Sau khi Tần Chiếm Nguyên rời đi, công tác trong công ty tiến hành hết sức thuận lợi, trước kia vì Lý Mộc Nhất nên Tần Chiếm Nguyên ra lệnh cho cấp dưới cố ý bới lông tìm vết, hiện tại mọi chuyện lại hoàn toàn tương phản, mọi việc đều do Vưu Lạc làm chủ, toàn lực phối hợp cho nên hết thảy công tác lại quay về quỹ đạo ban đầu, mọi người cũng có thể nghỉ ngơi một chút, khoảng thời gian vừa qua ai cũng đều quay như chong chóng rồi, hiện tại rốt cục đã có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Lý Mộc Nhất chợt nhớ ngày mai là ngày nghỉ, Vưu Lạc có nói buổi tối sẽ ra ngoài ăn, sau đó hai người trở về Giang Bắc, Lý Mộc Nhất nghĩ nghĩ, được nghỉ hai ngày không biết nên làm cái gì ngon ngon cho Vưu Lạc đây?
Trình Hạo thò cái đầu nhỏ nhỏ vào bộ kỹ thuật ngó nghiêng tìm kiếm, thấy Lý Mộc Nhất đang ngẩn người:” Đại thúc, đại thúc, ra ngoài một chút, ta tìm ngươi có chút việc”, Trình Hạo ngoắc ngoắc Lý Mộc Nhất.
Lý Mộc Nhất nhìn Trình Hạo đang ở cửa gọi mình, đứng dậy đi ra ngoài:”Tiểu Hạo, làm sao vậy?”
“Đại thúc, ngày mai cùng nhau ăn cơm đi”
“Ân! Vì cái gì a?”
“Đại thúc, ta từ chức, hôm nay là ngày cuối cùng ta đi làm, hơn nữa ngày mai là sinh nhật ta, Diêm nói muốn mời mọi người cùng ăn bữa cơm, hảo hảo cảm ơn mọi người đã chiếu cố ta”.
“A, ngươi từ chức, vì cái gì a?” Lý Mộc Nhất thực kinh ngạc.
Trình Hạo cào cào tóc có điểm ngượng ngùng, mặt đỏ hồng nói:”Ta….ta muốn được giống như Vưu nhị ca, cả ngày đều có thể bồi bên người Diêm, hơn nữa cũng không phải mỗi ngày ta chỉ bám theo hắn, công tác nếu có vấn đề gì ta cũng có thể giúp hắn nga”.
“Như vậy a, được rồi, ngày mai ta cùng Lạc sẽ đến, ngươi yên tâm”, Lý Mộc Nhất nghĩ ngày mai cùng Vưu Lạc đi chọn cho Tiểu Hạo một món quà đi, nhưng phải tặng cái gì bây giờ?
Lý Mộc Nhất nghiêm túc nghiên cứu vấn đề này hắn chưa từng tặng quà cho ai, cho nên không biết phải chọn món quà gì tặng Tiểu Hạo, vì thế cứ luôn ở bên người Vưu Lạc lo lắng mà lải nhải lẩm bẩm không dứt.
Vưu Lạc nghe Lý Mộc Nhất nói miệng thủy chung vẫn chỉ duy trì nụ cười nhẹ, đại thúc hẳn là trước kia không có bằng hữu cho nên bây giờ mới phản ứng như vậy đi, lúc mình nhận thức hắn người có thể miễn cưỡng coi như bằng hữu của hắn cũng chỉ có Tiểu Ni mà thôi.
Có phải nên để đại thúc quen biết nhiều người hơn không, để hắn có không gian riêng với bạn bè của mình, không thể để đại thúc cả ngày đều vây quanh bên người mình, tuy mình rất muốn như vậy nhưng vì đại thúc mình không thể ích kỷ như vậy đi? Vưu Lạc có chút không chắc chắn.
“Lạc, ngươi nói xem nên tặng cái gì bây giờ? Ta biết Lục Diêm có rất nhiều tiền, Tiểu Hạo dù muốn gì hắn cũng có thể mua được, nhưng ta thực muốn tặng hắn một món quà, đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ta tham gia sinh nhật của người khác, nếu hai tay trống trơn vác mặt đến cũng thật không ổn, ngươi nói có phải không?”
“Ha ha, đại thúc đừng khẩn trương, ngày mai hai chúng ta cùng dạo phố chọn đồ, chắc chắn sẽ có thứ thích hợp, ngươi yên tâm đi”.
“Nhưng dù sao cũng nên có kế hoạch trước, muốn mua gì, ở đâu a, hai chúng ta không thể cứ đi vô mục đích được phải không?” Vưu Lạc thu hết biểu tình lo âu của Lý Mộc Nhất vào trong mắt, trong lòng nghĩ lúc sinh nhật mình nhất định không thể để đại thúc biết đầu tiên nếu không không phải sẽ khiến cho hắn suy nghĩ đến mệt chết sao.
Vốn hai ngươi có ý định trở về Giang Bắc nhưng nghĩ đến ngày mai nếu từ Giang Bắc mà đến đây mua quà sinh nhật cho Trình Hạo thì quá xa cho nên hai người quyết định ở lại căn hộ ở gần Long Tháp của Vưu Lạc.
Lý Mộc Nhất vẫn nghiêm túc nghĩ phải mua quà gì tặng cho Trình Hạo, thẳng đến khi ăn cơm xong, về đến nhà vẫn còn suy nghĩ chuyện này, Vưu Lạc tắm rửa xong đi ra thấy Lý Mộc Nhất vẫn còn ngồi xem máy tính, đi đến từ phía sau ôm hắn vào trong lòng:” Đại thúc, đang xem cái gì vậy?”
Lý Mộc quay đầu lại vừa nhìn Vưu Lạc lập tức đứng dậy, kéo Vưu Lạc đến bên giường, sau đó đi lấy khăn mặt, trở lại trước người Vưu Lạc mềm nhẹ lau mái tóc ướt nước còn nhỏ giọt, Vưu Lạc trong lòng vui vẻ muốn chết, xem ra dù đại thúc đang suy nghĩ gì đi nữa thì trong lòng hắn chính mình vẫn luôn giữ vị trí quan trọng nhất.
Lý Mộc đã quen lau tóc cho Vưu Lac, trước kia còn nói nói hắn vài câu nhưng mãi hắn vẫn thế, hiện tại thấy hắn như thế thì chính mình cứ động thủ đi lấy khăn lau tóc cho hắn là được.
“Đại thúc, vẫn đang chọn lễ vật sao?” Vưu Lạc nâng tay ôm lấy thắt lưng Lý Mộc Nhất, đem cả người đại thúc ôm vào lòng.
“Ân, nhưng vẫn chưa chọn được cái gì thích hợp cho hắn” Lý Mộc Nhất có chút uể oải, tặng quà cho một người sao lại là chuyện khó như vậy chứ?
“Đại thúc, ta thấy không bằng tặng thứ Lục Diêm thích là được rồi”, Vưu Lạc đề nghị.
“Ân? Lục Diêm” Lý Mộc không hiểu ý của Vưu Lạc.
“Ý của ta là nếu không biết tặng cho Trình Hạo lễ vật gì là tốt, vậy không bằng chọn cái Lục Diêm thích, chỉ cần Lục Diêm thích, ta nghĩ Trình Hạo nhất định sẽ thích, giống như là ngươi thích cái gì đó, thì ta nhất định cũng sẽ yêu thích thứ ấy như vậy, ngươi thấy sao?”
Lý Mộc Nhất nghĩ nghĩ gật đầu nói:” Ân, có đạo lý, vậy ngươi nói xem Lục Diêm sẽ thích cái gì?”
“Đại thúc, cái này thì ngươi không cần quan tâm, yên tâm, lấy hiểu biết của ta với Lục Diêm, nhất định sẽ chọn được một món quà khiến hắn cảm thấy mĩ mãn”, khóe môi xinh đẹp của người nào đó hơi hơi nhếch lên.
“A”, Lý Mộc nhìn Vưu Lạc nở nụ cười xấu xa ý nghĩ có điểm không theo kịp.
“Đại thúc, hiện tại chúng ta nên làm chính sự”, Vưu Lạc vùi đầu vào trước ngực Lý Mộc Nhất cọ cọ, tay nhanh chóng đem khuy áo Lý Mộc Nhất cởi bỏ, hai tay tập trung xoa nắn nụ hồng đỏ thẫm trước ngực, khi mạnh khi nhẹ giày vò.
Hai tay Lý Mộc Nhất đặt trên vai Vưu Lạc, nhắm mắt hưởng thụ bàn tay đang vuốt ve trên người mình, miệng liên tục phát ra tiếng rêи ɾỉ thật dài:” Ân….Lạc….”.
Vưu Lạc nhẹ nhàng nở nụ cười, đây là biểu hiện của đại thúc nhà mình khi động tình:” Đại thúc, đừng nóng vội, ngày mai được nghỉ, chúng ta không cần dậy sớm nga”.
Lý Mộc Nhất nắm chặt bả vai Vưu Lạc, cắn môi thừa nhận sự xâm nhập của du͙© vọиɠ to lớn phía dưới:” Ân…Lạc, mạnh, dùng sức….dùng sức một chút”.
Vưu Lạc cười cười, nhìn khuôn mặt đại thúc vì lửa dục mà hồng hồng, hai tay trên lưng tinh tế không ngừng vuốt ve, làn da đại thúc thật mềm mại, hảo nhẵn nhụi, luôn khiến mình yêu thích đến không thể buông tay.
Phân thân của Lý Mộc Nhất bởi vì được Vưu Lạc vuốt ve mà chậm rãi thức tỉnh đứng thẳng, Vưu Lạc nhìn đại thúc bảo bối trong mắt hiện lửa dục cái nhìn nóng bỏng như muốn thiêu đốt người dưới thân, nhanh tay kéo quần ngủ hắn xuống, một hơi hàm trụ bảo bối của người dưới thân. Đầu lưỡi linh hoạt chậm rãi liếʍ mυ"ŧ.
“A, Lạc”, Lý Mộc Nhất cúi đầu nhìn Vưu Lạc, trong mắt hiện lên ánh nhìn khó tin, hắn muốn Vưu Lạc dừng lại nhưng lại không chịu nổi du͙© vọиɠ đang gặm nhấm toàn bộ lý trí mình chỉ có thể gắt gao giữ bả vai Vưu Lạc thừa nhận hết thảy kɧoáı ©ảʍ trước đây chưa từng có mà Vưu Lạc mang đến.
“Ân….a a…Lạc, thật là khó chịu….”, Lý Mộc cảm giác hai chân mình cũng run run, lập tức chính mình cũng sắp không được rồi.
Vưu Lạc không để ý đến lời nói của Lý Mộc Nhất động tác càng nhanh hơn liên tục không ngừng.
“A…a…Lạc”, trong nháy mắt kɧoáı ©ảʍ như mưa rền gió dữ ập đến Lý Mộc Nhất liền phóng thích, mệt mỏi đến không chịu nổi, thân thể thẳng duỗi thẳng tắp, trượt xuống giường lại bị Vưu Lạc dùng hai tay mạnh mẽ ôm lên trong lòng.
Vưu Lạc mềm nhẹ hôn hôn Lý Mộc Nhất:” Đại thúc, còn muốn sao?”
Lý Mộc Nhất ngồi trong lòng Vưu Lạc cảm nhận được du͙© vọиɠ chính trực đâm thẳng vào mông mình, hắn khó nhịn xoay xoay mông:” Lạc, ngươi…..ngươi…”
Vưu Lạc ngắt lời Lý Mộc Nhất:” Đại thúc, giờ đến lượt ta phải không”. Bàn tay ram ráp ấm áp của Vưu Lạc men theo lưng chậm rãi sờ đến cái mông non mịn rồi đưa tay vào động khẩu, đã cùng đại thúc làm đến không biết bao nhiêu lần, vì thế cửa vào đã rất quen thuộc với kích thước của hắn Vưu Lạc nhẹ nhàng vói vào trong ba ngón tay rồi bắt đầu trừu sáp một cách có.
“Ân….ân…a a…Lạc”, Lý Mộc Nhất thấy đây không phải thứ cảm giác mà hắn muốn, hắn muốn cái cảm giác càng mạnh mẽ càng phòng phú hơn nữa, đúng vậy, hắn muốn chính là Vưu Lạc.
Lý Mộc Nhất khó nhịn lắc đầu, cắn môi:”Ân…Lạc…ta….ta muốn ngươi…”.
Lý Mộc Nhất chủ động nâng hai chân lên đến bên sườn Vưu Lạc rồi quặp chặt thắt lưng Vưu Lạc, bày tỏ cảm giác ham muốn trong mình:” Ân…Lạc, cho ta”, Vưu Lạc tà mị cười cười, vỗ vỗ cái mông cong tròn của Lý Mộc Nhất.
“Đại thúc, nâng mông lên một chút”, Lý Mộc nghe lời nâng mông lên rồi chậm rãi hạ xuống.
“Ân…”, cảm nhận được phân thân Vưu Lạc đang tiến vào cơ thể mình, Lý Mộc Nhất cảm giác đây chính là cảm giác bên trong được lấp đầy mà mình muốn.
Vưu Lạc kéo đầu Lý Mộc Nhất lại gần, hung hăng hôn lên, Lý Mộc Nhất cảm giác đầu lưỡi người kia bên trong miệng mình không ngừng công thành chiếm đất, mạnh mẽ khuấy động khi môi hắn rời đi một sợi chỉ bạc trong suốt còn theo khóe miệng Lý Mộc Nhất chảy xuống, Vưu Lạc dùng tay nhẹ nhàng lau một chút rồi đưa đến bên miệng mình:” Đại thúc, thật ngọt nga”.
Nét mặt già nua thoáng chốc đỏ bừng lên, hành động thế cũng quá *** mĩ đi, đầu óc vốn đã bị làm cho mờ mịt chậm rãi tỉnh táo lại.
Nhìn ánh mắt đang dần trở nên trong trẻo, Vưu Lạc mang theo ý xấu lưng cử động vài cái:”Lạc…ngươi…ân…a a…Lạc…”, đại thúc đang trong lòng ta mà vẫn còn tỉnh táo được, ta muốn trừng phạt ngươi nga. Vưu Lạc nâng mông Lý Mộc Nhất đứng lên.
“Ân….a a…Lạc…”, Vưu Lạc cảm thấy đã rất lâu mình không được làm thoải mái với đại thúc như vậy, hương vị của đại thúc khiến hắn càng ăn càng nghiện rồi, càng ngày càng thích.
Lý Mộc cũng cảm thấy đã từ rất lâu rồi Vưu Lạc không yêu thương mình như vậy, trong khoảng thời gian này vì chuyện của người nào đó hại hắn một chút tâm tư cũng không có, hắn cảm thấy thật có lỗi với Vưu Lạc, nghĩ vậy càng ra sức tự mình luật động.
Vưu Lạc nhìn biểu hiện của đại thúc, cả thời gian này bị cấm dục cũng thật đáng giá lập tức ôm chặt Lý Mộc Nhất:” Đại thúc, đêm nay không ngủ”.
“Ân…ân…a a….”, tiếng rêи ɾỉ của ai đó vẫn cứ tiếp tục được duy trì.
Cả một đêm này thật sự đã khiến Lý Mộc Nhất mệt chết rồi, cho đến khi Lý Mộc Nhất mơ mơ màng màng mở đôi mắt mông lung buồn ngủ thì phát hiện được trên giường đã sớm không còn ai, hắn xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, nhớ tới bộ dáng đêm qua của mình mặt lập tức đỏ lên, tối hôm qua thật sự là không ngủ, sau đó Vưu Lạc sợ hắn mệt mỏi vẫn khuyên hắn đi ngủ sớm một chút nhưng hắn cư nhiên còn quấn quýt lấy Vưu Lạc hô còn muốn….Lý Mộc Nhất nghĩ xem ra mình đã cấm dục lâu lắm mới có thể ôm lấy Vưu Lạc tìm bất mãn như vậy, về sau nhất định sẽ không như thế nữa.
Lý Mộc Nhất định xoay người xem đồng hồ thì nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó Vưu Lạc nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Nhìn Lý Mộc Nhất đã muốn tỉnh, Vưu Lạc nhẹ nhàng cười, đến bên cửa sổ kéo màn ra, ánh mặt trời chiếu vào phòng, Vưu Lạc đến bên giường, vươn tay ôm Lý Mộc Nhất vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn:” Đại thúc, sao không ngủ thêm chút nữa, nghỉ ngơi đủ chưa?”
Mặt đại thúc lập tức oanh một cái liền đỏ lên, hướng vào lòng Vưu Lạc chui:” Lạc, ta ngủ rất tốt, người dậy lúc nào vậy? nghỉ ngơi đủ chưa?” hắn ngẩng đầu nhìn Vưu Lạc, bộ dạng thần thanh khí sảng, xem ra cũng không sai.
“Đại thúc, ta tốt lắm, tối hôm qua ta được nạp nhiều điện như thế hôm nay đương nhiên tinh tần sẽ đặc biệt tốt”, lời nói ái muội của Vưu Lạc lại làm cho Lý Mộc một phen ngượng ngùng. Vưu Lạc nghĩ hiện tại biểu hiện của đại thúc nhà mình ở trên giường coi như là đã tự nhiên hơn nhưng một khi xuống giường liền thay đổi, trong lòng hắn cảm thán, đến khi nào đi thì đại thúc mới có thể giống nhị ca chứ?
Lý Mộc Nhất nhìn thấy Vưu Lạc tiện tay đặt một cái hộp xuống xuống bên cạnh liền hỏi:”Lạc, đó là cái gì vậy?”
Vưu Lạc cười cười:” Đại thúc, đó là quà sinh nhật cho Trình Hạo”.
“A, sao ngươi lại tự ra ngoài mua chứ, không phải đã nói là cùng nhau đi chọn sao?”
“Đại thúc, ngươi có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Mấy giờ?”
“Ba giờ chiều”.
“A, để ta nhìn lại”, Lý Mộc Nhất từ trong lòng Vưu Lạc giãy ra, sờ đến đồng hồ trên đầu giường, quả nhiên là đã ba giờ chiều rồi.
Quay đầu có chút ai oán nhìn Vưu Lạc:” Lạc, sao ngươi không đánh thức ta sớm một chút chứ”.
Vưu Lạc cười đem Lý Mộc Nhất ôm lại vào lòng:” Đại thúc, tối hôm qua ngươi mệt muốn chết rồi, cần hảo hảo nghỉ ngơi, hơn nữa nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, sao ta nỡ đánh thức ngươi a”.
Lý Mộc Nhất nghĩ nghĩ thấy cũng đúng hơn nữa chuyện tối qua cũng không phải do một mình Vưu Lạc:” Lạc, ngươi mua cái gì vậy, cho ta xem một chút”.
Vưu Lạc đem thứ kia lấy lại, mở nắp hộp quà, lấy thứ bên trong ra đưa cho Lý Mộc nhìn:” Đại thúc, đây”.
Lý Mộc sửng sốt ngốc lăng nhìn đồ vật trong tay Vưu Lạc, mặt đỏ đến có thể xuất huyết:” Lạc, ngươi như thế nào, ngươi như thế nào lại mua cái thứ này a, này…”, Lý Mộc Nhất có chút dở khóc dở cười.
“Đại thúc, đây là thứ mà Lục Diêm tuyệt đối sẽ thích đó, ngươi yên tâm đi”, Vưu Lạc nghĩ nhất định Lục Diêm sẽ thích cái thứ này muốn chết đi.
“Nhưng, Tiểu Hạo sẽ nghĩ thế nào a, có thể cảm thấy ta… ta không đứng đắn hay không, cư nhiên lại tặng cái thứ này”, Lý Mộc Nhất vẫn thực lo lắng nếu Trình Hạo nhìn thấy cái này thì lúc ấy hắn sẽ nghĩ thế nào.
“Không sao, đại thúc, chúng ta cứ đưa trực tiếp lễ vật cho Lục Diêm thì tốt rồi, nói với hắn là đến bao giờ dùng mới nói đây là chúng ta tặng, chỉ cần Lục Diêm thích, Trình Hạo nhất định sẽ không nói gì đâu, ta cam đoan”.
“Ngươi cam đoan?” Lý Mộc nhìn đến gậy chấn động ở trong tay liền cảm thấy đây không phải là rất hồ nháo sao a.
“Cam đoan, ngươi cứ yên tâm đi”, Vưu Lạc lại suy nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày hắn để đại thúc dùng thử cái này, nghĩ đến biểu tình đại thúc khi đó Vưu Lạc liền cảm thấy mình cũng sắp bị dục hỏa đốt người rồi.
Lý Mộc Nhất trong lòng nghĩ, ta sao có thể yên tâm chứ? Hơn nữa nếu để những người khác nhìn thấy không biết sẽ nghĩ thế nào chứ? Nhưng sự tình đã như vậy rồi, a, thôi vậy đành đi bước nào hay bước đó đi.
Vưu Lạc vỗ vỗ lưng Lý Mộc Nhất:” Được rồi, đại thúc, nhanh đi thu thập một chút, chúng ta phải đi rồi, không thể để bọn họ chờ quá lâu nga, bằng không nhị ca nhất định sẽ lải nhải không ngừng”, Vưu Lạc kéo Lý Mộc Nhất đứng dậy, giúp hắn mặc quần áo, hiện tại Lý Mộc Nhất đã có thể thích ứng làm cùng Vưu Lạc trong thời gian dài, tuy rằng vẫn còn đau một chút nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
Hai người đơn giản thu thập một chút liền cùng nhau xuất môn.
Thời điểm hai người đi vào khách sạn trừ Vưu Ly và Lý Mục thì mọi người đều đã đến, Tiểu Ngải híp đôi mắt xinh đẹp nhìn Lý Mộc Nhất có chút không tự nhiên đi bên cạnh Vưu Lạc tiêu sái liền hắc hắc nở nụ cười.
“Yêu, Tiểu Lạc a, ngươi là cái đồ vô tâm vô phế, không biết hôm nay có hoạt động a, nhìn ngươi làm cho chị dâu mệt đến mức nào rồi, chị dâu đến đây a, ta đỡ ngươi”, Tiểu Ngải chân chó chạy đến bên người Lý Mộc Nhất muốn đỡ cánh tay Lý Mộc Nhất.
“Ra chỗ khác, có ta ở đây, cần ngươi đỡ làm gì”, Vưu Lạc vòng tay ôm thắt lưng Lý Mộc Nhất, ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng hỏi:” Đại thúc, còn rất đau sao?”
Lý Mộc đỏ mặt, lắp bắp nói:” Không….không có việc gì, ngươi đừng nghe Tiểu Ngải nói bừa, ta không sao”.
“Ta nói Tiểu Tao Bao a, có phải ngươi nhàn rỗi quá không có chuyện gì không a, không có việc gì thì mời ngươi tìm lấy một tên nam nhân được không? Đừng tìm tam phu nhân nhà ta gây phiền toái được không”? Không cần nói cũng biết là ai, mọi người đều hướng ra cửa, Vưu Ly kéo tay Lý Mục đi vào.
“Ly Ly ngươi có thể đừng suốt ngày xem ta không vừa mắt như thế được hay không a, ta đâu có đắc tội với ngươi mà sao ngươi cứ đâm chọc ta a?” Tiểu Ngải một bộ dạng tràn ngập ủy khuất nói.
“Thiết, ngươi dùng chiêu này với người khác thì được chứ với ta thì vô dụng thôi”, Vưu Ly nói xong còn cười khẽ nháy mắt mấy cái.
Tiểu Ngải tức giận đến nghiến răng, nghiến răng nghiến lợi nói:” Mục Mục, quản phụ nữ nhà ngươi được không a?”
“Ha ha, Tiểu Ngải, biết đấu không lại bảo bối nhà ta còn chọc vào hắn, là do ngươi tự chuốc lấy”.
“Hừ, nghe thấy không, là do ngươi tự chuốc lấy”, Vưu Ly cao ngạo nâng cằm lên coi thường nhìn Tiểu Ngải.
“Ha ha, Diêm, hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt đều phải như vậy sao? Trước kia cũng như vậy sao?” Trình Hạo mở to đôi mắt nai con đáng yêu hỏi Lục Diêm.
“Bảo bối, hai người bọn họ vẫn luôn như vậy, đã đấu không biết bao nhiêu năm, bất quá chưa từng thấy Tiểu Ngải thắng được một lần, ngươi cứ coi như đang xem náo nhiệt không phải rất vui sao?” Lục Diêm vừa cười vừa vươn tay kéo Trình Hạo vào trong lòng giải thích.
Tiểu Ngải vẻ mặt ủy khuất nhìn Lục Diêm:” Diêm, sao ngươi cũng như vậy a, chỉ biết đứng ngoài xem náo nhiệt không thèm trợ giúp ta, nhớ ngày đó hai chúng ta thật ân ái, hiện tại thì sao? Ngươi vừa có người mới liền đã quên người cũ đúng không, cổ nhân từng nói chỉ thấy người mới cười, không nghe thấy người cũ khóc, xem ra thật đúng chỉ là không ngờ hôm nay chuyện ấy lại đặt trên người Tiểu Ngải ta, ô ô….”.
“A? Tiểu Ngải cùng Diêm?” Trình Hạo quay qua quay lại nhìn nhìn hai người có điểm mạc danh kì diệu.
“Tiểu Ngải đáng chết, ngươi muốn chết a? Ta khi nào thì ân ái với ngươi, còn dám nói bừa nữa hôm nay ta sẽ đá ngươi ra ngoài, bảo bối, đừng nghe hắn nói bừa, hắn vẫn thường nói đùa mà” Lục Diêm quay sang Tiểu Ngải thì nghiến răng nghiến lợi, vừa quay sang Trình Hạo đã đổi 180 độ ôn nhu như nước.
“Ai nha, Diêm, đừng nha, Tiểu Hạo, ta hay nói giỡn với ngươi mà, đừng tưởng thật, ta cùng Diêm sao có thể có gì a? Thật sự, thật sự, ha ha…”.
“Được rồi, các ngươi đừng náo loạn, hôm nay là sinh nhật Tiểu Hạo, đừng quên chính sự”, Vưu Lạc nhìn nhóm người trước mặt nghĩ không biết bao giờ mấy người này mới có thể nghiêm túc một chút đây.
“Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật bảo bối nhà ta, các ngươi đều thu liễm một chút cho ta không được sao?”
“Đã biết, Diêm, hôm nay chúng ta sẽ hung hăng bóc lột ngươi a”, Tiểu Ngải lập tức liền khôi phục
“Đúng vậy, chúng ta sẽ không khách khí với ngươi ngươi cứ chuẩn bị tốt tiền đi”, thật hiếm hoi mới có một lần Vưu Ly đứng về phía Tiểu Ngải.
“Ai khách khí với ta, ta liền giận người đó a”, Lục Diêm hào sảng nói.
“Ân, ta thích những lời này. Đến đây, Tiểu Hạo, đây là lễ vật cho ngươi, sinh nhật khoái hoạt nga”, Vưu Ly đưa lễ vật mình cùng Lý Mục chọn tới.
“Ân, cảm ơn Vưu nhị ca”, Trình Hạo vui vẻ tiếp nhận.
“Sao lại gọi là Vưu Nhị ca, nghe thật xa lạ, gọi Ly ca đi”.
“Hảo, cảm ơn Ly ca”, Trình Hạo quen biết mọi người đã lâu cũng không thấy ngại liền đổi cách xưng hô.
“Tiểu Hạo, đến đây, đây là quà của Tiểu Ngải ca ca cho ngươi”, Tiểu Ngải cũng tặng cho Trình Hạo một món quà được đóng gói tinh mỹ.
“Cám ơn Tiểu Ngải ca”.
Lý Mộc thấy mọi người đưa những lễ vật đều có vẻ rất bình thường, trong lòng có chút sốt ruột, Vưu Lạc cũng không lên tiếng gì cả, vậy phải làm sao bậy giờ a?
“Chị dâu, lễ vật của các ngươi đâu, mau lấy ra đây đi a”
“Ách, Tiểu Ngải, lễ vật của chúng ta, cái kia, cái kia…”, Lý Mộc không biết phải làm sao mới tốt, đành phải túm túm góc áo Vưu Lạc ý bảo hắn nhanh đỡ lời.
Vưu Lạc buồn cười nhìn bộ dáng luống cuống vẻ mặt hồng hồng của đại thúc nhà mình, hảo muốn cắn một cái:” Lễ vật của chúng ta có chút đặc thù, Diêm, lại đây một chút”, Vưu Lạc kéo Lục Diêm sang một bên.
Cả đám người nhìn hai người ở một bên to nhỏ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười ái muội xấu xa, bộ dáng thân mật thế kia ai không biết còn tưởng hai người là một đôi phu phu mà.
Tiểu Ngải tò mò nhất, nhìn tình huống này vụиɠ ŧяộʍ rón rén đến gần hai người, Lý Mộc vừa thấy liền quyết tâm không để cho Tiểu Ngải biết nếu không mọi người cũng đều sẽ biết.
“Tiểu Ngải, ngươi đừng đến gần a”, Lý Mộc Nhất vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Vưu Lạc quay đầu nhìn Tiểu Ngải:” Ngươi muốn làm cái gì, quà ta đã đưa cho Diêm rồi, ngươi muốn nhìn thì tìm Diêm đi”. Vưu Lạc giơ hai tay ra trước mặt tỏ vẻ lễ vật của mình đã tặng đi rồi.
“Thiết, ai nói là ta muốn nhìn, với trình độ của ngươi sao có thể tặng được thứ gì tốt a”. miệng thì nói thế nhưng trong lòng Tiểu Ngải hảo muốn biết, tò mò muốn chết. Hắn nghĩ dù sao buổi tối cũng còn có hoạt động, cố gắng tìm một cơ hội rồi vụиɠ ŧяộʍ nhìn xem rốt cuộc đó là cái gì.
“Diêm, là cái gì vậy?” Trình Hạo cũng mở to đôi mắt nai đáng yêu nhìn Lục Diêm, hắn cũng tò mò muốn chết. Tiểu Lạc không phải người thích làm chuyện thần bí, tình huống hôm nay thực quỷ dị a.
Vưu Ly nheo ánh mắt xinh đẹp, nhìn Vưu Lạc lại nhìn Lý Mộc Nhất sau đó xấu xa nở nụ cười, trong lòng nghĩ nếu muốn biết cái kia là cái gì thì tìm cách tra khảo Lý Mộc Nhất so với Vưu Lạc thì dễ dàng hơn nhiều lắm a.
Lục Diêm đến bên người Trình Hạo, kéo người ôm vào trong lòng cúi người hôn xuống, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói:” Bảo bối, Tiểu Lạc đưa ta một thứ mà ta phi thường thích, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ thích”.
“Ân, chỉ cần là thứ mà Diêm thích thì ta cũng sẽ thích”.
Lý Mộc nhìn tình cảnh trước mặt trong lòng thầm thấy may mắn,xem ra tặng thứ này coi như cũng đúng rồi. Tuy rằng….
“Được rồi, ăn cơm đi”, Lục Diêm hô to mời mọi người ngồi xuống, hắn cho Trình Hạo uống chút rượu, tiểu đông tây này tửu lượng kém, uống một chút cũng không được. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mị nhãn như tơ nhìn Lục Diêm một cái lại ngây ngô cười.
Bữa cơm này ăn đến mấy giờ, lúc mọi người chuẩn bị về nhà, Vưu Ly nhìn thấy Lý Mộc đứng lên đi vào WC, ánh mắt lóe lóe vụиɠ ŧяộʍ theo ra ngoài.
Lý Mộc từ phòng vệ sinh đi ra liền thấy Vưu Ly đứng ở trước cửa:” Ta nói Tam phu nhân a, vừa rồi Tiểu Lạc tặng lễ vật là cái gì vậy a?”
Lý Mộc Nhất dở khóc dở cười, người này cũng như mấy người kia a, như thế nào mà tất cả mọi người với lễ vật kia đều hứng thú như vậy a:” Ách, không, không có gì”.
Vưu Ly nhìn bộ dáng Lý Mộc Nhất bộ dáng lúng ta lúng túng liền biết nhất định có vấn đề:” Nga, không đúng, nói thế nào đi nữa thì Tiểu Lạc cũng là đệ đệ của ta, dù thế nào đi nữa ta cũng hiểu hắn một ít, hắn không phải là đứa nhỏ thích làm chuyện thần bí, cho nên, lễ vật này khẳng định là một món đồ không bình thường, ngươi biết không ta chính là muốn hắn sống thoải mái một chút, nếu không với những biện pháp ta dùng để thu thập hắn…”, Vưu Ly vỗ vỗ vai Lý Mộc Nhất, ý muốn nói nhanh nói cho mình biết bằng không sẽ cho Tiểu Lạc đẹp mặt.
“A, đừng, ngươi đừng gây phiền toái cho Lạc, ta nói cho ngươi là được, chính là…chính là cái kia…”.
“Sao ngươi cứ ấp a ấp úng mãi thế a, chỉ là một món quà thôi, ấp úng cái gì”. Vưu Ly phát hỏa.
“Là gậy chấn động”, bị Vưu Ly dọa một cái Lý Mộc Nhất liền buột miệng nói ra.
Vưu Ly sửng sốt, mình cũng đã từng dùng cái thứ kia đương nhiên đã biết đó là cái gì, Trình Hạo mới chỉ là một tiểu hài tử thôi được không? Hơn nữa thứ này cư nhiên cũng do một tiểu hài tử đưa, cũng quá ngoài ý muốn rồi, không nghĩ tới tiểu hài tử này cũng…., chẳng lẽ, Vưu Ly ái muội nhìn nhìn Lý Mộc Nhất lập tức ở nụ cười xinh đẹp quyến rũ.
Lý Mộc thấy Vưu Ly chợt cười không biết có chuyện gì xảy ra nhưng chẳng hiểu sao nụ cười này lại khiến hắn sợ hãi, mồ hôi trên lưng chảy ròng ròng a:” Ách, ngươi, ngươi không sao chứ”.
Vưu Ly vỗ vỗ tay:” Không có việc gì, không có việc gì, ngươi tự mình cầu phúc đi”.
“Ân?” Lý Mộc Nhất tuyệt đối không hiểu được ý Vưu Ly, xoay người cùng Vưu Ly trở về phòng ăn.
Sau khi ăn cơm xong mọi người đề nghị đi đâu đó chơi, Trình Hạo nói muốn đi KTV, đã lâu không đi hát, nếu thọ tinh đã mở miệng thì người khác cũng tự nhiên không có ý phản đối.
Một đám người kéo nhau đến KTV, thuê chung một phòng, Lý Mộc Nhất nhìn nhìn, đây không phải là nơi lần trước đến sao? Khi đó mình cùng Vưu Lạc còn chưa cùng một chỗ mà. Thời gian thật sự là quá nhanh a, hắn không khỏi cảm thán một chút trong lòng,
Lý Mộc Nhất và Vưu Lạc là hai người cuối cùng tiến vào phòng, vừa vào liền phát hiện Vưu Ly đã rời chỗ ngồi, nhảy vào trong lòng Lí Mục, không biết ở trong lòng Lí Mục nói cái gì nhưng bộ dạng kia rõ ràng là đang làm nũng cùng câu dẫn, Lý Mộc Nhất mồ hôi lạnh liền chảy xuống thầm cầu nguyện mong là cùng với chuyện kia không có chút quan hệ a.
Vưu Lạc nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lý Mộc Nhất, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn:” Đại thúc, ngươi làm sao vậy?”
“Ách, ta, ta không sao a”. Vưu Ly đang làm nũng trong lòng Lí Mục cũng quay đầu lại nhìn Vưu Lạc cùng Lý Mộc Nhất, cười một cái đầy ái muội.
Lại nhanh chóng quay đầu lại cọ cọ người Lí Mục:” Thân ái, em mặc kệ, người ta đã lâu chưa thử rồi, nếu không phải hôm nay hắn nhắc tới, em cũng đã quên chuyện đó rồi”.
Lí Mục nheo mắt nhìn tiểu yêu tinh trước mặt:” Bảo bối, em thấy anh không thoả mãn được em sao?”
“Đâu có, anh lợi hại như vậy, sao có khả năng không thỏa mãn được người ta a, người ta, người ta không phải đã lâu không chơi sao? Thân ái, lão công, ân”, Lí Mục sủng nịch nhìn Vưu Ly giống như con mèo nhỏ đang làm nũng trong lòng mình, nghĩ cả đời này anh sẽ phủng em trong tay, dù gặp nạn cũng cam tâm tình nguyện.
“Tiểu Hạo, ngươi có thấy không, Ly Ly lại đang phát tao kìa, ngươi đừng có học hắn như vậy a, Diêm cũng không phải Lí Mục, sẽ chịu không nổi đâu, nghe thấy không, đây là lời khuyên mà Tiểu Ngải ca ca dành cho ngươi nga”.
Trình Hạo nhìn hai người hỏi Lục Diêm:” Diêm, bọn họ cùng nhau một chỗ đã bao nhiêu năm rồi?”
“Không nhớ rõ nữa, dù sao cũng không ít, làm sao vậy, bảo bối, sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
“Nhìn cả hai người bọn họ giống như vẫn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt ban đầu vậy”, Trình Hạo thầm mong mình cùng Diêm về sau cũng sẽ được như vậy.
“Hai bọn họ từ lúc bắt đầu vẫn như vậy, hơn nữa đến bây giờ cũng vẫn như vậy, ta đoán chừng khoảng vài chục năm sau hai bọn họ cũng sẽ vẫn như vậy”.
“Được rồi, tất cả đều lại đây hát đi”.
“Đại thúc, có thích nghe không ta hát cho ngươi nghe”., Vưu Lạc kéo Lý Mộc đến trước micro hỏi.
“Thiết, nói cứ như ngươi hát hay lắm”, Tiểu Ngải phi thường khinh thường nhìn Vưu Lạc.
“Ha ha, Tiểu Ngải, Lạc hát rất hay đó”, Lý Mộc lập tức quay sang Tiểu Ngải giải thích, Vưu Lạc trong lòng lập tức vui vẻ.
Tiểu Ngải căm giận nghĩ sớm muộn gì đến một ngày nào đó cũng sẽ có một cực phẩm nam nhân sủng ta, cho các ngươi mở mắt mà xem.
Vưu Ly cùng Lí Mục nói một hồi rồi kéo nhau đi, Vưu Ly hưng phấn đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lúc gần đi còn ghé vào tai Lục Diêm nói nhỏ:” Diêm, ngươi phải kiềm chế một chút nga, cái đồ kia không phải thứ người bình thường có thể chịu được, Tiểu Hạo nhà ngươi ta đoán cũng sẽ không được”, nói xong còn ái muội cười cười, rồi nhanh chân cùng Lí Mục ra ngoài.
Lục Diêm cùng Trình Hạo lại ngồi một hồi, lại nhìn nhìn đồng hồ, mười giờ hơn, ngày hôm nay kết thúc được rồi. Hắn cùng mọi người chào một câu cũng kéo Trình Hạo rời đi, Tiểu Ngải thực buồn bực a, hao hết tâm tư vẫn không nhìn được rốt cuộc Vưu Lạc đã tặng cái lễ vật gì.
Ngồi ở trên xe, Trình Hạo đột nhiên nhớ ra lễ vật Vưu Lạc tặng, liền hỏi Lục Diêm:” Diêm, rốt cuộc Tiểu Lạc đã tặng cái gì a?”
“Ha ha, bảo bối, lát nữa về đến nhà ngươi sẽ biết, hôm nay có vui không?”
“Rất vui, chỉ cần cùng Diêm một chỗ ta sẽ thực vui vẻ”.
“Thật không? Vậy là tốt rồi”.
Đến dưới lầu, đõ xe xong, Lục Diêm dắt tay Trình Hạo lên lầu, sau khi vào nhà Trình Hạo vào phòng ngủ thay quần áo, Lục Diêm đến thư phòng lấy lễ vật đã chuẩn bị cho Trình Hạo
“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ”, Lục Diêm ***g chiếc nhẫn bạch kim vào tay Trình Hạo.
Trình Hạo bất ngờ đến không nói lên lời, đôi mắt nai con trong suốt lệ quang:” Diêm, này…này…”.
Lục Diêm kéo hắn vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ vai nói:” Bảo bối, đây là hứa hẹn mà ta trao cho người, sau đó chúng ta sẽ đi Hà Lan kết hôn”.
Trình Hạo có cảm giác mình bị hành phúc ép đến không thở nổi, ghé vào trong lòng Lục Diêm nước mắt không ngừng rơi xuống làm ướt cả một mảng lớn trên áo của Lục Diêm.
“Bảo bối, ngươi là muốn khiến ta đau lòng đến chết sao? Để cho ta nhìn ngươi khóc”. Lục Diêm đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt nước của Trình Hạo.
Trình Hạo ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt nam nhân đứng trước mặt:” Diêm, ta yêu ngươi”.
“Bảo bối, ta cũng yêu ngươi”, Lục Diêm cúi đầu ép lên đôi môi đỏ mọng hé mở mời gọi trước mắt.
Trình Hạo hy vong mình có thể cứ như vậy được nhấn chìm trong nụ hôn của người này, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
“Ân….Diêm…”, dưới sự âu yếm của Lục Diêm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Hạo nhanh chóng bị lửa *** nhuộm cho hồng hồng, đó cũng là màu mà Lục Diêm yêu thích nhất.
Lục Diêm nhớ đến lời nói của Vưu Ly, tuy rằng rất muốn thử cái đồ kia nhưng cuối cũng vẫn quyết định buông tha, hiện tại Tiểu Hạo còn chưa được, qua vài năm nữa rồi nói sau.
“Bảo bối, ta muốn đi vào, chuẩn bị tốt chưa?”
“Ân…Diêm, ta không sao, tiến…vào đi”, Trình Hạo biết mỗi lần Lục Diêm đều rất cẩn thận, sợ mình bị thương, tuy đã học hỏi rất nhiều từ Vưu Ly nhưng hắn vẫn không biết vì sao mỗi lần làm cùng Diêm mình đều khẩn trương đến không kiềm chế được.
Mặc dù cũng có thời điểm thật hoàn mĩ nhưng hắn hy vọng mình có thể càng làm tốt hơn một chút, nếu có thể làm được như Vưu Ly thì chính là tốt nhất.
“Bảo bối, đừng khẩn trương”, Lục Diêm hôn hôn hai bên má Trình Hạo, đưa tay kéo hai chân hắn đặt trên vai mình chậm rãi tiến vào thân thể Trình Hạo.
“Ân…a a…Diêm…nóng quá…”, kể từ lúc Lục Diêm bắt đầu tiến vào thân thể Trình Hạo liền co rúm, Lục Diêm cũng không biết vì sao mỗi lần Tiểu Hạo cùng mình làm đều khẩn trương như vậy, vì vậy mỗi lần đều khắc chế mình không thể quá phóng túng bằng không nhất định sẽ khiến Tiểu Hạo bị thương.
Trình Hạo cảm giác được Lục Diêm đang ở trong thân thể mình, cái thứ nóng rực, cứng rắn như sắt nung kia đang ở bên trong cơ thể mình không ngừng thiêu đốt:” Ân…. Diêm, còn muốn…”, Lục Diêm nhìn biểu hiện của Trình Hạo hôm nay trong lòng thầm nghĩ xem ra lần sau cứ mỗi lần muốn chỉ cần cho hắn uống chút rượu là được.
“Bảo bối, đừng nóng vội, miễn là cái ngươi muốn, ta đều cho ngươi”, hai tay đỡ lấy lưng Trình Hạo Lục Diêm ra sức luật động, nếu ngày nào cũng như hôm nay thì chẳng mấy mà có thể dùng được cái thứ kia rồi.
Lục Diêm nhìn Trình Hạo an tĩnh ngủ say trong lòng mình, khóe miệng cong lên tạo nên một nụ cười ôn nhu:” Bảo bối, sinh nhật vui vẻ”.