Chương 35: Tự tra tấn mình làm gì

Buổi tối, Trần Bân hẹn Vưu Lạc ra ngoài đương nhiên là lợi dụng chuyện làm ăn để lấy cớ, Trần bân tìm mọi biện pháp mới tìm được cơ hộ cùng công ty Vưu Lạc hợp tác. Hiện tại hắn biểu hiện thực tích cực, hơn nữa còn một lòng một dạ ủng hộ Vưu Lạc và Lý Mộc Nhất. Nhìn Trần Bân như vậy

Vưu Lạc cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng lại dính dáng đến chuyện làm ăn, tuy hắn không để ý nhưng nếu không cần thiết thì sao phải tạo thêm một địch nhân cho mình chứ.

Buổi tối, đại thúc gọi cho mình nói là Trình Hạo phát hiện một quán ăn rất ngon, hai người bọn họ muốn đi nếm thử, vừa lúc mình cũng có sinh ý muốn bàn bạc nên bảo đại thúc tự đi.

“Vưu tổng, chúng ta coi như cũng hòa hảo rồi, ta đã thấy mọi chuyện cho nên sẽ không có ý nghĩ gì với đại thúc nhà ngươi, sao ngươi còn phải giấu người đi a”, Trần Bân trêu tức nhìn Vưu Lạc.

“Trần tổng đừng nói giỡn, tối này hắn cùng bằng hữu ra ngoài ăn cơm, để lần sau ta sẽ mang hắn đi cùng, chúng ta cùng ăn cơm”.

“Nga, được”, nói xong hai người hướng đến quán bar

Từ xa Vưu Lạc đã nhìn thấy hai nam nhân ôm nhau một chỗ trong lòng lại thấy buồn cười, xem ra hiện tại nơi nào cũng có thể nhìn thấy người đồng tính, cũng chẳng phải chuyện to tát gì nhưng thật muốn mang đại thúc để hắn cũng nhìn thấy.

Vưu Lạc đang có ý định đy vào bên trong không ngờ nghe được có tiếng người nói:” Trình Thành, ngươi điên rồi sao? Ta bảo ngươi buông tay ngươi có nghe không?”, Vưu Lạc sửng sốt, “Trình Thành”, sẽ không trùng hợp như vậy đi, nhìn kỹ lại một lần nữa, Lý Mộc Nhất, nháy mắt lửa giận trong hắn bừng bừng bùng lên.

Đây là lý do vì sao Vưu Lạc lại xuất hiện ở quán bar này.

Vưu Lạc kéo Lý Mộc Nhất đi ra ngoài, hắn cảm giác được mồ hôi của đại thúc trong lòng bàn tay mình, ra khỏi quán bar, Lý Mộc Nhất ngoan ngoãn lên xe, cài dây an toàn, vụиɠ ŧяộʍ nhìn nhìn Vưu Lạc trong lòng thầm nghĩ làm thế nào để giải thích chuyện hôm nay bây giờ.

“Đại thúc, nói thật cho ta, một chữ cũng không được thiếu”, giọng nói trầm thấp của Vưu Lạc vang lên.

“Ân, hắn chính là Trình Thành, lần trước ở hôn lễ của Tiểu Ni khi nhìn thấy hắn ta đã cự tuyệt một lần nhưng sau đó vài ngày hắn gọi điện thoại cho ta, rồi…”, Lý Mộc Nhất thuật lại tất cả những gì Trình Thành đã nói với hắn trong điện thoại cho Vưu Lạc nghe.

Lý Mộc Nhất nói xong nhìn nhìn Vưu Lạc không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không dám quấy rầy hắn, qua một lúc lâu sau Vưu Lạc mạnh mẽ kéo đầu hắn lại khiến hắn hoảng sợ.

“Lạc, ngươi, ngươi như thế nào….”, Lý Mộc Nhất còn chưa nói xong đã bị Vưu Lạc hung hăng hôn lên, hắn cảm thấy môi mình tê rần sau đó có mùi máu tươi thản nhiên tràn ngập trong khoang miệng.

Lý Mộc Nhất ủy khuất bĩu môi nhưng không hề lên tiếng, hắn biết hôm nay mình thực sự sai rồi, tuy Vưu Lạc không trách hắn nhưng hắn hiểu được nếu có người ôm Vưu Lạc như vậy hắn nhìn thấy chắc chắn sẽ rất tức giận dù nguyên nhân là gì đi nữa.

Vưu Lạc nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Lý Mộc Nhất thản nhiên hỏi:” Đại thúc, đau không?”

Lý Mộc Nhất gật đầu:” Đau”, không hỏi đến thì thôi, vừa nói đến Lý Mộc Nhất đã cảm thấy ủy khuất dâng lên thật muốn khóc.

Vưu Lạc không để ý đến Lý Mộc Nhất sắp khóc lại hỏi tiếp:” Biết mình sai ở đâu không?”

“Ta, ta không nên nói dối để ra gặp Trình Thành”.

“Ân, còn gì nữa?”

Ta không nên để hắn, để cho hắn ôm ta”, Lý Mộc Nhất càng nói đầu càng cúi thấp.

“Còn gì nữa?”

Lý Mộc Nhất nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ hẳn là chỉ có thế thôi đi:” Lạc, thật sự chỉ có như vậy, chúng ta cũng không làm gì khác nữa”.

“Hết rồi sao?”

“Ừm, hẳn là hết rồi” càng đến gần tiếng cuối âm thanh Lý Mộc Nhất càng nhỏ, đại khái đến tiếng cuối đã nhỏ đến mức chỉ mình nghe được, rõ ràng là rất chắc chắn nhưng vừa bị Vưu Lạc hỏi lập tức lại thấy không xác đinh.

“Đi thôi”, Vưu Lạc không nói nữa, lái xe đưa đại thúc về nhà.

Dù là tên ngốc cũng có thể phát hiện thái độ của Vưu Lạc thay đổi, mà Lý Mộc Nhất tất nhiên không phải tên ngốc nên hắn cũng nhận ra được diều đó nhưng hắn lại không hiểu vì sao, mình đã đem mọi sự tình nói cho Lạc biết rồi a, hơn nữa một chút cũng không giấu diếm vì sao Vưu Lạc lại vẫn như vậy chứ.

Trạng thái giằng co này kéo dài đến vài ngày, Lý Mộc Nhất vẫn không biết mình phải làm thế nào bây giờ. Đến tận lúc nhận được điện thoại của Trần Bân, Vưu Lạc đã đem chuyện muốn cùng Trần Bân hợp tác nói cho hắn, hắn cũng biết Trần Bân sẽ không làm gì mình nhưng hiện tại hắn thực không có tâm tình đi gặp Trần Bân.

“Thật ngại quá, gần đây xảy ra nhiều chuyện trong thời gian này ta cần nghỉ ngơi”, Lý Mộc Nhất uyển chuyển cự tuyệt lời mời.

Trần Bân nghe ra âm thanh Lý Mộc Nhất thực nặng nề:” Làm sao vậy? Thật giống như tâm tình không tốt lắm a?”

“A! Không có”.

“Mọi người đều nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ngươi cứ nói ra xem có thể ta lại giúp được ngươi nga”, Trần Bân đương nhiên biết vì sao lại thế này, chuyện này do một tay hắn đạo diễn chính là hiệu quả này giống như còn tốt hơn so với hắn mong đợi.

Lý Mộc Nhất nghĩ nghĩ thấy Trần Bân nói cũng có lý, không chừng hắn thật sự có thể giúp mình cho nên cuối cùng quyết định đi gặp Trần Bân.

Lý Mộc Nhất vừa đến, Trần Bân quan tâm hỏi đã có chuyện gì xảy ra.

Lý Mộc Nhất nghĩ dù ngày đó Trần Bân cũng có mặt hẳn là cũng hiểu có chuyện gì nhưng hôm nay quyết định gặp hắn là vì muốn biết hắn có biện pháp nào giúp được mình hay không.

“Hôm đó, thật ra…”, Lý Mộc kể từ đầu đến cuối sự việc hôm đó cho Trần Bân bao gồm cả thái độ không nóng không lạnh của Vưu Lạc gần đây.

“Ngươi không hỏi trực tiếp hắn sao?” Trần Bân sao có thể biết Vưu Lạc rốt cuộc là làm sao chứ nhưng hắn không thể nói a, vì vậy cố gắng biểu hiện thật tích cực là mình muốn giúp Lý Mộc Nhất giải quyết vấn đề đây mới là điều quan tọng.

“Không có”, Lý Mộc Nhất lắc lắc đầu.

“So với việc ngồi đây suy nghĩ lung tung không bằng trực tiếp đến hỏi hắn, biết đâu hắn sẽ nói cho ngươi biết lý do”.

“Này…”, Lý Mộc Nhất do dự, mấy ngày nay không phải hắn không muốn hỏi chỉ là không biết phải mở miệng thế nào, hắn sợ Vưu Lạc sinh khí, từ hôm trước đã không có cách nào mở miệng, qua vài ngày lại càng không mở miệng được, đến bây giờ cũng không dám hỏi.

“Ngươi đừng có do dự, ngươi ở đây một mình suy nghĩ lung tung Vưu Lạc cũng không hiểu được tâm tư của ngươi, hai người đã cùng một chỗ tin tưởng lẫn nhau mới là điều quan trọng nhất có chuyện gì thì nhất định phải nói ra mới được”.

Lý Mộc Nhất chợt hoảng hốt, đúng vậy, hắn sao có thể quên mất chuyện này chứ, hắn cùng Vưu Lạc cũng đã nói rõ ràng, nhất định phải tin tưởng đối phương, không được giấu diếm nhau, có chuyện gì nhất định phải nói ra, đây chính là hứa hẹn của hai người a.

Lý Mộc Nhất nhảy dựng lên, cầm tay Trần bân nói mấy tiếng cảm ơn, Trần Bân không biết mình đã nói câu nào để giúp được hắn bất quá nhìn Lý Mộc Nhất như vậy hẳn là kế hoạch của mình lại tiến gần đến thành công hơn một bước rồi.

“Không có việc gì, ta cũng chưa giúp gì được cho ngươi, ngươi đã nghĩ được ra biện pháp giải quyết, cũng muộn rồi trở về đi”.

“Ân, cám ơn ngươi, ngày khác ta mời ngươi ăn cơm”, không đợi Trân Bân đáp lời, Lý Mộc Nhất đã chạy ra ngoài bắt xe về nhà.

Vưu Lạc nhìn cái người đang hấp tấp chạy vào nhà nhíu chặt mày, Lý Mộc Nhất thấy Vưu Lạc ở nhà vui vẻ nở nụ cười đi đến sô pha ngồi xuống bên cạnh Vưu Lạc, thấy hắn không nhìn mình, Lý Mộc Nhất duỗi tay cầm chặt tay Vưu Lạc.

“Lạc, rốt cuộc là vì sao? Hai chúng ta đã từng nói qua nếu có chuyện gì thì phải nói ra, cái gì cũng giữ trong lòng thì sẽ không thể giải quyết được chuyện gì cả, dù ta làm gì sai đi nữa, mấy nagyf qua ngươi trừng phạt ta hẳn cũng đủ rồi đi”?

Vưu Lạc nghe Lý Mộc Nhất nói trong lòng tê rần, đúng vậy, chính mình rõ ràng đã cùng hắn nói vậy mà vẫn không nhịn được muốn trừng phạt hắn một chút nhưng mấy ngày này chính mình cũng đâu có vui vẻ gì.

Vưu Lạc thở dài, lập tức xoay người kéo Lý Mộc Nhất qua ôm hắn lên đùi mình:” Đại thúc, thực xin lỗi, ta thực sự đã quên mất ước định của chúng ta, nhưng là ta thực sinh khí vì vậy muốn trừng phạt ngươi một chút để ngươi chịu chút ủy khuất”, Vưu Lạc vυ"i đầu mềm nhẹ hôn lên đôi môi trước mặt.

Lý Mộc Nhất cảm nhận được nụ hôn tràn ngập thương tiếc của Vưu Lạc làm cho ủy khuất mấy ngày nay trong lòng liền tràn ra, nước mắt không nghe lời lập tức rơi xuống, Vưu Lạc cảm thấy mặt mình ẩm ướt mở mắt ra, lập tức bị dọa cho hoảng sợ.

“Đại thúc, làm sao vậy? Làm sao vậy? Ta làm đau ngươi sao?” Vưu Lạc đau lòng vừa ôm đại thúc vừa vỗ vỗ lưng hắn một tay lau đi nước mắt đang không ngừng trào ra trên mắt người kia.

Vưu Lạc càng ôn nhu, Lý Mộc Nhất càng cảm thấy ủy khuất, liền bổ nhào vào lòng Vưu Lạc khóc đến không biết trời đất, Vưu Lạc cảm thấy thực bất đắc dĩ cũng không nói gì chỉ dùng hai tay ôm chặt Lý Mộc Nhất.

Một lúc lâu sau, Vưu Lạc cảm thấy Lý Mộc Nhất ở trong lòng mình dần bình tĩnh lại, hắn vỗ nhẹ vai Lý Mộc Nhất:” Đại thúc”.

Thanh âm Lý Mộc Nhất từ trong lòng Vưu Lạc truyền ra:” Lạc, ta không sao”, nói xong ngẩng đầu nhìn Vưu Lạc, có lẽ là do khóc rất lâu hoặc trong lòng vẫn buồn chuyện Vưu Lạc hai con mắt của Lý Mộc Nhất hồng hồng, khóe mắt còn lấp lánh nước môi cũng hồng đến mê người.

Vưu Lạc đưa hai tay che mắt mình:” Đại thúc, thực mê người, làm trước đã”.

“A, sao lại thành như vậy?” Lý Mộc Nhất còn chưa nói được lời phản kháng đã bị Vưu Lạc chặn miệng.

“Ân…Lạc…”, Lý Mộc Nhất cảm giác được bàn tay ram ráp của Vưu Lạc đυ.ng vào đầu nhũ của mình, một cỗ du͙© vọиɠ mạnh mẽ như một dòng điện cao áp đánh thẳng vào thân thể.

Vưu Lạc không kiềm chế được khẩn cấp lột quần áo của Lý Mộc Nhất, nhanh chóng vuốt ve cái mông vừa cong vừa tròn bên dưới mình, một cảm giác tê dại ở trong thân thể Lý Mộc Nhất nhộn nhạo thức tỉnh, hắn gắt gao cắn chặt môi dưới ghé vào sô pha, cúi đầu chôn ở sô pha, hắn biết mặt mình hiện tại nhất định là thực hồng đi.

Vưu Lạc xoa nắn phân thân đã sưng lên của Lý Mộc Nhất, nhanh chóng bộ lộng, hiện tại Lý Mộc Nhất đã không quản có xấu hổ hay không ngẩng đầu cao lên há to miệng vừa thở hổn hển vừa kêu:” Ân…Lạc, nhanh, nhanh lên…ta chịu không nổi…ân…a a…”. cuối cùng cũng được giải phóng, Lý Mộc Nhất thở hào hển cố gắng bình phục nhịp thở.

Ngón tay Vưu Lạc từ phía sau dò dẫm đi vào bên trong Lý Mộc Nhất, bên trong co rút một chút như đang cố gắng níu giữ ngón tay kia, một lúc sau hắn cảm thấy không sai biệt lắm, một chút chần chừ cũng không có lập tức rút ngón tay đem phân thân nóng bỏng đến không chịu nổi của mình mạnh mẽ tiến vào.

“Ân…thật thoải mái…”, tiến được vào thân thể đã lâu không được chạm đến Vưu Lạc thỏa mãn rêи ɾỉ ra tiếng, hiên tại nghĩ lại thật đúng là tự mình tìm phiền toái, mấy ngày nay đều phải cấm dục thực sự là quá khó khăn mà, nhất là mỗi tối đi ngủ nhìn người yêu nằm bên cạnh mà không thể chạm vào tư vị này thực con mẹ nó một chút cũng không dễ chịu.

“Ân…ân…Lạc, chậm….chậm một chút….”, cảm thấy Vưu Lạc đang không ngừng kí©h thí©ɧ trong thân thể mình hơn nữa tốc độ lại càng lúc càng nhanh, Lý Mộc cảm giác mình cũng sắp chịu không nổi, đã vài ngày rồi Vưu Lạc không chạm vào mình, đột nhiên lại hoạt động mạnh mẽ như vậy thực sự khiến một đại thúc 30 như hắn không chịu nổi.

“Đại thúc, thực xin lỗi, vì lâu lắm rồi không được chạm vào ngươi”, nghe được lời Vưu Lạc nói đôi mị nhãn đang mê ly của Lý Mộc mở to quay lại nhìn Vưu Lạc toàn thân đang ướt đẫm mồ hôi, hắn hiện tại rất rõ ràng đây chính là biểu hiện mà mình yêu nhất.

“Ân…không, không sao, ta có thể…”, Lý Mộc Nhất ghé vào sô pha tay nắm chặt cố gắng thừa nhận va chạm của Vưu Lạc.

“Nhanh…nhanh lên một chút, ân…a a…Lạc, lại dùng lực một chút…a a….”, Lý Mộc Nhất tiếp nhận mọi kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ mà Vưu Lạc mang đến cho mình thẳng đến một khác cuối cùng không thể chịu nổi thì bắn ra.

Vưu Lạc ôm Lý Mộc đi tắm, đương nhiên là không thể thiếu lại giao lưu tình cảm một phen. Ôm Lý Mộc Nhất nằm trên giường Vưu Lạc nói:” Đại thúc, ta không ngại khi ngươi gặp hắn, cũng không để ý hắn ôm ngươi hay không, bởi vì ta biết mọi chuyện đều không phải do ngươi tự nguyện cái ta để ý là có nhiều chuyện xảy ra như vậy, ngươi cư nhiên một chút cũng không cho ta biết, còn muốn tự mình giải quyết, đại thúc, đây là thể hiện ngươi không tin tưởng ta sao?”

“Lạc, ta không phải…”, Vưu Lạc đánh gãy lời nói của Vưu Lạc.

“Đại thúc, ngươi phải biết rằng ta là nam nhân của ngươi, ngươi lại không muốn ỷ lại vào ta còn muốn tự mình giải quyết mọi chuyện, ngươi nói xem, như vậy ta có thể không sinh khí sao?”

“A!”.