến mặt đỏ tai hồng, vội ôm cục cưng hướng về phía văn phòng Vưu Lạc, mặc dù đã có một thời gian không tới công ty, nhưng mọi thứ với hắn đều không xa lạ, Lý Mộc Nhất không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào.
“Lạc, ta….”, Lý Mộc chau mày nhìn nam hài đang đứng trước bàn công tác của Vưu Lạc, đây hẳn là nam hài xinh đẹp kêu Tiểu Bắc mà Trần Bân nói đi.
Bình thường nếu có người nhìn chằm chằm Lý Mộc như vậy mặt hắn đã sớm đỏ bừng, kỳ lạ là lúc này mặt hắn lại không đỏ nhưng trong lòng thì đang mất hứng, hắn bình tĩnh nhìn nam hài đang hướng ánh mắt chằm chằm vào mình.
Tiểu Bắc nhìn nam nhân mới vào, không đoán ra được hắn bao nhiêu tuổi, bát quá chắc chắn là lớn hơn mình mấy tuổi, bộ dáng tuy không sai nhưng so với mình vẫn kém một chút, nhưng đứa nhỏ trong lòng nam nhân thực sự là rất xinh đẹp, rất đáng yêu.
“Ba ba, ba ba”, tiểu bảo bối rất phối hợp gọi thật to.
Vưu lạc đứng dậy vẻ mặt đầy ý cười đến bên cạnh Lý Mộc Nhất, ôm lấy tiểu bảo bối:” Bé con, con ăn cái gì vậy a, cả miệng đều bị bôi đầy”.
Nghe tiếng Vưu Lạc, Lý Mộc Nhất lấy ra khăn tay luôn mang theo lau lau khóe miệng cho bảo bối:” Ngươi bề bội nhiều việc sao? Ta có làm phiền ngươi không?”
“Ngươi sao có thể quấy rầy ta chứ”, Vưu lạc vòng tay qua vai ôm lấy Lý Mộc Nhất quay lại hướng Tiểu Bắc.
“Tiểu Bắc, giới thiệu với cậu, đây là người yêu của tôi, Lý Mộc Nhất, tôi cũng không ngại cậu gọi hắn là lão bản nương, còn đây là con tôi, rất xinh đẹp đi”, nói xong Vưu Lạc cười đến vô cùng sáng lạn.
“Nga, ha ha, lão bản nương, rất vui được gặp ngài, tôi gọi là Tiểu Bắc, là thư kí riêng của tổng tài”.
Lý Mộc nghe lời Tiểu Bắc nói liền nhíu mày, cái gì gọi là “thư kí riêng”, thư kí là thư kí, nói như vậy là có ý gì, đây là đang khiêu chiến với mình sao?
“Ha ha, làm thư kí cho Lạc nhất định là rất vất vả, công việc của hắn đặc biệt nhiều, lại còn là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, chuyện gì cũng muốn thật hoàn hảo, thật vất vả cho ngươi vì phải ở bên cạnh hắn lâu như vậy”.
Ân, Vưu Lạc thực kích động, đây là tình huống gì a, đại thúc đang ghen sao? Thật không a? Nhưng nghe ý tứ của hắn vừa nãy hình như là như vậy a. Hắn quyết định im lặng đứng một bên xem tình hình.
Lý Mộc Nhất thực sự có ăn một ít dấm chua nhưng nếu không phải vì lời nói của Tiểu Bắc nghe chói tai như vậy hắn cũng quyết không nói thế, rất nhiều năm về sau hắn vẫn còn suy nghĩ sao mình có thể vì một tiểu bại hoại mà ghen như vậy đây cũng là lần duy nhất trong đời Vưu Lạc được chứng kiến Lý Mộc Nhất vì hắn mà ghen.
“Ân, yêu cầu của lão bản thật sự rất nhiều nhưng ta có thể ở bên cạnh ngài lâu như vậy không phải nghĩa là Vưu tổng cần người sao?”
Lý Mộc Nhất chớp mắt nhìn nam hài trước mặt:” Vậy sao? Chẳng lẽ cậu không biết rằng vì Tiểu Ni không ở đây, công ty thiếu người nên mới cho cậu giữ tạm vị trí này để hỗ trợ sao?”
Nghe Lý Mộc Nhất nói, Tiểu Bắc mang chút đắc ý đáp lại:” đương nhiên tôi biết, nhưng có nhiều người được tuyển vào đây cùng tôi như vậy, cũng chỉ có mình tôi được giữ lại bên cạnh Vưu tổng”.
“Như thế thì thế sao?”
“Như thế…” Tiểu Bắc ngây người không biết phải trả lời Lý Mộc Nhất thế nào.
“Nga, quên mất không nói với ngươi Tiểu Ni đã về rồi, ngươi thu thập một chút rồi rời đi đi”.
“Cái gì?” Vưu Lạc cùng Tiểu Bắc đồng thời hỏi.
“Nha đầu kia rốt cục cũng trở lại, ta còn tưởng nó sẽ đi khắp thế giới với Lý Khắc nữa chứ”.
Lúc này Tiểu Bắc hoàn toàn ngây người, hắn đã quên mất ở đây vốn có một thư ký chính thức. Hắn đã quên mất Lý Mộc Nhất là lão bản nương, là người yêu của Vưu Lạc, bất cứ lúc nào cũng có quyền đuổi mình ra khỏi công ty.
Đúng lúc này cửa lại được mở ra, lại thêm vài người đi vào:” Ai nha, tiểu bảo bối, Tiểu Ngải thúc thúc nhớ con chết mất, đến, cho thúc thúc ôm con một cái”, Tiểu Ngải ôm tiểu bảo bối đến sô pha ngồi xuống.
Vưu Ly chọn mi nhìn Tiểu Bắc đang đứng đối diện hỏi Lý Mộc Nhất:” em dâu, có thấy hắn rất giống một người không?”
“Ân, giống ai?” lúc nhìn Tiểu Bắc hắn cũng không nhận ra trong số những người mình quen có ai giống hắn, hơn nữa mình cũng không quen biết nhiều người a.
“Ai, đúng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngươi không thấy hắn rất giống ngươi sao? Không phải diện mạo mà là khí chất, nếu ngươi trở lại 10 năm trước thì đặc biệt giống, hơn nữa a…” Vưu Ly quay sang Tiểu Bắc.
“Bởi vì ngươi giống hắn, tên nhóc chết tiệt kia mới đối với ngươi đặc biệt hơn người khác vài phần, ngươi hiểu chưa? Ngươi chẳng có điểm gì đặc biệt cả, trong mắt Tiểu Lạc chỉ vì ngươi phi thường giống lão bà của hắn cho nên hắn mới đối với ngươi đặc biệt, nhưng chỉ đến thế mà thôi”.
Lý Mộc trừng mắt chỉ vào Tiểu Bắc hỏi:” Các ngươi cảm thấy 10 năm trước ta giống hắn sao? nhưng các ngươi căn bản không biết 10 năm trước ta như thế nào, cũng không biết khi đó ta là cái dạng gì mà”.
“Chị dâu, hiện tại nhìn ngươi rồi nghĩ đến 10 năm trước ai chẳng tưởng tượng được trước đây ngươi như thế nào a” Tiểu Ngải tràn đầy tin tưởng mở miệng.
Lý Mộc xoa xoa trán, thở dài:” A, nói thực ra thì 10 năm trước ta giống Tiểu Ngải bây giờ hơn”.
“Hả?”
Vưu Lạc trợn tròn mắt nhìn đại thúc nhà mình, đại thúc mà giống Tiểu Ngải bây giờ, thế thì sẽ như thế nào a.
“Các ngươi, các ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy? Các ngươi thật quá phận”, Tiểu Bắc nghe bọn họ đối thoại lửa giận trong lòng nháy mắt bị thổi bùng, hắn đã nghĩ rằng mình là đặc biệt trong lòng Vưu Lạc không ngờ hắn chỉ là một cái thế thân cho người khác mà thôi.
Vưu Ly cười đến xinh đẹp:” Vậy chúng ta phải đối xử với ngươi như thế nào? Ngươi hy vọng chúng ta đối xử với ngươi thế nào? Ngươi cũng không tự nhìn xem thân phận mình thế nào, không biết tự lượng sức mình, ta là thấy ngươi muốn chết rồi”.
“Tiếu Lý”, sau tiếng gọi của Vưu Ly, một nam nhân từ bên ngoài bước vào.
“A, ngươi không phải là người lần trước…”.
“Xin chào, Lý tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau”.
“Hắn là lão bà của Vưu Lạc a, chậc chậc, bộ dạng cũng thật không tệ a, một chút cũng không nhìn ra là một nam nhân 30 tuổi”.
“Được rồi, Gold, đang là lúc làm việc đừng trách ta không cảnh cáo ngươi nga, ngay trước mặt Tiểu Lạc mà ngươi dám đùa giỡn lão bà hắn, ngươi nhất định sẽ chết thực thảm”.
Vưu Lạc bóp trán nhìn hai người, Tiếu Lý cùng Gold đều là thủ hạ của Mục ca, hơn nữa còn là hai trợ thủ đắc lực, hai người bọn họ đồng thời xuất hiện nghĩa là Tiểu Bắc nhất định sẽ phải ăn đau khổ, bất quá điều này cũng không liên quan đến hắn.
“Đại thúc, Tiếu Lý lần trước ngươi đã gặp qua, còn người này, ngươi cứ gọi hắn là Gold, ngoài tiền ra thì hắn thực sự không cần gì cả, ngươi không cần để ý đến hắn nếu lần sau gặp phải hắn trên đường thì cách thật xa ra là được, biết không?”
“Ân” Lý Mộc Nhất hoàn toàn trong tình trạng ngây ngốc ngoan ngoãn gật đầu.
“Ai, sao có thể như vậy a, đại tẩu, ngươi xem Tiểu Lạc nhà ngươi đi hắn là đang khi dễ ta a!”
“Ta chỉ biết lẽ ra hôm nay không nên mang ngươi theo, làm việc nhanh lên”, Tiếu Lý đá Gold một cước hai người cùng đến bên cạnh Tiểu Bắc.
“Các ngươi muốn làm gì?” lúc này Tiểu Bắc mới cảm thấy khϊếp sợ.
Tiếu Lý cũng lười giải thích, cùng Gold kéo Tiểu Bắc ra ngoài đi tới cửa còn nghe thấy Vưu Ly nói:” Tiếu Lý nói với mấy anh em là nếu hắn không nói không cần khách khí với hắn”.
Lý Mộc Nhất rốt cục cũng cảm thấy có điểm không thích hợp, kéo tay Vưu Lạc, Vưu Lạc vỗ vỗ tay hắn ý nói yên tâm, hắn tin tưởng nhị ca làm việc luôn có chừng mực.
Không lâu nữa Vưu Lạc sẽ được biết những chuyện hắn muốn biết, những việc làm của Tiểu Bắc kể cả việc cố ý không để Vưu Lạc tan tầm đương nhiên cả chuyện hắn cùng Trần Bân hợp tác, chỉ là những chuyện này Vưu Lạc đều không để Lý Mộc Nhất biết được.