Trình Thành nhìn gương mặt Lý Mộc Nhất đang cười với mình cảm thấy thật xa lạ:” Tiểu Mộc, ngươi cười thật giả tạo. ngươi thay đổi rất nhiều, trước kia ngươi căn bản sẽ không như vậy”.
Lý Mộc liếc mắt lạnh lùng nhìn về phía Trình Thành:” Vậy sao? Ta cũng không cảm thấy ta đã thay đổi, còn trước kia ta như thế nào thì chính ta cũng không còn nhớ rõ nữa”.
“Tiểu Mộc, ta biết trước kia mình không đúng, ta thực xin lỗi ngươi nhưng vào lúc ấy, tình huống như vậy ta cũng không có biện pháp a, ta phải lo lắng cho tiền đồ của mình không phải sao? Ngươi hẳn là hiểu được không phải sao?”
Lý Mộc Nhất khinh miệt nhìn Trình Thành, trước kia mắt mình đúng là bị mù rồi, cư nhiên có thể coi trọng một người như vậy:” Vì sao vì tiền đồ của ngươi mà phải hy sinh ta? Vì sao ta phải hiểu cho ngươi?”
“Ta, ta cũng là lo lắng cho tương lai của chúng ta, vào tình huống lúc ấy mà ta còn đối đầu với ba ta thì kết cục của chúng ta không phải càng thảm hơn sao, Tiểu Mộc, tha thứ cho ta được không? Ta là bất đắc dĩ”, Trình Thành nóng lòng giải thích chuyện năm đó.
“Vậy sao? Chẳng lẽ kết cục của ta và cha mẹ ta không đủ thảm sao? Ngươi còn nhớ rõ lúc ấy ba ngươi nói thế nào không?” Lý Mộc nhíu đôi mắt xinh đẹp, nhớ lại đoạn quá khứ đã qua thật lâu kia.
“Ba của ngươi đã nói, ngươi câu dẫn con ta, còn dám nói cái gì là thật tình yêu nhau, thật sự là không biết xấu hổ! Ta nhớ rõ nhất thanh nhị sở, một chữ cũng không dám quên, cha mẹ ta phải đóng cửa khách sạn, mẹ ta bệnh đến không dậy nổi, ngươi nói xem, ta có thể tha thứ cho ngươi sao? Nếu là ngươi, ngươi có thể tha thứ không?”
“Ta, thực xin lỗi, chuyện về cha mẹ ngươi ta thực xin lỗi, nhưng hiện tại nếu họ muốn bất cứ cái gì ta đều có thể cho họ, ta đã lên tới vị trí cục trưởng”.
“Nga, đáng tiếc là cha mẹ ta đều đã qua đời, ngượng ngùng a, lòng tốt của ngươi cũng không có cơ hội dùng đến!”
“Tiểu Mộc, ta có thể bồi thường cho ngươi, thật sự, chỉ cần ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi”.
“Thật sự?”
“Đúng vậy, Tiểu Mộc, xin ngươi tin tưởng ta, những gì ta nói đều là sự thật không hề lừa ngươi”.
Lý Mộc Nhất khinh miệt nhìn Trình Thành:” Đáng tiếc, hiện tại ta cũng không muốn tin tưởng ngươi lần nữa”.
Nghe Lý Mộc Nhất nói như vậy Trình Thành liền nóng nảy:” Tiểu Mộc, ngươi muốn thế nào, rốt cục ngươi muốn thế nào thì mới tha thứ cho ta”.
Hiện tại hắn đã có Vưu Lạc còn có tiểu bảo bối đáng yêu, hắn đã thật sự thấy hạnh phúc rồi sao phải nhớ lại những chuyện đã qua khiến cho cả mình và Vưu Lạc đều không thoải mái chứ.
Nghĩ nghĩ một chút Lý Mộc Nhất mở miệng:” Chuyện chảy ra đã rất lâu rồi, ta cũng không muốn nhớ đến, dù nhắc lại cũng không có ý nghĩa không phải sao? Mỗi người chúng ta bây giờ đều có cuộc sống của chính mình, ta hy vọng chúng ta vĩnh viễn cúng không cần gặp lại”.
“Sao có thể không có ý nghĩa chứ? Nhiều năm đã qua như vậy ta vẫn không thôi nhớ đến ngươi, trong lòng ta thủy chung chỉ có mình ngươi, hôm nay có thể gặp lại chính ta cũng không dám tin tưởng đây là sự thật, Tiểu Mộc, đây là cơ hội mà ông trời cho chúng ta không phải sao?” bàn tay Trình Thành giữ lấy tay Lý Mộc Nhất, vội vàng muốn biểu đạt tình cảm của mình.
Lý Mộc Nhất muốn rót tay lại nhưng lại phát hiện rút không được, hắn cau mày nhìn về phía Trình Thành:” Buông tay”.
“Ta không buông, Tiểu Mộc, lần này ta nhất đính sẽ không buông tay, ta đã bỏ lỡ một lần, lần này nhất định không thể lại sai lầm nữa”.
“Trước đây ta với ngươi không có khả năng hiện tại ta có người mình yêu, cũng không ngại mọi người biết, chúng ta còn có một cục cưng đáng yêu nữa, vậy nên hiện tại chúng ta càng không có khả năng cùng một chỗ”.
Trình Thành khó tin lắc đầu:” Tại sao lại như vậy, vậy mấy năm nay của ta tính thế nào, không được, ngươi phải theo ta cùng một chỗ”.
(Thằng điên này!!!!).
Lý Mộc Nhất nhìn Trình Thành bộ dáng điên điên nghĩ có nên gọi người đến hỗ trợ không, đúng lúc này:” Tiên sinh, Lý tiên sinh đã nói ngài buông tay, ngài không nghe thấy sao?” Trình Thành cảm thấy bả vai mình bị người dùng lực xoa bóp một chút sau đó cánh tay đang giữ Lý Mộc Nhất giống như không hề nghe theo sự sai bảo của mình. Lý Mộc Nhất cảm giác được cánh tay đanh giữ tay mình nới lỏng liền rút tay về.
Trình Thành nhìn nam nhân bên cạnh thực không khách khí nói:” Ngươi là ai? Nam nhân của Tiểu Mộc?”
“Câm miệng, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Lý Mộc Nhất nhìn nam nhân vừa xuất hiện, mình hẳn là không quen biết hắn đi.
Trần Bân híp mát nhìn nam nhân vừa xuất hiện, xem ra đối phương sớm đã có chuẩn bị, chỉ là không biết vì sao lại phải chuẩn bị? Chẳng lẽ là để đề phòng mình sao? Bất quá hôm nay thật sự là có thể xem nhiều trò hay a.
“Lý tiên sinh, ta gọi là Tiếu Lý Tưởng, là thủ hạ của Mục ca, đại tẩu phân phó ta ở bên cạnh bảo vệ ngài”, Tiếu Lý Tưởng vừa giải thích vừa liếc mắt đến Trần Bân đang đứng sau.
“Đại tẩu?” Lý Mộc Nhất bị tình huống bất ngờ xảy ra khiến cho ù ù cạc cạc.
Tiếu Lý Tưởng cười cười giải thích:” Lão bà của Mục ca, Vưu Ly, ngài hẳn là không xa lạ đi”.
“A!”.
Sao có khả năng cảm thấy xa lạ chứ!
Tiếu Lý Tưởng ngoắc ngoắc tay, từ phía sau có vài người bước đến, hắn chỉ vào Trình Thành nói:” Vị tiên sinh này uống hơi nhiều, dẫn ngài ấy ra ngoài cho thanh tỉnh một chút”.
“Dạ”, vài người bước về phía Trình Thành
“Ta không uống nhiều, các ngươi muốn làm gì? Buông, buông ra, Tiểu Mộc, Tiểu Mộc…” thanh âm ồn ào của Trình Thành biến mất trong phòng hôn lễ.
Lý Mộc Nhất còn chưa từ trong tình huống vừa rồi phản ứng lại, chờ đến nửa ngày sau khi hắn sửng sốt lấy lại tinh thần mới phát hiện ra Tiếu Lý Tưởng đã không thấy đâu.
Trần Bân nói người đã đi rồi.
Vưu Lạc thấy Tiếu Lý Tưởng nói gì đó với Vưu Ly sau đó Vưu Ly liền đi đến chỗ mình:” Tiểu Lạc, vừa rồi hình như đại thúc nhà ngươi gặp phiền toái”.
“Cái gì?” Vưu Lạc cả kinh.
Vưu Ly vỗ vỗ vai hắn:” Ngươi đừng có kích động, không có chuyện gì lớn, Tiếu Lý Tưởng đã xử lý rồi, giờ ngươi qua xem hắn thế nào là được”.
“A, được, ta đã biết, cảm ơn a”, Vưu Lạc quay sang Tiếu Lý Tưởng nói tiếng cảm ơn rồi lập tức xoay người đi tìm Lý Mộc Nhất.
“Có biết tại sao lại xảy ra chuyện không?” Vưu Ly hỏi Tiếu Lý Tưởng ở phía sau
“Nhìn qua có vẻ như là bằng hữu của Lý tiên sinh, hẳn là đã quen biết nhau rất lâu, Trần Bân cũng ở đó, nhưng lại không có hành vi gì quá phận chúng ta cũng không cần làm gì hắn”, Tiếu Lý Tưởng cẩn thận nhớ lại trả lời.
Vưu Ly quay người nhìn hắn nhíu mày:” Tiếu Lý Tưởng, chúng ta coi như cũng đã quen biết thật lâu rồi đi, ngươi mà còn quanh co lòng vòng nữa cẩn thận ta sẽ khiến cho Tiểu tình nhân ở nhà ngươi đá ngươi xuống giường”.
“Khụ khụ, dạ, đại tẩu, hẳn là tình nhân trước kia của Lý tiên sinh, hình như là vẫn còn vấn vương với Lý tiên sinh, bọn họ nói…”, Tiếu Lý Tưởng đem tất cả những gì mình nghe được từ đoạn đối thoại của Trình Thành và Lý Mộc Nhất báo cáo lại với Vưu Ly”.
“Ha ha, đường tình duyên của Tiểu Lạc quả thật là không thuận lợi mà! Thân ái của ta đâu?” Vưu Ly hỏi Tiếu Lý Tưởng
“Ân? Mục ca đang ở bên ngoài”.
“Đi thôi”.
“Đại tẩu, Lý tiên sinh cùng Tiểu Lạc….”.
“Không cần phải xen vào, ngươi cứ để ý kỹ một chút là được, lúc có Tiểu Lạc thì không cần xen vào, sẽ không có việc gì”. Nói xong Vưu Ly liền đi ra ngoài.
“Hảo, ta đã biết”, lão bà đại nhân từ khi nào ngài chấp nhận mọi người gọi là đại tẩu vậy?
Từ xa Vưu Lạc đã thấy Lý Mộc Nhất cùng Trần Bân đang đứng cùng một chỗ, hắn bước nhanh đến bên cạnh Lý Mộc Nhất ôm hắn vào trong lòng:” Đại thúc, ngươi không sao chứ?”
“Lạc”, Lý Mộc Nhất mờ mịt ngẩng đầu nhìn Vưu Lạc, rồi đem toàn bộ sức nặng của cơ thể dựa trên người Vưu Lạc.
Vưu Lạc vươn hai tay ôm chặt Lý mộc Nhất hôn hôn trán hắn:” Đại thúc, đừng sợ, ta ở đây mà”.
Trần Bân nhìn tình huống biết mình ở đây cũng thật thừa thãi liền rời đi, người vừa rồi xuất hiện có lẽ có thể lợi dụng một chút a, gọi là gì nhỉ, Trình Thành, hình như còn là cục trưởng gì đó, ha ha, quả nhiên là rất thú vị a.
Vưu Lạc mị mắt nhìn chằm chằm vào hướng Trần Bân ly khai không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau, thanh âm rầu rĩ của Lý Mộc Nhất từ trong lòng Vưu Lạc truyền ra:” Lạc, ta….hôm nay ta gặp lại Trình Thành”.
“Ân? Thì ra là hắn a”, hai đoạn tình cảm trong quá khứ của Lý Mộc Nhất Vưu Lạc đều biết rõ, chỉ là không nghĩ tới cư nhiên sẽ gặp lại ở đây. Đầu tiên là Tần Chiếm Nguyên, hiện tại lại là Trình Thành, ha ha. Thật sự là trái đất hình tròn a.
“Sợ sao?” Vưu Lạc nhẹ nhàng hỏi Lý Mộc Nhất.
Lý Mộc ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Lạc:” Không có, chỉ cần nghĩ đến ngươi cùng cục cưng thì một chút cảm giác sợ hãi cũng không có, tuy rằng có rất nhiều chuyện không vui trước kia phải nhớ lại nhưng hiện tại lại không còn cảm thấy thương tâm hay khổ sở
Vưu Lạc cười đến phi thường sáng lạn:” Ha ha, không cần sợ hãi cứ tránh ở trong lòng ta là tốt rồi, dù là mưa gió bão bùng ta đều có thể chống đỡ cho ngươi, để ngươi an toàn dưới một khoảng trời tươi sáng”.
“Ân, ta biết nhưng lần này ta đối với biểu hiện của mình rất hài lòng”, đôi mắt thật to của Lý Mộc Nhất cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm, đây cũng là nụ cười mà Vưu Lạc yêu nhất, mỗi lần hắn cười như vậy, Vưu Lạc luôn không kìm lòng được mà hôn lên mắt hắn đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
Cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh trên môi của Vưu Lạc dừng trên mắt mình, khóe miệng Lý Mộc không nhịn được cũng cong lên.
“Khụ, khụ, hai người các ngươi để ý xung quanh một chút được không? Không biết bao nhiêu người ở đây đều nhìn sao?”, Vưu Lạc nghe thấy tiếng có người nói thì nhíu mày, còn Lý Mộc vừa nghe thấy tiếng nhắc nhở mặt lập tức phối hợp đỏ hồng lên, vội vàng giấu mặt vào trước ngực Vưu Lạc.
Vưu Lạc ôm Lý Mộc Nhất đã hoàn toàn không có dũng cảm ngẩng đầu lên quay lại:” Ba me, xin hai người đấy, đã lớn tuổi như vậy mà còn nhìn lén con trai và con dâu thân thiết sao”.
Nét mặt già nua của Vưu ba ba cũng đỏ lên:” Ta đâu có nhìn lén, là ta công khai nhìn a, hơn nữa các ngươi cũng không biết che giấu một chút hoàn toàn không có ý tứ tránh người khác xem còn sợ chúng ta nhìn lén sao”.
Vưu Lạc mắt trợn trắng, mỗi lần đối mặt với cha mẹ của mình luôn khiến hắn cảm thấy thực khó giải quyết bởi vì bọn họ nói chuyện là hoàn toàn không hề có đạo lý.
“A, được rồi, được rồi, con biết rồi, hai người nói đi, có chuyện gì mà tìm con?”
“Mẹ ngươi là có việc muốn tìm con dâu”.
“A? Sao lại thành tôi có việc, rõ ràng là ông muốn tìm con dâu a?” lão nhân đáng ghét này là đang ngượng ngùng sao?
Lý Mộc nghe thấy tiếng nói của hai vị lão nhân lập tức từ trong lòng Vưu Lạc chui ra:” Ba mẹ, hai người có việc tìm con sao?”
Vưu Lạc chọn mi:” Ba, mẹ”, xem ra lúc mình không ở bên cạnh đại thúc cũng không thiếu chuyện xảy ra a.
“Con dâu ba a, nghe con cả nói tay nghề nấu nướng của con rất tốt, con xem tuy là tiệc cưới nhưng ăn cũng không được thoải mái a, cho nên…này….”, Vưu ba ba vừa nói vừa trộm nhìn về phía con thứ ba.
Lý Mộc Nhất hiểu được vội vàng nói:” A, hảo, mọi người đợi một chút để con đi hỏi phòng bếp của khách sạn”.
“Không cần đi hỏi, chúng ta đã đi xem qua rồi, bây giờ chúng ta có thể đi luôn”, Vưu ba ba không nhìn Vưu Lạc đang trừng mắt kéo Lý Mộc Nhất đến phòng bếp.
Vưu mụ mụ đi đến bên cạnh Vưu Lạc vỗ vỗ hắn:” Con trai, ba con rất ưng ý vợ con nga”.
Vưu Lạc cảm thấy thực vô lực, thôi quên đi, hai người xem ra đều thực thích đại thúc, lần này cứ theo ý họ đi.