Lý Mộc Nhất suy nghĩ thật lâu, nhớ tới một người, một người hắn tuyệt không muốn nhớ đến, một người hắn cực lực muốn quên, hắn gọi là Tần Chiếm Nguyên sao? Lý Mộc Nhất trí nhớ càng ngày càng mơ hồ.
Vưu Lạc ôm chặt Lý Mộc Nhất vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi:” Đại thúc, suy nghĩ gì thế?” Đợi thật lâu lâu đến mức Vưu Lạc nghĩ Lý Mộc Nhất sẽ không trả lời nữa mới nghe Lý Mộc Nhất nhẹ nhàng đáp lại:” Ta nghĩ đến một người, nhưng ta nghĩ không ra, Lạc, không phải ta đã già đi chứ? Chuyện tình mới có vài năm, vì sao lại không nhớ ra chứ?” Lý Mộc cảm thấy thật hoang mang.
“Nếu nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa được không?”
“Lạc, ngươi….mất hứng sao?” Tâm tư Lý Mộc Nhất so với người khác luôn mẫn cảm hơn, hơn nữa biến hóa này lại là từ Vưu Lạc.
“Đại thúc, ta không mất hứng, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm mà”. Lý Mộc Nhất nghĩ nếu nghĩ không ra vậy liền nghe lời Vưu Lạc không cần suy nghĩ nữa.
“Lạc, chúng ta….”. Lý Mộc Nhất do dự mà không biết mở miệng thế nào.
“Ân, làm sao vậy?”
“Chúng ta…không làm sao?” Lý Mộc Nhất căn môi nói xong câu đó cả mặt liền vùi vào trong lòng Vưu Lạc.
“Đại thúc, lại muốn câu dẫn ta sao?” Vưu Lạc cười cười xoay người đặt Lý Mộc Nhất nằm lên người mình.
Ban đêm ở Giang Bắc luôn rất im lặng, tuy hiện tại đã quy hoạch rất nhiều còn có trường đại học nhưng so với nội thành ở Giang Nam nơi này luôn rất tĩnh mịch.
“Ân….a…Lạc, hôm nay ngươi làm sao vậy?” Lý Mộc Nhất có chút thở không nổi hỏi.
“Thực xin lỗi đại thúc, ta cảm thấy bất an”, Vưu Lạc nghĩ chính mình quả nhiên vẫn thực để ý, hắn biết đại thúc nhất định có chuyện giấu hắn, hắn không rõ vì sao đại thúc không muốn nói cho hắn, hai người bọn họ không phải đã nói rõ với nhau rồi sao?
Vưu Lạc ôm Lý Mộc vào phòng tắm, tẩy sạch sẽ cho mình cùng hắn sau đó lại ôm hắn lên giường, hai người bọn họ có thói quen sau khi làm xong sẽ *** ngủ bở bọn họ đều thích cảm giác da thịt thân cận với nhau cho nên mỗi lần xong việc hai người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau ngủ.
Vưu Lạc ôm Lý Mộc Nhất vào trong lòng, cài hảo chăn nhẹ nhàng nói:” Đại thúc, ngủ sớm một chút, mai còn phải đi làm”.
“Ân”, Lý Mộc Nhất nhẹ nhàng ứng thanh rồi chìm vào giấc ngủ. Một hồi sau, Vưu Lạc nhẹ nhàng buông một tiếng thẻ dài, cũng đi ngủ.
Đêm tối im lặng, không khí vờn quang vị yên thảo thản nhiên, điếu thuốc bị người dùng sức hút mạnh hơi, tàn thuốc phát ánh sáng ra màu đỏ tươi, khiến cho màn đêm phá kệ chói mắt.
Vưu Lạc nghĩ đại thúc cùng Tần Chiếm Nguyên rốt cục là có quan hệ gì? Vì sao khi đại thúc nhìn đến ảnh chụp của Tần Chiếm Nguyên lại phản ứng đặc biệt như vậy, sau đó đại thúc vẫn còn hoảng hốt, hắn biết cùng Tần Chiếm Nguyên có liên quan nhưng lại không thể hỏi đại thúc vì sao lại thế. Hai người rõ ràng đều đã nói cả hai đều nếu có tâm sự đều không được giấu diếm nhau, phải nói ra để cả hai cùng gánh vác. Nhưng hôm nay, đại thúc… Vưu Lạc dùng sức hít một hơi thuốc, hắn đột nhiên có loại cảm giác vô lực.
Lý Mộc Nhất ngủ cũng không an ổn, đưa tay sờ đến vị trí bên cạnh, trống không, Lý Mộc Nhất còn đang trong giấc ngủ mơ màng nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó mạnh mẽ mở to mắt, hắn muốn xác nhận cảm giác trong lúc mình đang ngủ, chỗ của Vưu Lạc trống không, hơn nữa một chút độ ấm cũng không có, Lý Mộc Nhất cả kinh. Mở đèn ở đầu giường, nhìn lên đồng hồ trên tường, mới gần 3 giờ sáng, Vưu Lạc là mấy giờ dậy mà trên giường không hề có độ ấm.
Hắn khoác áo ngủ xuống giường, mở cửa, nhìn trái lại nhìn phải sau đó hướng về phía cầu thang. Mới xuống được một nửa, hắn đã thấy tàn thuốc đỏ tươi đang cháy ở phòng khách, nương theo ánh trăng ngoài của sổ, hình dáng người kia khẳng định là Vưu Lạc.
Lý Mộc Nhất bước nhanh xuống lầu, đi đến chỗ Vưu Lạc, Vưu Lạc nghe tiếng có người xuống lầu, quay đầu lại:” Đại thúc, sao lại thức dậy rồi?” Vưu Lạc kinh ngạc nhìn cư nhiên là Lý Mộc Nhất.
Lý Mộc Nhất cắn môi đi tới trước Vưu Lạc, đưa tay ôm lấy thắt lưng người kia, đem mặt chôn vào trước ngực hắn:” Lạc, trên giường không có độ ấm của người, không có ngươi ta ngủ không được”, Lý Mộc nói xong đem đầu hướng vào trong ngực Vưu Lạc cọ cọ.
Vưu Lạc ôm Lý Mộc vào trong lòng:” Đại thúc, thực xin lỗi”, hắn không biết phải giải thích thế nào về việc mình ngồi một mình ở đây hút thuốc, không biết phải giải thích hoài nghi của hắn với người kia thế nào.
“Lạc, ngươi sinh khí đúng không?” Lý Mộc Nhất ngữ khí khẳng định hỏi.
“Đại thúc, ta thật sự không có sinh khí, ta chỉ là….chỉ là thực bất đắc dĩ mà thôi”, Vưu Lạc thở dài ôm Lý Mộc Nhất lên sô pha ngồi xuống.
“Đại thúc, ta nghĩ trong lòng ngươi và ta đã không còn khoảng cách, nhưng hôm nay ta phát hiện ta đã sai lầm rồi, ta biết vì Tần Chiếm Nguyên mà trong lòng ngươi nổi lên gợn sóng, lại không biết vì sao ngươi lại như vậy. Ta nghĩ nhất định khi trở lại phòng ngươi sẽ nói cho ta biết nhưng ngươi lại không nói, dù ta có hỏi nhưng cũng không nói cho ta biết, thực xin lỗi, ta cho tới bây giờ cũng không muốn tò mò về quá khứ cũng như bí mật của ngươi, nhưng là khi nhìn đến ngươi không an tâm, ta cảm thấy thật vô lực, hai chúng ta rõ ràng đã nói qua không được giấu diếm điều gì với nhau, dù có chuyện gì cũng phải nói ra, không được một mình suy nghĩ những vấn đề không ý nghĩa nhưng là, nhưng là…”, Lý Mộc Nhất cảm giác hình như trong nháy mắt âm thanh của Vưu Lạc như mang theo thật nhiều bi thương, vì thái độ của mình làm tổn thương hắn đi.
Lý Mộc Nhất ôm chặt Vưu Lạc:” Lạc, thực xin lỗi, ta sai rồi, thật sự sai rồi, ta đã nghĩ tự mình có thể nhưng không có nghĩ đến hành động như vậy sẽ làm ngươi bị tổn thương, thực xin lỗi”, Lý Mộc Nhất nói xong chôn trong lòng Vưu Lạc khóc không thành tiếng.
Vưu Lạc nhẹ nhàng thở dài:” Đại thúc, ta không muốn làm ngươi khóc, ngươi như vậy ta sẽ càng đau lòng”, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lý Mộc Nhất
Một lúc sau Vưu Lạc nghe thấy tiếng Lý Mộc Nhất:” Người kia, trên ảnh ta không nhìn rõ mặt hắn, cho nên không thể xác định có phải hắn hay không, ngươi có nhớ người ở đại học mà ta đã từng nói với ngươi không? Ta nghĩ là ta cố ý muốn quên hắn nên không nhớ hắn có phải gọi là Tần Chiếm Nguyên không nhưng người trong ảnh thật sự giống hắn, cho nên tâm ta rất loạn, nhưng tuyệt đối không phải động tâm hay hoài niệm hay là gì khác, chỉ là nhìn đến người này làm ta nhớ đến mụ mụ đã mất, ta không muốn nhìn thấy hắn, tuyệt đối không muốn”, Lý Mộc Nhất thì thào nói chút chuyện đã qua thật lâu.
Vưu Lạc nhẹ nhàng hỏi:” Là hắn sao?”
“Ân, nhưng ảnh chụp không rõ, ta không thể xác định”.
Vưu Lạc biết người Lý Mộc Nhất muốn nhắc đến là ai, nhưng không nghĩ người này có thể là Tần Chiếm Nguyên, điều này khiến hắn rất ngoài ý muốn, khó trách đại thúc kích động như vậy, khó trách…Vưu Lạc biết hai đoạn tình cảm thất bại của Lý Mộc Nhất, cũng biết tính cách hôm nay của hắn hoàn toàn là do hai đoạn tình cảm kia ban tặng, nhớ tới lời Tiểu Ngải nói, Vưu Lạc có chút hoài nghi, là người đại thúc nói sao? Chẳng lẽ nguyên lai tính cách người kia là như vậy….Vưu Lạc có điểm không thể tin được.
“Đại thúc, với hắn…”, Vưu Lạc lo lắng liệu mình có thể hỏi ra chuyện này không.
Nhìn ra hắn do dự, Lý Mộc Nhất than nhẹ:” Lạc, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi, ta sẽ không lại che giấu gì với ngươi, tin tưởng ta được không?”
Giống như phải hạ quyết tâm rất lớn, Vưu Lạc mới mở miệng hỏi:” Đại thúc, ngươi với hắn có cảm giác gì?” Vưu Lạc nghĩ giải linh còn tu hệ linh nhân, có một số việc mình phải biết rõ ràng, dù là vì đại thúc hay vì chính mình ( cái câu kia ta không hiểu, ai biết thỉnh chỉ giáo ta:D)
Lý Mộc Nhất ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc nghĩ nghĩ nói:” ta cũng không rõ lắm, tại thời điểm phát sinh chuyện kia, ta rất hận hắn, hận không thể gϊếŧ hắn, sau đó, ta lại hận chính mình, hận mình nhận thức không rõ, về sau nữa, ta lại cố ý muốn quên đi hai người kia, một thời gian sau, ta cảm thấy mình hình như thật sự đã quên, nhưng hôm nay, tại một khắc nhìn đến ảnh chụp kia, những gì trong trí nhớ đều xuất hiện, tuy có rất nhiều chuyện ta nhớ không rõ lắm nhưng đã có trong trí nhớ thì sẽ mãi còn lại, không phải ta muốn quên là có thể quên được”.
“Đại thúc, ngươi hiện tại có ta”, Vưu Lạc nhẹ nhàng hôn lên môi Lý Mộc Nhất, muốn đuổi đi thương tâm, khổ sở trong hắn.
“Ân, Lạc, ngươi không trách ta có chuyện giấu diếm ngươi sao?”
“Không phải ngươi đã nói hết cho ta biết rồi sao?”
“Nhưng là, sao ngươi có thể dẽ dàng tha thứ cho ta như vậy?”. Lý Mộc Nhất cảm thấy mình chính là không thể tha thứ bởi hắn đã quên ước định của hai người bọn họ.
“Đại thúc, sinh mệnh quá ngắn ngủi, ta chỉ muốn dùng toàn bộ thời gian ta có hảo hảo yêu thương ngươi, cho ngươi hạnh phúc, sao có thể để những chuyện vô nghĩa kia ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta chứ, dù ta có bao nhiêu hồi ức, chỉ cần hồi ức của ta không có ngươi, đối với ta đều không có ý nghĩa, ta muốn chính là hiện tại cùng tương lai của chúng ta, đại thúc, ngươi thì sao?” Vưu Lạc chân thành nhìn nam nhân trước mặt.
Lý Mộc Nhất nhìn Vưu Lạc:” Dù ta có bao nhiều hồi ức nếu hồi ức đó không có ngươi đối với ta đều không có ý nghĩa, ta muốn chính là hiện tại cùng tương lai của chúng ta, Lạc”, Lý Mộc Nhất chủ động hôn lên môi Vưu Lạc.
“Ân… Lạc”, Vưu Lạc nhẹ nhàng cởϊ áσ ngủ của Lý Mộc Nhất, cúi đầu hôn lên nụ hồng trước ngực Lý Mộc Nhất, nhón tay tham tiến chỗ kia khiến Lý Mộc Nhất phát ra càng nhiều tiếng rêи ɾỉ.
Lý Mộc chầm chậm ngồi xuống:” Ân….ân…Đại thúc, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ngươi chỉ có thể là của ta”, Vưu Lạc đỡ thắt lưng Lý Mộc Nhất, dùng sức va chạm.
“Ân…Lạc, ta yêu ngươi, cảm ơn ngươi đã cho ta thuộc về ngươi”, Lý Mộc Nhất nghĩ về sau mình tuyệt đối sẽ không như vậy, dù là chuyện gì đều sẽ cho Vưu Lạc biết đầu tiên, khiến hắn lo lắng kết quả chính là tự làm mình bất an nhiều hơn.
“Thân ái, anh xem, anh xem, nếu không phải vừa rồi em khát nước muốn đi lấy anh cũng không được thưởng thức đi”, Vưu Ly kéo Lí Mục ở cầu thang nhìn lén hai người đang vận động dưới phòng khách.
“Thân ái, ở phòng khách cũng thật có cảm giác, về sau chúng ta cũng phải thử xem”. Vưu Ly liếʍ liếʍ môi, chăm chăm nhìn tất cả.
“Bảo bối, ở đâu mà em chưa thử qua, phòng khách đã sớm thử qua rồi, hơn nữa ban ngày cùng ban đêm đều đã thử qua nga”, Lí Mục bóp bóp cái mũi Vưu Ly, ánh mắt tràn ngập sủng ái.
“A, phải không?” Sao em lại không nhớ rõ”, Vưu Ly nghĩ đó là chuyện rất lâu trước kia rồi đi, sao hắn có thể nhớ rõ a.
Lý Mục sủng nịch nhìn Vưu Ly:” Bảo bối, chúng ta hình như đã rất lâu không làm ở phòng khách rồi, ngày nào đó chúng ta cũng nên ôn tập một chút phải không”.
Vưu Ly đưa lưỡi vói vào lỗ tai Lý Mục:” Ân, chỉ có anh là hiểu em rõ nhất”.
“Bảo bối, không nghĩ tới tiếng kêu của đại thúc so với ngươi cũng được nga”.
“Nga, nghe rất hay sao?”
“Ân! Phải nghe rất nhiều mới biết được nga”. Lí Mục nói xong liền ôm lấy Vưu Ly xoay người lên lầu, trở về phòng mình.
Hai người ở phòng khách hoàn toàn không biết vừa có người nhìn lén, bọn họ đều đang đắm chìm trong luật động cùng du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất, dưới ánh trăng hai bóng người tạo ra một giai điệu duyên dáng.
Sáng sớm hôm sau, Trình Hạo rời giường phát hiện mọi người trong nhà đều chưa dậy, liền hỏi Lục Diêm sao lại thế này.
Lục Diêm vừa định nói thì Vưu Lạc mở cửa ra, giao cho Trình Hạo đến công ty xin nghỉ giúp Lý Mộc Nhất, sau đó lại trở về ôm đại thúc nhà hắn tiếp tục ngủ.
“Diêm, rất khủng bố, không nghĩ tói Tiểu Lạc muốn tìm bất mãn như vậy, làm đại thúc đến không xuống giường được”.
“Ha ha, bảo bối, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, Tiểu Lạc không đến mức như vậy đâu, ta nghĩ là vì có chuyện đi.”, hôm qua Lục Diêm cũng đã thấy rõ phản ứng bất thường của Lý Mộc Nhất khi nhìn thấy ảnh của Tần Chiếm Nguyên.
“Nga, như vậy a”.
“Bảo bối đi thôi, sáng nay hai chúng ta ra ngoài ăn, đừng làm phiền bọn họ nghỉ ngơi”, Lục Diêm dắt Trình Hạo ra ngoài.
Vưu Lạc trở lại phòng nhìn Lý Mộc Nhất vẫn đang ngủ, tối hôm qua mình cứ luôn muốn đại thúc mãi đến hừng đông mới ôm đại thúc về phòng cho hắn ngủ. Hôm nay không đi làm, hắn muốn cả ngày đều bồi bên người đại thúc, muốn khi đại thúc mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy sẽ là mình, hắn cởϊ áσ ngủ, tiến vào chắn, ôm đại thúc vào trong lòng.
Lý Mộc Nhất giống như ngủ thật sự không an ổn:” Ân, Lạc”, vươn tay ôm lấy thắt lưng người bên cạnh, đem toàn bộ người mình đều tiến vào lòng người kia, sau đó an ổn ngủ tiếp.
“Đại thúc, ta ở đây, ngủ thật ngon đi, có ta cùng ngươi mà”, nói xong nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lý Mộc Nhất.